Nam Sủng Sao? Ta Không Cần

chương 33

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cơ thể cậu không ngừng run rẩy, nhìn tên đê tiện kia cứ lấy thứ đó hết đánh vào đùi rồi lại đem đến chỗ phía sau cậu cạ cạ. Y thô bạo thúc mạnh cái đầu tiên vào trong đưa nó vào sâu nhất hết khả năng.

"PHẬP"

- ưhhhhhh.

- Ngươi thấy sao, trong này của ngươi nóng ấm thật đó. Chỉ tiết ngươi lại là nam nhân không sinh được con nên hoàng thượng mới không để ý ngươi.

- ưhh...ưmmm

"PHẠCH, PHẠCH"

Cơ thể cậu như ngàn mũi dao đâm xuyên cả thể xát và tinh thần cậu bây giờ không còn biết gì nữa. Tâm tê liệt đến điên dại, nước mắt cậu cũng không rơi nữa chỉ nằm im để tên đó đưa đẩy tùy thích. Hắn từ lâu chỉ xem cậu là đồ vật thích thì trang trí, không thích thì cho người khác chà đạp.

"RẦM"

- Ngươi, mau dừng lại cho ta.

- Tưởng ai, là hoàng thượng sao, sao người đến sớm vậy.

Hắm đạp mạnh cửa bước vào, nhìn thấy hai thân hình đang trong tư thế ám muội trêи giường. Hắn đã tới trễ một bước rồi, nhưng tại sao cậu lại không phản ứng, lại để tên kia dễ dàng có được. Hắn tức giận đi lại giường lôi tên kia xuống, đấm vào má tên đó một cái, khiến y ngã luôn xuống đất.

Y đứng dậy xoa xoa bên má, cười khinh hỉ nhìn hắn. Chỉnh lại y phục trêи người cười lớn rồi bước đi.

- Chính người đã ban hắn cho ta, muốn ta làm gì cũng được, bây giờ lại tức giận đến đây đánh ta, hoàng thượng người thật biết cách trêu người đấy.

Hắn sững sờ nhìn người nam nhân đang nằm trêи giường, tay bị trói chặt, miệng bị bịt bằng vải đen, thân trêи đầy dấu xanh đỏ, có chỗ còn rướm máu. Hai chân thon dài của cậu cũng vô số dấu xanh đỏ kia còn phía sau hình như có dòng nước đỏ đỏ chảy dọc theo đường chân xuống quá nửa đùi.

Đưa tay cởi dây trói phía trêи đầu giường ra, bàn tay tới mặt cậu thì khựng lại một chút rồi cởi bỏ miếng vải trêи miệng cậu xuống. Đưa tay miết nhẹ đôi môi bị cậu cắn đến không còn gì nữa. Tim hắn sao lại đau thế này, người là do hắn sai tới bây giờ thì hắn nên vui mới phải nhưng giờ lại đau rát lạ thường.

Cậu cắn răng ngồi dậy, phía dưới dấy lên cảm giác đau đớn đến không tả được, cậu nhìn hắn nước mắt lại chảy.

"CHÁT"

- Tên khốn.... ngươi vui rồi chứ.... ngươi vừa lòng rồi chứ....

- Ta xin lỗi, ta không có ý đó, không muốn hại ngươi....

- Đừng đụng vào ta.... giờ thì đúng ý ngươi rồi, ta ở đây làm tốt thân phận nam sủng rồi đấy. Ngươi xem ta là gì, đồ chơi của ngươi sao.

- Ta xin lỗi, là do ta ngu ngốc, lúc nóng giận nên mới cho người đến làm việc này với ngươi. Ta xin lỗi, ngươi đánh ta chửi ta cũng được. Ta xin ngươi.

- Lúc trước ta tưởng ngươi là người biết đúng sai, nhưng không ngờ ngươi là một tên khốn nạn, hết sức khốn nạn. Ta đã làm gì sai cơ chứ, sao ngươi lại đối xử ta như vậy. Để người khác chà đạp cơ thể ta, làm dơ bẩn nó, ngươi khiến ta sống không bằng chết. Vậy sao ngươi không giết ta luôn đi, một đao giết chết ta đi Hả ?

Hắn cố sức ôm cậu vào người, nhưng cậu cự tuyệt vùng vẫy, cơ thể cậu run lên không ngừng, khuôn mặt thống khổ nhìn hắn.

Cơ thể cậu bây giờ không ngừng run rẩy, khó chịu, nóng bức, thuốc trong người cậu vẫn chưa hết tác dụng. Hơi thở khó nhọc hơn, cậu cố gắng lấy lại chút lí trí cuối cùng sờ tay xuống phía dưới gối, rút ra một con dao.

" XOẸT"

- Ngươi điên rồi sao, LIÊN THÀNH.

- Tránh ra.....

"XOẸT"

- Ngươi hà tất phải tự làm tổ thương người mình.

- ah... không phải nhờ ơn của người làm hoàng thượng như ngươi m sao, nhờ đại ơn của ngươi đã biến ta thành một thứ dơ bẩn. Ta thà chọn tự rạch người mình còn hơn quỳ xuống cầu xin ngươi.

- Ta không có ý đó, ngươi chảy máu nhiều quá rồi.

- Cút. Ngươi tốt nhất cút đi, tránh xa ta ra còn xa còn tốt, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa.

Cậu hất tay hắn ra, nhắm mắt lại, như không muốn thấy gương mặt kia của hắn, gương mặt như mang sự thương hại dành cho cậu. Nó khiến cậu cảm thấy cơ thể mình dơ bẩn đến nhường nào. Máu trêи đùi cậu chảy một lúc một nhiều, thấm xuống giường luôn rồi nếu không băng bó kiệp thời thì nguy mất.

Hắn nhìn con người vẫn kiên định nhắm mắt ngồi trêи giường, bước từng bước nặng nề rời khỏi nơi đó. Hắn lại sai nữa rồi, lần này hắn sai thật rồi, mọi chuyện dường như vượt qua sự kiểm soát của hắn rồi. Sao này hắn phải đối mặt với cậu sao đây, chỉ vì một chút nóng giận của bản thân, chính tay hắn đã hủy hoại một người mà cả đời này hắn cũng không nghĩ tới.

Hắn như người mất hồn bước đi không còn vững nữa. Đang lê từng bước nặng nề, hắn va phải HÀN PHONG, GIA MINH cũng chẳng nói gì, chỉ cuối đầu bước tiếp.

Nhìn thấy hắn cả hai như linh tính chuyện chẳng lành, chạy thật nhanh đến phòng của cậu. GIA MINH khụy người xuống đất khi chứng kiến cảnh trêи giường miệng muốn nói nhưng không thốt lên được. HÀN PHONG như đứng không vững lê từng bước nặng đến bên giường ngồi xuống.

Đưa tay sờ nhẹ lên mặt cậu, rồi nhìn xuống vết thương trêи đùi không ngừng chảy máu. Y đưa tay lên xé toạc một góc trêи y phục, dùng nó băng lại vết thương cho y.

GIA MINH sau khi định thần lại đã chạy đi lấy y phục lại mặc cho cậu. Hai người nhìn cậu không khỏi thương xót, họ tự dằn vặt đổ lỗi cho mình, nếu họ thức dậy sớm hơn một chút, họ đến sớm hơn một chút. Thì có lẽ đã không có chuyện đáng trách này xảy ra rồi.

- LIÊN THÀNH, khóc đi, nó sẽ làm đệ đẽ chịu hơn.

- Đúng, ngươi mau khóc đi, đừng kiềm nén trong người làm gì, đôi lúc cũng phải bộc lộ nó ra bên ngoài.

Cậu nhìn hai người, nước mắt lại rơi, cậu ôm chầm lấy họ khóc to. Đúng cậu phải khóc, khóc thật to, khóc để quên đi cái cảm giác sợ hãi, quên đi thất vọng, quên đi sự tổn thương mà hắn đã gây ra cho cậu. Cậu cũng là con người mà, cũng biết đau, cũng biết tổn thương chứ. Cậu cứ ôm họ ngồi khóc, tiếng khóc đó chứa đầy bi thương, oán hận.

- Cho ta khóc hết đêm nay thôi, ngày mai ta hứa ta sẽ trở thành con người mới. Cho ta yếu đuối lần này thôi, ngày mai ta sẽ trở nên độc ác mạnh mẽ. Cho tim ta đập vì hắn hết đêm nay thôi vì ta lỡ rung động với hắn, ngày mai ta sẽ sống cho ta.

- Được, đệ cứ khóc, còn tên khốn đó, ngày mai chính tay ta giết hắn, giết luôn con ả Lục quý phi kia. Vì ả mà đệ phải ra nông nổi này.

- Đúng, GIA MINH ta thề với trời sẽ không để yên chuyện này đâu. Tên khốn với con ả đó nhất định phải chết.

- Mọi chuyện để qua đại thọ thái hậu được không. PHONG Ca, GIA MINH hứa với ta cho dù có chuyện gì cũng sẽ ở bên ta được không. Ráng thêm một tuần nữa, sao khi lễ đại thọ thái hậu xong. Chính tay ta sẽ giả quyết tất cả.

- Tụi này hứa với đệ, mọi chuyện đều nghe đệ, nếu không cần nhẫn nhìn thì cứ giết cho ta. Không cần suy nghĩ gì cả, phía sau đệ luôn còn ta với GIA MINH.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio