NGÔ THIỄN và đám người của anh trong nữa canh giời đã cố sử xong chỗ trứng gà và bưởi kia, chỉ còn quả thanh long thì họ vẫn đang chật vật không thể nào tách hạt ra hết cả.
Hai nữ quản TIỂU LIÊN và TIỂU TÂM lúc này không thể nhịn được cười đành bật cười thành tiếng. TIỂU TÂM cố kìm nén nhịn cười của mình lại nói với họ.
- Được rồi. Như thế là ổn rồi. Chúc mừng mọi người đã qua cửa ải cuối cùng. Bây giờ thì xin mời ba vị tân lang đi theo ta.
TIỂU TÂM vừa nói thì như họ được thần linh giải cứu vậy, mỗi người liền chạy ra mỗi góc cố nôn hết tất cả những thứ sáng giờ họ đã ăn vào. Trong đó có cả ba người bọn anh, họ cố móc miệng để nôn hết mấy thứ vừa tống vô khi nãy. Sau khi nôn xong mọi thứ họ mới trở lại thở hắt ra một tiếng rồi mới đi theo hai người nữ quản.
Hai người dẫn ba người tụi anh đến một gian phòng, bên trêи cánh cửa có dán chữ hỉ rất to. TIỂU TÂM nhìn họ cười, chỉ tay vào ba nhành hoa đào trắng trêи cửa nói.
- Khi nãy ta nói cửa cuối cùng mọi người đã vượt qua, nhưng đây mới là cửa cuối cùng dành riêng cho ba người. Vòng này nếu như chọn sai thì người đó sẽ không được bái vu quy. Ba người có muốn suy nghĩ lại không.
NGÔ THIỄN, NGÔ LÃNG, NGÔ DIỆN nhìn nhau một cái rồi gật đầu không cần suy nghĩ. NGÔ THIỄN nhìn TIỂU TÂM nhếch miệng nói lớn ý muốn người bên trong nghe được.
- Suy nghĩ lại đương nhiên chúng ta phải suy nghĩ rồi, chỉ có điều...... không biết ba nhành hoa đào trắng kia có ý nghĩ gì.
- Đơn giản, chỉ cần chọn đúng cành hoa mà ba người cho đó chính là vị tân lang của đời mình. Ba người chỉ được quyền chọn suy nhất, không được nói, không được ra hiệu. Sau khi chọn xong, nắm chặt nó trêи tay rồi ta sẽ tuyên bố tiếp theo mọi người sẽ làm gì tiếp.
Ba người NGÔ THIỄN cứ đứng loay hoay, hết gãi tai rồi lại vò đầu. Đây là ngày trọng đại của họ, nhưng nếu chọn sai thì không biết ăn nói thế nào với người kia.
Cả ba bên ngoài thì cứ loay hoay không biết chọn cành nào, thì bên trong ba người đầu đội khăn voan ngồi đắc ý cười thầm.
Chờ đợi một lúc thì cả ba đã chọn xong, chưa bao giờ họ cảm thấy đau tim như bây giờ. Nắm chặt cành đào trêи tay, NGÔ LÃNG nhanh miệng nói.
- Chúng ta đã chọn xong, bây giờ làm gì nữa.
- Đơn giản, chỉ cần giật nhẹ sợi dây, đầy còn lại đã được cột vào trêи tay đối phương. Chỉ cần giật nhẹ đối phương bên trong sẽ tự khắc trả lời tên của mình. Nhưng với một điều kiện, không ai được lên tiếng, ta chỉ người nào người đó mới hành động.
TIỂU TÂM nói xong thì chỉ tay về phía NGÔ DIỆN, y khẽ dao động một chút rồi cũng nhắm mắt cầm chắc cành đào trêи tay giật nhẹ ba cái.
Một chút chờ đợi của họ như một thập kỹ trôi qua vậy, họ đều im lặng lắng nghe người bên trong trả lời sẽ là ai.
- GIA MINH.
Khi nghe được tên đó, mọi người thở phào nhẹ nhõm, kể cả hai nữ quản cũng đưa tay vuốt lấy ngực mình.
Cánh cửa nhẹ mở ra chỉ hé đủ cho một người, bên trong người đội khăn voan đỏ được một người dẫn ra. Đến nơi sơi chỉ được buộc trêи cành hoa sẽ trực tiếp tháo ra và buộc vào cổ tay NGÔ DIỆN.
Người tiếp theo TIỂU TÂM chỉ chính là NGÔ THIỄN, anh cũng nhanh chóng giật sợi chỉ đỏ ba lần. Lần này không có tiếp đáp trả nhưng trực tiếp người đội khăn voan đỏ bên trong được dẫn ra và sợi chỉ đỏ trêи cành đào cũng nhanh chóng buộc vào tay anh.
Còn người cuối cùng, NGÔ LÃNG, y cũng giật sợi dây ba lần, bên trong người còn lại cũng bước ra, không một lời đáp, trực tiếp buộc chỉ đỏ vào cổ tay y.
Ai cũng hoang mang không biết vì sao thì một vị công công chạy đến thông báo.
- Giờ lành đã đến, mời tân lang về chính điện để làm lễ.
Ba cặp sáu người nắm tay nhau lần lượt đi ra, không hiểu sao, sau khi nắm tay NGÔ THIỄN và NGÔ LÃNG bỗng cười lên một tiếng rồi siếc chặt bàn tay mình lại bao bọc lấy bàn tay còn lại của ai kia như chắc chắn một điều gì đó.
Vì do ba người cậu ở trong cung từ lâu nên việc rước dâu bắt buộc họ đi vòng để đến được cổng chính vào chính điện.
Khi chiếc cổng được mở ra, bên trong nếu tính từ cổng mà đến được chỗ làm lễ là một khoảng khá xa.
Bên dưới thảm đỏ được trãi dài, hai bên là đèn lồng đỏ, chưa kể còn có dãi lụa đỏ được treo khắc nơi. Hai bên đường được bố trí cung nữ rất nhiều, chỉ cần họ đi đến đâu hoa sẽ được tung đến đó.
Ba đôi phu phu nối tiếp nhau tiếng vào bên trong, ai cũng cười cười gật gật đầu. Mọi người ở đây đều tán thành hôn lễ này của sáu người bọn họ. Họ một bên là anh tuấn tài trí văn võ vẹn toàn, còn một bên là ba trong tam tại mỹ nam đẹp nhất nước Nam tài sắc song mỹ.
Cả sáu người tiếng vào nơi làm lễ, lão công công tiếng lên một bước nhìn họ mỉm cười, rồi hô lớn.
- GIỜ LÀNH ĐÃ ĐẾN, MỜI TẤT CẢ TÂN LANG VÀO VỊ TRÍ CHUẨN BỊ HÀNH LỄ.
Cả ba cặp nghe vậy liền đứng lại một hàng ngang, ba người bọn anh chỉnh lại hỉ phục rồi nhìn ông gậc đầu.
- NHẤT BÁI THIÊN ĐỊA.
Sáu người đồng loạt quay lưng về phía sau cuối đầu một lạy lạy trời đất.
- NHỊ BÁI CAO ĐƯỜNG.
Tiếp theo họ lại quay lại hướng lúc nãy cuối đầu hành lễ với vị trưởng bối, người ngồi đây không ai khác chính là TỪ AN thái hậu.
- PHU PHU GIAO BÁI.
Lão công công vừa dứt lời thì sáu người họ lại quay loạng xạ rối tung cả lên. Đáng lẽ GIA MINH sẽ giao bái với NGÔ DIỆN thì y lại đi bái với lưng NGÔ LÃNG. HÀN PHONG lại quay sang LIÊN THÀNH mà cùng nhau giao bái.
Mọi người nhìn bọn họ đơ mặt không biết nên cười hay không còn ba người tụi anh thì dở khóc dở cười nhìn ba vị nương tử của mình đang làm loạn nơi hành lễ.
Lão công công ho vài cái rồi ra hiệu cho bọn anh chỉnh lại tư thế cho ba người tụi cậu, xong đâu vào đấy rồi ông mới hô to lại.
- PHU PHU GIAO BÁI.
Lần này thì họ không còn rối tung lên nữa, ba cặp cùng nhau cuối đầu lạy cùng nhau. Lạy cuối này họ chính thức thành nghĩ phu phu, TỪ AN thái hậu nhìn họ gật đầu cười hạnh phúc.
- TÂN LANG HÃY DÙNG GẬY VÉN KHĂN VOAN CỦA NGƯỜI MÌNH LÊN.
Ba cây gậy vàng dùng để vén khăn voan đã được đưa đến, cả ba cùng nhau làm cùng một lúc. Khăn voan vừa vén lên, ai cũng ồ lên một tiếng, mắt mở to miệng như sắp chảy dãi xuống luôn rồi.
Trước mặt họ bây giờ không còn là độc vương ngày thường hay nhị vị mỹ nam đẹp nhất Nam Quốc nữa.
Mà là ba tiên nhân giáng trần, họ xinh đẹp ma mỵ không thể nào diễn tả. Nếu nói họ đẹp hơn cả TÂY THI hay ĐIÊU THUYỀN thì cũng không ai phản đối.
Khăn đã vén, họ cùng nhau uống ly rượu giao môi đầu tiên cùng nhau. Lão công công nhìn họ lặng lẽ quay đi lâu vội những giọt nước mắt hạnh phúc đang rơi. Ông nhanh chóng lấy lại tinh thần ổn định lại hô lớn.
- NGHI LỄ BÁI ĐƯỜNG ĐÃ XONG, MỜI MỌI NGƯỜI CÙNG NHAU NHẬP TIỆC.
Mọi người nghe ông nói xong thì nhanh chóng tiến đến chúc mừng cho họ. Quà mừng hạnh phúc cũng theo vậy mà chất đầy phía sau bọn họ
Ba người bọn cậu sẽ được đưa về phòng tân hôn để chờ, còn ba người bọn anh thì được mọi người bên ngoài chăm sóc đến khi say bí tỉ mới đi về phòng.
Bọn họ đã bàn với nhau sẽ không cho ba người về cùng lúc mà từng người một sẽ lẫn lượt ra về. Người đầu tiên cáo từ là NGÔ LÃNG vì tử lượng y không được tốt cho lắm.
Y bước từng bước loạng choạng vào trong phòng, phía sau là cả một đoàn người đi theo cốt là muốn náo loạn đêm tân hôn của họ.
Nhưng người tính không bằng trời tính, HÀN PHONG đã ngồi trêи ghế, tay cầm chắc kiếm miệng vẫn đang nhấp từng ngụm rượu nhìn họ.
- Đêm xuân đáng giá ngàn vàng
Cớ sao chàng nỡ cùng ai vui ca
Kiếm lạnh sắc bắn như hoa
Một đao đoạt mệnh những ai làm càng.
HÀN PHONG vẫn giữ dáng vẻ bình thảng đọc lên bốn câu thơ đó. Đám người đi theo không hiểu vì sao họ nhanh chóng chúc y có một đêm mặn nồng không quên rồi cũng nhanh chóng rời đi.
NGÔ LÃNG đi vào trong, tiện tay đóng của phòng lại, đi lại ngồi bên HÀN PHONG, họ nhìn nhau cười mãng nguyện rồi chuyện gì nó cần diễn ra thì nó lại diễn ra.
Quay trở lại buổi tiệc, khi đám người đó quay lại trong chính điện chỉ còn NGÔ DIỆN, NGÔ THIỄN thì đã về phòng từ lâu. Vì nghe nói, sức khỏe của độc vương dạo này không được tốt nên anh đã về phòng xem cậu ra sao.
Họ cũng bỏ qua anh vì không ai dại gì đụng vào hai người đó cả, họ đi lại chỗ NGÔ DIỆN nói y trời đã tối rồi, nên đi vào gặp tân lang thôi.
Y cười vui vẻ rồi cáo từ mọi người, về phòng của mình để gặp người thương. Cánh của phòng vừa mở ra, cảnh tượng trước mặt khiến họ phải ngay lập tức bỏ đi, để lại mình y.
NGÔ DIỆN dở khóc dở cười nhìn một con heo với hai cái má đỏ hồng, tay cầm đùi gà, tay cầm vò rượu miệng thì lúc nào cũng lẩm bẩm gì đó.
Vừa nhìn thấy y, GIA MINH đã nhào ra ôm chầm lấy y, dụi đầu vào ngực y nũng nịu.
- Tướng công, sao chàng đi lâu vậy......hức..... ta chờ chàng lâu lắm rồi đó.... chàng ăn đùi gà không. Đùi gà ngon lắm này, ta để phần lại cho chàng đó, mau ăn đi.