Trước khi trở thành bạn cùng bàn, toàn bộ ấn tượng của Triển Thành Chu đối với Lam Thiên đều đến từ phần tự giới thiệu lúc nhận lớp.
Hôm đó rất ồn ào.
Đầu hạ ve râm ran không ngừng, tiếng máy điều hòa trong phòng kêu ong ong. Quạt trần trên đầu cũng không tắt, gió thốc lên lộ liễu cuốn xấp bài thi lao xao.
"Mình tên Lam Thiên." Người trên bục giảng nở nụ cười ngay ngắn.
Cậu không biết phải dông dài chi nữa, dừng mấy giây mới nói tiếp: "Lam Thiên... trong lam lam đích thiên không."
Lời còn chưa dứt, một tên ngồi đầu bàn đã chen vào: "Anh Thiên là nhất, năm chữ bỏ mất ba."*
*Chỗ này raw là 天哥牛逼,五个音跑了有仨, theo mình hiểu là Lam Thiên giới thiệu tên mình nghĩa là bầu trời màu xanh lam (lam lam đích thiên không), bị tụi bạn chọc là tên năm âm mà bỏ mất ba âm.
Thiếu niên mười mấy tuổi, một câu đùa chẳng ra làm sao cũng có thể lây lan, không cần bắt nhịp, cũng không cần nể nang. Triển Thành Chu nghe cả lớp cười ngặt nghẽo, thấy Lam Thiên cũng đỏ mặt toe toét theo. Lam Thiên có vẻ lúng túng, hơi cúi đầu rũ mắt, đưa tay xoa xoa gáy.
Bàn tay thật dễ nhìn, Triển Thành Chu nghĩ.
Hắn không nhịn được nhìn chằm chằm cổ tay cậu, vừa hay bị Lam Thiên bắt gặp. Trên bục giảng, thiến niên hướng về phía hắn nở nụ cười, ánh mắt rực sáng.
"Ây da, hiểu ý là được. Mình là Lam Thiên, hai năm tới mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn."
Lam thiên cúi nhẹ một cái trong tiếng vỗ tay, lúc đứng thẳng lại, gương mặt bình tĩnh hơn nhiều, sắc đỏ cũng nhạt đi phân nửa.
Khi cậu nghiêng người, Triển Thành Chu lại chú ý đến bàn tay treo ở vạt quần kia, ngón tay vốn thả lỏng hơi co lại, khi cơ thể nghiêng về phía trước liền duỗi thẳng ra, ngón cái khép chặt vào ngón trỏ.
Hẳn là một người tốt, Triển Thành Chu nghĩ.