Vào làng cắm trại hai ngày, mấy người chơi cũng coi như là tận hứng.
Ngày thứ ba ăn cơm trưa xong, mọi người bàn bạc một chút, cảm thấy nên về chào chị Hồng, vì thế nhất trí quyết định về trấn Tả Sở ở lại một đêm.
Thong dong một buổi, rốt cuộc trước giờ cơm tối đã về tới “Hải tảo hoa hồ”.
Trần Hải Nguyệt phẩy phẩy tay quạt quạt khuôn mặt nóng bừng, thở hổn hển, trong lòng lại vô cùng viên mãn: “May quá, may quá, đúng giờ cơm.” Cuộc đời vẫn đẹp sao!
“Tao nhổ vào.” Quan Nhung trợn mắt, “Mày trừ ăn ra, còn có chuyện gì khác để làm không?”
An Linh mệt đến tê tái, lười lảm nhảm với hai người, lôi kéo chồng mình lảo đảo đi vào trong.
“Hả, mọi người về rồi? Ngồi nghỉ một lát đi. Em gái, châm trà!” Chị Hồng đang bị một đám người trẻ tuổi vây xung quanh, ngẩng đầu thấy bọn họ nhanh chóng gọi em gái ra tiếp đãi.
Em gái lanh lợi kéo bọn họ ngồi xuống, bưng lên cho mỗi người một chén trà ấm.
Chị Hồng vất vả phá trùng vây đi đến bên cạnh bọn họ, cười tỏ vẻ xin lỗi: “Các em xem, thật là xui quá, không nghĩ hôm nay mọi người lại về.”
Cả nhóm nhất loạt nhìn chị Hồng.
Cảm giác nguy cơ “Đại sự không ổn” nổi lên trong lòng Trần Hải Nguyệt.
Quan Nhung nhăn mặt: “Dạ? Là sao hả chị Hồng? Không có phòng ạ?”
“Phòng thì vẫn có, nhưng mà có một nhóm học trò đến đây vẽ,” Chị Hồng cảm thấy áy náy, “Cho nên chỉ còn hai phòng đôi với một phòng hai giường thôi.”
“Cứ như vậy đi.” An Linh yếu ớt nói.
“Cứ như vậy? Cái gì mà cứ như vậy?” Trần Hải Nguyệt thất kinh đầu đầy htuyến, “Không còn cách khác sao ạ?”
Quan Nhung nghĩ ngợi một lúc, đang muốn nói, “Bằng không thì đi nhà khác”, chỉ thấy An Linh hung hăng nhìn mình, rồi lại khẽ liếc một cái, cắn răng, nuốt mấy lời muốn nói vào bụng.
Con này, chẳng biết lại muốn làm cái trò gì nữa.
An Linh nhìn Trần Hải Nguyệt khoát tay, tỏ vẻ cô không phải nhiều lời: “Vợ chồng tao với vợ chồng Quan Nhung ở phòng đôi, phòng hai giường về mày với Lương Đông Vân.”
Về… Về cái ông nội mày!
, dự cảm của cô từ trước đến giờ siêu chuẩn, đã nói đại sự không ổn mà—– ở cùng với Lương Đông Vân, có mà thức đến sáng. Quỷ mới ngủ được.
Quan Nhung nghe vậy hai mắt sáng lên, thì ra là thế: “Vậy, chị Hồng, cứ như vậy đi ạ, cảm ơn chị.” Hắc hắc hắc.. Ha ha ha.. Họ An kia, mày quả nhiên ngoan độc, tao thích!
Lương Đông Vân không phát biểu gì, chỉ khẽ cúi đầu, làm như đang uống nước, không rõ cảm xúc.
Trần Hải Nguyệt nhìn hắn một cái, cuối cùng ngập ngừng: “Eh, hay tao ngủ chung với Nhung Nhung….”
Quan Nhung tỉnh táo túm cổ Vương tiên sinh, nghiêm chỉnh thanh minh: “Vợ chồng tao tình cảm tốt lắm, không cần ngủ riêng phòng đâu.”
—- Đừng nhìn tao, vợ chồng tao tình cảm cũng không có vấn đề…
Ánh mắt An Linh âm thầm từ chối ý đồ xin giúp đỡ của Trần Hải Nguyệt.
Mắt thấy chiêu vùng vẫy giãy chết không hiệu quả, Trần Hải Nguyệt nản lòng cúi đầu.
Vậy, cứ như vậy đi.
Cả đêm không ngủ cũng không chết được đâu—- chỉ là, cô thật sự, thật sự rất mệt …. Hai con khốn kia!
Bởi vì đi chơi mệt mỏi, tất cả mọi người đều ăn cơm vội vàng.
Ăn cơm xong, chị Hồng sai em gái dẫn bọn họ lên lầu, Trần Hải Nguyệt cảm thấy không thể cứu vãn, đành không trâu bắt chó đi cày, xấu hổ cùng quẫn bách đi theo em gái vào phòng.
An Linh và Quan Nhung xuát phát từ tính tò mò, dặn chồng mình đi dọn phòng, kéo lê cái thân mỏi mệt, kiên quyết muốn đi thăm cái tinh xảo mà ba chấm kia.
“Chà, hai giường,” đừng nói An Linh tao không để ý đến sự sống chết của chị em, “Có ranh giới đàng hoàng, không có chuyện gì đâu.” Nhân phẩm của Lương Đông Vân vẫn là có bảo hành, trừ phi chính mày không kiềm chế được. Hắc hắc hắc.
Trần Hải Nguyệt nghe vậy khẽ thở ra. Được rồi, phản ứng hơi thái quá rồi. Mặc kệ đi, có thể ngủ được là được.
Quan Nhung quay đầu cảnh cáo Lương Đông Vân: “Anh phải quân tử đấy, bằng không tôi chém anh.” Hừ hừ, đừng bức mình trình giấy chứng nhận vận động viên ra, để ở nhà rồi, không có mang.
Lương Đông Vân khẽ cười, nhẹ nhàng gật đầu, ngữ khí mềm mại: “Tôi nhất định là quân tử.”
“Em, em ngủ bên này,” Trần Hải Nguyệt chỉ vào cái giường gần cửa, lại so đo cái giường phía trong, “Lương Đông Vân, giường kia là của anh.”
Giường bên trong đuôi giường đối diện bàn trang điểm, có gương, đóng cửa tắt đèn cô sợ.
Lương Đông Vân tỏ vẻ không có ý kiến, đi lại chỗ chiếc giường bên trong, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nhóm hai kẻ bát quái kia thấy không có chuyện náo nhiệt để xem, ước chừng phòng mình cũng sửa soạn xong rồi, giải tán.
Một lát sau, Trần Hải Nguyệt thu dọn xong, chuẩn bị sữa tắm các loại, nhìn Lương Đông Vân: “Anh, anh muốn tắm không?”
“Em trước đi.” Lương Đông Vân cười nhìn cô chạy trối chết.
Eh, sao tự nhiên lại đối thoại mờ ám vậy!
Trần Hải Nguyệt bấn loạn, phi nhanh vào phòng tắm.
Cô vội vội vàng vàng tắm rửa sạch sẽ, còn cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, xác nhận không có để sót lại bất cứ cái gì không nên để sót, áo ngủ cũng chỉnh tề mới cẩn thận đi ra ngoài.
Lương Đông Vân nghe tiếng động, ngẩng đầu nhìn cô một cái, cũng đứng dậy đi vào nhà tắm.
Vội cái gì chứ? Chẳng ai tranh với anh ta. Trần Hải Nguyệt mấp máy môi oán thầm, lấy chăn ra xếp lên giường, chậm rãi ngồi vào bàn trang điểm sấy tóc.
Một lát sau, cô cẩn thận quay đầu lại nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, tính toán thời gian lấy lọ kem dưỡng ẩm vội vã bôi lên người.
Đang lúc sắp đại công cáo thành, tiếng n trong phòng tắm ngừng, tiếp đó là tiếng cửa mở, cô sợ tới mức vội buông cái chai xuống, thần tốc chui vào chăn.
Lương Đông Vân trên người vẫn còn ướt nước đi ra, vừa nhìn tình hình trong phòng, ngây ngẩn cả người.
Trần Hải Nguyệt vốn nhắm mắt lại giả ngủ, ngẫm lại không ổn, lại mở ra, đối diện với tầm mắt của hắn.
Eh, tình huống gì đây?
Lương Đông Vân khôi phục tinh thần, chậm rãi đến trước mặt cô.
Cô khẩn trương túm lấy góc chăn, giọng nói run run: “Anh… Có, có chuyện gì không?”
Hắn đi đến bên giường, không khách khí ngồi xuống, mặt sáp lại gần, thân thể hơi ép xuống, bên môi mỉm cười, ánh mắt dần dần thâm trầm lại: “Không phải em nói, đây là giường của anh sao?”
Cô nhanh chóng nghiêng đầu nhìn, vội vàng ngồi bật dây.
Vừa rồi bị dọa, cuống quýt đi trốn, cuối cùng lại leo nhầm giường. Chết mất! Trần Hải Nguyệt, mày là đồ đầu heo!
Bởi vì cô ngồi dậy nhanh, không kịp trở mình, trên trán vừa lúc ịn vào môi Lương Đông Vân.
Chết mất chết mất! Cứu mạng! Trần Hải Nguyệt hóa đá, đứng lên không được, nằm xuống không xong.
Thân hình Lương Đông Vân hơi cứng đờ, lập tức không khách khí cúi đầu xuống, hôn cô.
Tiểu bạch thỏ đáng thương, cứ như vậy tự mình đưa đến cửa cho sói xám ép xuống giường.
Nụ hôn dịu dàng vừa chấm dứt, sói xám cố gắng khống chế hơi thở của mình, giọng nói thì thào khàn đặc: “Nếu, em đã muốn biểu đạt…. trắng ra như vậy, anh nhất định, hoàn thành yêu cầu của em.”
Ăn, hay là kiêng, cho đến bây giờ vẫn không là vấn đề.
Tiểu bạch thỏ đỏ mặt, tim đập nhanh, hơi thở cuống quýt: “Anh, anh đồng ý với Quan Nhung làm quân tử rồi.”
Sói xám nở nụ cười, phong tình vô cùng: “Vẫn đang làm—- quân tử, có chuyện không nên làm, có chuyện nên làm…..”
—- Mời mọi người tự bổ não—-
—- Trời sáng—-
Mặt trời lên ao, sương sớm dưới ánh mặt trời thiêu đốt đã tan biến, là lúc thích hợp nửa đêm gà gáy….
[nửa đêm gà gáy = có điềm tốt lành
]
Quan Nhung tinh thần sảng khoái kéo chồng cùng vợ chồng An Linh đến gõ cửa: “Dậy đi, dậy đi, ăn điểm tâm rồi lên đường nào!”
“Phì phì phì, mới sáng sớm, lên cái gì mà đường?” An Linh đẩy cô.
Hai người trong phòng bừng tỉnh, Trần Hải Nguyệt sợ tới mức rớt xuống giường, hiệu quả còn hơn cả lúc tập hợp hồi huấn luyện quân sự.
Lương Đông Vân bận bịu mà vẫn thong dong ngồi xuống, tươi cười đầy mặt, không chột dạ chút nào.
Trần Hải Nguyệt sửa sang chỉn chu, xác nhận Lương Đông Vân cũng ăn mặc chỉnh tề mới ra vẻ trấn định mở cửa phòng.
“Làm gì vậy, ngủ đến mãi bây giờ, Trần Hải Nguyệt, mày đúng là con heo.” Quan Nhung không khách khí gạt Trần Hải Nguyệt ra đi vào.
Được được được, tao là heo.
Trần Hải Nguyệt không cách nào lý giải, nghiêng người tránh ra cho An Linh theo vào.
Quan Nhung vào cửa giả bộ hết nhìn đông lại nhìn tây mới nhìn Lương Đông Vân áo mũ chỉnh tề ngồi trên giường, cười như đi ăn trộm: “Lương Đông Vân, tối hôm qua anh có làm quân tử không đó?”
Bàn tay Trần Hải Nguyệt vẫn còn nắm ở cửa, nghe vậy cả kinh rơi đi đâu không biết, toàn thân cứng ngắc, không dám ngẩng đầu.
Lương Đông Vân vẫn tươi cười, thích thú đáp: “Tất nhiên là làm.”
Trần Hải Nguyệt quả thật yếu bóng vía, cười gượng, khó khăn xoay người, nói với mấy người trong phòng: “Đói quá đói quá, đi ăn cơm đi!”
“À, đúng rồi,” Quan Nhung vỗ trán, “Tao tới để gọi bọn mày đi ăn cơm mà. Đi nhanh, đi nhanh.”
Trần Hải Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cả người như nhũn ra—- Aizzz, cái gì gọi là làm chuyện xấu không vững dạ, nhìn cô là biết.
Nghĩ đã qua mắt được bọn họ, Trần Hải Nguyệt đang định theo Quan Nhung đi ra ngoài, An Linh từ nãy giờ vẫn không nói gì đi vòng qua Lương Đông Vân, đến cái giường bên kia, cúi người, đưa tay sờ sờ độ ấm ga trải giường.
Thấy tình huống này, Trần Hải Nguyệt trong lòng hóa tro—- giấy, quả nhiên không gói được lửa.
An Linh đứng lên, không thèm nhìn Trần Hải Nguyệt, chỉ cười sâu xa nhìn Lương Đông Vân: “Chẹp chẹp, chăn này lạnh quá…. Quả nhiên, là làm.”