Nam Thần Bảo Tôi Ném Tiền

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Senhh

Beta: Nha Đam

__________________

.

Sáng sớm tinh mơ tôi đã nghe được tin dữ.

Nam thần mà tôi theo đuổi suốt ba năm đã quay lại với bạn gái cũ của anh ta, hai người lại còn show ân ái ở vòng bạn bè.

Mười ngón tay đan vào nhau, bên cạnh một bó hoa hồng đỏ gồm bông.

Bên trên còn thêm dòng chữ.

"Đi một vòng đến cuối cùng vẫn trở về bên em (anh)."

Tức giận.

Ngồi trên ghế giảng đường, lời chế giễu cố không lộ liễu của những người xung quanh thì thầm vang lên.

"Đó là Trình Hoan Hoan phải không?"

"Ừ, là cô ta đấy, một đứa nhà giàu mới nổi khá hot trong trường chúng ta, theo đuổi giáo thảo trường bên suốt ba năm trời!"

"Nếu là tớ, tớ cũng sẽ không chọn nhà giàu mới nổi, toàn là những người nhiều tiền nhưng ngu dốt, không có đầu óc!"

Tôi càng thêm bực bội.

Sao tôi lại không có đầu óc chứ?

Toàn thân tôi chỗ nào cũng là tiền đấy!

Bạn cùng phòng an ủi.

"Hoan Hoan, cậu phải tin vào bản thân, thật ra... cậu cũng không phải là người ngốc đâu."

Chuyện này mà còn cần bạn cùng phòng phải nói à?

Tôi lấy ra một cuốn sổ nhỏ, bắt đầu viết "Bản tổng kết theo đuổi đàn ông thất bại". Theo đuổi giáo thảo ròng rã ba năm, dù ngày lễ lớn hay nhỏ tôi cũng chưa một lần quên tặng quà, các loại ngày lễ tình nhân mà các cô gái thích tôi cũng không bỏ lỡ.

Số tiền tôi tiêu cho giáo thảo ít nhất cũng phải vài trăm nghìn.

Vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Cuối cùng tôi đã tìm ra đáp án.

"Nhất định là do tôi chưa đập đủ tiền."

Từ khi còn nhỏ ba đã dạy tôi, nhà chúng ta rất giàu, không có gì ngoài điều kiện, còn nói tiền là vạn năng, không có tiền thì chẳng làm được gì cả.

Một vạn không có tác dụng vậy thì mười vạn, mười vạn không được vậy thì một trăm vạn.

Tôi quyết định đi kiểm tra số dư trong thẻ.

Cũng may, tiền tiêu vặt vẫn còn bảy chữ số không.

Bạn cùng phòng nhìn tôi, vẻ mặt khiếp sợ.

Tôi cảm thấy mình không cứu vớt nổi nữa rồi.

Lúc này trong lớp đang náo loạn, Thẩm Đạc đeo cặp sách trên lưng, vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài.

Khách quý.

Thẩm Đạc là thần thoại của trường tôi.

Bởi vì hôm thi đại học gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên không thể tham gia thi môn toán, nhưng cho dù như vậy, cậu ấy vẫn được Thanh Hoa Bắc Đại tranh giành.

Cậu ấy không học Thanh, lý do là bởi bánh bao ở cổng trường chúng tôi ngon.

Từ lúc là sinh viên năm hai, cậu ấy liền trở thành người mà các giáo sư trong trường nhiệt tình săn đón, việc cậu ngang nhiên vắng mặt trong buổi học là chuyện bình thường.

Giờ phút này, tuy rằng cậu ấy vẫn lôi thôi lếch thếch như trước nhưng vẫn không thể ảnh hưởng đến đam mê mê trai của mọi người.

Giọng nói của bạn cùng phòng tôi còn run rẩy!

"Đẹp trai quá, đẹp trai quá, Thẩm Đạc thật sự rất đẹp trai! Không hổ là Thẩm đại nhân!"

Tiếp theo đó lại là cái vấn đề kia.

"Trình Hoan Hoan, Thẩm Đạc giỏi hơn nhiều so với Chu Tiêu, tại sao cậu lại không theo đuổi Thẩm Đạc?"

Tôi nhìn Thẩm Đạc ngồi xuống hàng ghế trước mắt tôi, lười biếng đặt cặp sách lên bàn, sau đó nằm xuống.

Trong đầu không khỏi hiện ra video hot trên internet của Thẩm Đạc hồi năm nhất Đại học.

Nguyên nhân là do một nhóm người gồm bảy tiến sĩ đã đăng một bài toán vô cùng khó lên mạng để nhờ mọi người giúp đỡ, Thẩm Đạc liền tiện tay giải một cách dễ dàng.

Ngay lập tức nhóm người đó cử một vị tiến sĩ ra đại diện bay từ Bắc Kinh đến thẳng trường học, chặn Thẩm Đạc ngay trước khu dạy học.

Vị tiến sĩ đó muốn tặng cho Thẩm Đạc một khoản tiền lớn để cảm ơn, nhưng Thẩm Đạc lại lạnh nhạt xua tay.

"Câu hỏi này quá đơn giản, không cần thù lao."

Tiến sĩ nói gì cũng không được, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải nạp vào thẻ cơm của cậu ấy hai mươi vạn.

Trong video đó, Thẩm Đạc vừa ngầu vừa đẹp trai.

Không cần bất kì một món đồ hàng hiệu đắt tiền nào, cả người cậu ấy vẫn lấp lánh sáng rực.

Ông bố nhà giàu mới nổi kia của tôi thường nói, không có tiền thì chẳng thể làm được gì.

Nhưng ngay giây phút đó, lần đầu tiên tôi không đồng ý.

"Ba không hiểu, có người dù có dùng tiền cũng không thể mua chuộc được."

Tôi rất biết tự lượng sức mình.

Ngoại trừ tiền, tôi chẳng có gì khác cả.

Một người mà đến tiền cũng không thể thu phục được, hà cớ gì mà tôi lại phải lãng phí thời gian lên người cậu ấy?

Thậm chí khả năng cao người ta còn chướng mắt tiền của tôi thì làm sao có thể coi trọng con người tôi chứ?

Vừa dứt lời, Thẩm Đạc đột nhiên quay đầu lại.

Nhìn tôi bằng đôi mắt đào hoa biếng nhác đó.

"Trình Hoan Hoan."

Tôi vô thức giơ tay lên: "Có!"

Thẩm Đạc chống cằm cười: "Hay là, cậu lấy tiền đập tôi thử xem? Nhỡ đâu cậu lại thu phục được tôi thì sao?"

.

Tôi ngây ngốc.

Bạn cùng phòng cũng cứng đờ.

Mọi người trong giảng đường đều ngơ ngác.

Hai mắt Thẩm Đạc lại rực rỡ lấp lánh.

"Trình Hoan Hoan."

"Có!"

"Tôi có giỏi bằng Chu Tiêu không?"

"Có!"

"Tôi có đẹp trai bằng Chu Tiêu không?"

"Có!"

"Vậy cậu nói xem đầu tư vào tôi tốt hơn hay là đầu tư vào Chu Tiêu tốt hơn?"

"Cậu!"

Thẩm Đạc thuyết phục tôi trong nháy mắt, tôi vỗ trán: "Cảm ơn đại thần đã chỉ điểm, để tôi quay về viết một bản kế hoạch theo đuổi cậu. Sau khi hoàn thành tôi sẽ bắt đầu theo đuổi cậu, cậu thấy thế nào?"

"Không thành vấn đề."

Tôi và Thẩm Đạc thống nhất với nhau, cũng sắp đến giờ vào học rồi.

Giáo viên nghiêm túc dạy học trên bục giảng, tôi ngồi bên dưới xé "Bản tổng kết theo đuổi đàn ông thất bại", đổi thành "Kế hoạch tiêu tiền cho đại thần".

Nghĩ tới nghĩ lui một lúc, tôi viết ra được mười phương án.

.Đập tiền

.Đập tiền

.Đập tiền

...

.Đập tiền

"Nếu không có tiền tớ chẳng là cái thá gì cả." Tôi tìm bạn cùng phòng xin chỉ giáo

"Tớ chính là phế vật trong đầu chỉ có tiền, có cách nào để bản kế hoạch của tớ trông có vẻ xịn sò hơn không?"

Bạn cùng phòng lắc đầu, nói rằng ở phương diện này cậu ấy và tôi không có chung suy nghĩ, cậu ấy cảm thấy tiêu mười tệ cho một người đàn ông là đã quá nhiều.

Loại chuyện tiêu tiền để theo đuổi đàn ông này chỉ có thể dựa vào chính tôi.

Tôi quyết định phải nỗ lực cố gắng hơn nữa.

Tôi giơ tay chọc chọc vào lưng Thẩm Đạc.

"Này, đại thần, kết bạn với tôi trước đã."

Sau khi kết bạn, tôi lập tức chuyển cho cậu ấy "".

"Một chút tấm lòng nhỏ, mời kiểm tra và nhận."

Giây tiếp theo cậu ấy liền nhận, sau đó liền trả lời, nói muốn mời tôi ăn cơm.

"Được, tôi thanh toán."

Thẩm Đạc gật đầu.

"Một lát nữa tôi có việc phải đi trước, h tối nay gặp nhau ở cổng trường."

Nhìn tin nhắn của Thẩm Đạc, tôi cảm thấy giống như đang mơ, không nhịn được bảo bạn cùng phòng véo mặt tôi.

Có hơi đau, tôi lập tức vui vẻ cười.

Giáo thảo khoe ân ái trong vòng bạn bè thì tôi cũng phải khoe.

Đăng cái ảnh chụp màn hình biên lai chuyển khoản lên.

"Cuộc sống của nhà giàu mới nổi không có rào cản nào không thể vượt qua, không theo đuổi được người đàn ông này thì đổi sang người đàn ông khác."

Sau đó tôi bị cả đám người chế giễu.

Có người gửi ảnh trong vòng bạn bè của tôi vào nhóm lớp, tiếp đó là từ nhóm lớp đến diễn đàn của trường.

"Haha, Trình Hoan Hoan đúng là đồ ngốc, ngay cả giáo thảo còn không theo đuổi được mà lại dám mơ tưởng đến Thẩm đại thần?"

"Có phải cô ta không có não không?"

"Cười chết mất, Thẩm đại thần là người mà cô ta có thể dùng tiền đập sao?"

"Đồ vô dụng này mà theo đuổi thành công tôi sẽ live stream ăn sh!!"

Bạn cùng phòng an ủi tôi: "Cậu đừng quan tâ m đến mấy lời này."

Tôi gật đầu: "Tớ biết. Ba tớ nói người giàu thường bị ghen ghét, cho nên từ trước tới nay tớ chưa bao giờ để tâm tới bọn họ. Nào, cậu nhìn giúp tớ xem cái túi xách này thế nào? Có hợp với khí chất của Thẩm Đạc hay không?"

.

Tôi quyết định mua cho Thẩm Đạc một chiếc túi.

Muộn nhất là ba ngày sau sẽ giao tới.

Vừa mới tan học, quả nhiên Thẩm Đạc lập tức rời đi.

Tôi và bạn cùng phòng lăn lộn học hết tiết hai sau đó trở lại ký túc xá tắm rửa, mặc chiếc váy mày hồng nhạt và mang theo một chiếc túi nhỏ, đến cổng trường sớm hơn hai mươi phút.

Thẩm Đạc vẫn còn chưa tới nhưng tôi lại vô tình gặp phải bạn gái của giáo thảo.

Tôi vẫn nhớ tên cô ta, hình như tên là Hàn Tuyết Nhi.

Hàn Tuyết Nhi mặc một chiếc váy trắng, mái tóc đen vừa thẳng vừa dài, làn da chỉ hơi trắng một chút.

Nhìn chung mà nói, cô ta không đẹp như trong ảnh.

Bên cạnh cô ta còn có một người nữa.

Hàn Tuyết Nhi tỏ vẻ rất thân quen, đi thẳng đến trước mặt tôi chào hỏi: "Em chính là Trình Hoan Hoan?"

"Đúng vậy!"

Tôi lễ phép đáp lại, nhưng cô ta lại ngẩng đầu lên độ, nhìn tôi bằng ánh mắt có phần khinh thường.

"À, tôi biết cô."

Tôi thành thật nói: "Em biết, em rất nổi tiếng. Em tiêu tiền cho Chu Tiêu suốt ba năm, trên diễn đàn trường học còn có người thường xuyên đăng bài về em và Chu Tiêu."

Hàn Tuyết Nhi hơi tức giận cũng có chút kiêu ngạo.

"Cô biết tại sao cô lại thất bại không?"

"Biết."

Tôi đập tiền quá ít!

Hàn Tuyết Nhi gật đầu, nói: "Bởi vì cô thực sự còn kém xa tôi rất nhiều. "

Vấn đề này tôi không thể tùy tiện gật đầu.

Ba tôi là nhà giàu mới nổi, ông đã dạy tôi từ khi còn rất nhỏ, có tiền là có tất cả.

Có tiền, chúng ta làm gì cũng được.

Hàn Tuyết Nhi nói: "Piano của tôi đến cấp tám, cô có gì?"

"Em có tiền."

"Cấp chín môn hội họa, cô thì sao?

"Em có tiền."

"Khiêu vũ đến cấp mười, còn cô?"

"Em có tiền."

Cô ta nghiến răng nghiến lợi: "Tiền tiền tiền! Trình Hoan Hoan, cô đúng thật là một đứa nhà giàu mới nổi không có tố chất, không có đầu óc, ngoại trừ tiền ra cô còn có gì khác không? Thảo nào cô theo đuổi Chu Tiêu ba năm mà cuối cùng anh ấy vẫn chọn quay lại với tôi!"

Tuy rằng tôi có tiền sử da mặt dày.

Nhưng tôi vẫn có chút xấu hổ mà.

"Nhưng em chỉ có mỗi tiền, đâu thể làm gì khác chứ!"

Sắc mặt Hàn Tuyết Nhi càng khó coi.

Lúc này Thẩm Đạc đã tới.

"Cô hỏi Trình Hoan Hoan ngoại trừ tiền thì còn có gì nữa? À, cậu ấy còn có tôi."

Thẩm Đạc mặc một chiếc áo thun đơn giản và quần bò rách, nhưng mang lại khí chất mạnh bạo.

"Đúng rồi, Trình Hoan Hoan muốn đưa tôi đến Mễ Gia ăn đồ Tây, phải dùng tiền đập tôi. Cô và Chu Tiêu vừa mới quay lại, chắc hẳn chỗ mà anh ta dẫn cô đi ăn sẽ không thua kém gì so với Mễ Gia đúng không?"

Sắc mặt Hàn Tuyết Nhi thay đổi: " Đương nhiên!"

"Ừm... Vậy đi cùng không?"

.

Tôi vui vẻ đưa Thẩm Đạc đến Mễ Gia.

Hàn Tuyết Nhi và bạn của cô ta chậm rì rì đi theo sau chúng tôi.

Tôi đi thẳng vào trong, còn Hàn Tuyết Nhi bị nhân viên chặn lại.

"Xin hỏi, chị có đặt trước không ạ?"

"Đặt trước? Đặt gì?"

"Nếu như không đặt trước thì quý khách phải xếp hàng."

Hàn Tuyết Nhi khó chịu.

"Xếp hàng? Tại sao phải xếp hàng? Trình Hoan Hoan cũng có xếp hàng đâu!"

Nhân viên phục vụ nhìn tôi lễ phép cười, sau đó giải thích với Hàn Tuyết Nhi.

"Xin lỗi, cô Trình là hội viên siêu VIP của Mễ Gia, đến Mễ Gia dùng cơm thì không cần phải xếp hàng."

Hàn Tuyết Nhi hỏi: "Làm sao mới có thể trở thành hội viên siêu VIP?"

"Nạp một lần vạn tệ."

" vạn tệ?"

Cả người Hàn Tuyết Nhi đều choáng váng.

Sau đó lườm tôi rồi mắng một câu: "Trình Hoan Hoan, cô đúng là đồ ngu lắm tiền!"

Tôi bình tĩnh tiếp nhận.

Dù sao thì cũng đã có rất nhiều người mắng tôi như vậy.

Nghe nhiều rồi thì nó cũng chỉ là mây bay.

Tôi nhanh chóng kéo Thẩm Đạc chọn một cái ghế dài, đưa thực đơn đến trước mặt cậu ấy: "Tùy tiện gọi, không cần khách khí."

Thẩm Đạc bình tĩnh trả lời: "Không khách khí, tôi rất thích Hoan Hoan... dùng tiền đập tôi."

Đại thần nói chuyện thật đáng sợ, chỉ ngừng lại một chút mà đã khiến tim tôi đập nhanh hơn vài nhịp.

Lúc này, nhân viên phục vụ đi tới nói, hôm nay mới ra một combo dành cho các cặp đôi, nhưng chưa kịp giới thiệu chi tiết, Thẩm Đạc liền gấp thực đơn lại.

"Được, vậy tôi muốn combo này."

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio