"Chị Ngọc, trước hết chị cứ bình tĩnh lại đã ——"
Đối mặt với tính tình ngày càng nóng nảy của Ôn Ngọc, Đặng Văn cảm thấy bất lực.
Ngay khi được người quen trong đoàn phim báo tin cho, Đặng Văn biết có chuyện không hay thì lập tức nói lại cho Ôn Ngọc biết.
"Tức giận? Cô ta còn chưa xứng để chị phải tức giận."
Ôn Ngọc thở ra một hơi, cố gắng bình phục tâm trạng.
"Không phải cô ta đang muốn dẫm lên chị để quay lại cái giới này sao? Chị càng không muốn cô ta được như ý! Đặng Văn, em đi liên lạc với Tần Hiểu, bảo cô ta đến làm diễn viên thế thân cho chị."
Đã đến lúc để Tô Yên biết rằng không phải chỉ có một mình cô mới diễn thế được!
Lần này Ôn Ngọc sẽ nói thẳng với Tô Yên rằng cô thậm chí còn chẳng đủ tư cách để làm thế thân cho cô ta!
"Cái này—— Chị Ngọc, chuyện này không tốt lắm đâu?"
Mí mắt của Đặng Văn giật giật, trong lòng hoảng hốt.
"Ha, em sợ cái gì? Trên đời này, người với người lớn lên giống nhau rất ít sao?"
Ôn Ngọc nhếch môi, không kiên nhẫn đuổi Đặng Văn đi.
...
Ngày hôm sau, Tô Yên nhận được thông báo, Ôn Ngọc đã quay lại đoàn phim.
Cô cũng không hề cảm thấy bất ngờ, đây là đội ngũ sản xuất lớn, cơ hội này chính là bước ngoặt để Ôn Ngọc chuyển mình, cô ta cam chịu buông tay mới là lạ.
Chỉ sợ, chắc là bây giờ cô ta đang không từ thủ đoạn nào để đuổi cô ra khỏi đoàn phim?
Môi Tô Yên khẽ cong lên, trong mắt hiện lên một tia quỷ dị.
Trên phim trường, Ôn Ngọc đang đứng trước mặt Vương Sùng nói chuyện với ông.
"Đạo diễn Vương, tôi muốn thay đổi diễn viên thế thân. Dù thế nào đi nữa, cô Tô cũng là tiền bối của tôi. Chắc là ông cũng thấy dư luận trên mạng mấy ngày nay rồi? Tôi cũng không muốn mọi người nói tôi là tiểu bối mà lại không biết trời cao dày dẫm lên tiền bối để đi lên. Thế nên, lần này tôi đã tự tìm một diễn viên thế mới rồi, ông có thể thử xem xem?"
Ôn Ngọc dùng tay ra hiệu, Đặng Văn lập tức kéo Tần Hiểu đi tới.
Hà Nguyên Tịch vừa bước vào phim trường, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cậu hưng phấn thốt lên, "Chị Tô, hôm nay chị tới thật sớm!"
Giống như một cơn gió vọt tới, thân thiết ôm lấy cánh tay của Tần Hiểu.
Sắc mặt Ôn Ngọc thoáng chốc thay đổi.
Mới bao lâu mà Tô Yên đã ở chung với mọi người hòa thuận như vậy?
Tuyệt đối không thể để cho cô ta ở lại thêm nữa!
Tần Hiểu sửng sốt, sau đó mới che cái miệng nhỏ nhắn cười ngọt ngào, "Hà thiếu, anh nhận nhầm người sao? Tôi không phải họ Tô, mà là họ Tần."
Thực ra khi vừa tới gần, Hà Nguyên Tịch đã cảm thấy có điều gì đó không đúng rồi.
Cơ thể Tần Hiểu mang theo mùi nước hoa hồng nồng nặc.
Hoàn toàn không giống với mùi hương trên người Tô Yên, cơ thể Tô Yên có mùi của hoa lan, không hề nồng, lại như gãi đúng chỗ ngứa, khiến người ta không thể không chú ý tới.
"Mẹ nó! Cô là ai? Chị Tô đâu?"
Sắc mặt Hà Nguyên Tịch không tốt, cậu ta mím môi, hốt hoảng đẩy Tần Hiểu ra rồi đứng thẳng dậy.
Toàn thân tràn ngập khí lạnh.
Tần Hiểu cảm thấy xấu hổ, mang tiếng là thế thân lõa thế, nhưng cô ta chỉ là công cụ để Ôn Ngọc đuổi Tô Yên đi, từ lúc lúc xuất hiện, thân phận cô ta rất kì cục.
"Cô ấy à? Đây là diễn viên thế mới của tôi, Nguyên Tịch, cậu có cảm thấy cô ấy giống tôi không?"
Ôn Ngọc vén tóc xuống, nở một nụ cười vô tội.
"Cô ta?"
Hà Nguyên Tịch cười lạnh một tiếng, "Đúng là rất giống."
Cậu xua tay chạy lấy người, ném lại một câu, "Gương mặt axit hyaluronic (), ha ——"
() Axit hyalunoric được sử dụng với rất nhiều công dụng, trong đó cũng được sử dụng như một chất làm đầy môi trong phẫu thuật thẩm mỹ.
Nụ cười trên mặt Ôn Ngọc thiếu chút nữa đã không giữ được, Hà Nguyên Tịch nói vậy là có ý gì?
Nói cô ta giống với Tần Hiểu, gương mặt axit hyaluronic?
Cô ta hung hăng bóp chặt lòng bàn tay, không ngừng nhắc nhở bản thân không được xúc động, không được xúc động.
Sau đó, cô ta làm bộ như không hiểu lời Hà Nguyên Tịch, cười tươi hỏi Vương Sùng, "Đạo diễn Vương, nếu Nguyên Tịch cũng đã nói chúng tôi giống nhau, vậy không bằng ——"
Vương Sùng xua tay, "Trước tiên không cần đề cập đến chuyện này, dù sao cũng là diễn với Tạ Phỉ, chờ cậu ấy đến rồi nói sau."