Bởi vì Vương Sùng yêu cầu, đây đều là thu âm trực tiếp tại phim trường.
Vì diễn cảnh này, Ôn Ngọc còn tìm giáo viên để học hát khúc 'Tần Hoài Cảnh'.
Đây là dân ca Giang Tô, kể về chuyện xưa cuối thời nhà Thanh, được lưu truyền rộng rãi cho tới ngày nay.
"Ta có một đoạn tình
Đến hát cho chư vị nghe
Chư ——" ()
() Lời bài hát mình xin lấy bản dịch của bạn Ann/Youtube: Phong Khởi Thiên Lan. (Link nhạc mình để trên đầu)
Ôn Ngọc chậm rãi mở miệng, khuôn mặt nhu tình nhìn về phía Tạ Phỉ. Cô ta có phần nắm chắc với vẻ bề ngoài của mình, các góc độ cũng đã sớm tính xong.
Âm điệu mềm mại, từ từ ném cho Tạ Phỉ một ánh mắt quyến rũ.
Người đàn ông tư thái lười biếng, dựa vào sô pha cười như không cười nhìn cô ta, trong mắt tràn đầy châm chọc.
Dưới ánh sáng tối tăm, khí thế quanh thân anh mạnh mẽ, bao phủ Ôn Ngọc trong đó.
Cái ánh mắt kia, khiến cô ta vô cùng khó chịu ——
Ngón tay gảy tỳ bà của Ôn Ngọc run lên, tức khắc phá một âm.
Đôi mắt cô ta lập tức đỏ lên.
Vương Sùng tức giận vỗ chân đứng lên rống to: "Lại làm sao nữa? Một khúc nhạc nhỏ cũng không làm được, cô còn có thể làm gì?! Nếu còn đi xuống như vậy, cô vẫn là cút về quay phim thần tượng đi! Phim của tôi cô diễn không nổi!"
Cả phim trường đều yên tĩnh, tất cả đang nghe Vương Sùng phát hỏa.
Những lời này truyền vào lỗ tai khiến Ôn Ngọc hãi hùng khiếp vía.
Trong lòng cô ta thầm hận, nhưng một tia hờn dỗi cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Ngoan ngoãn đứng lên xin lỗi: "Thật xin lỗi... Tôi vừa mới thất thần, đạo diễn Vương, ông cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt!"
Từ khi vào đoàn phim này, mọi chuyện đều phát triển ngược lại so với tưởng tượng ban đầu của Ôn Ngọc.
Đã không giống với tưởng tượng của cô ta lại còn thay đổi rất nhanh khiến cô ta không kịp xoay sở.
"Một lần nữa," Vương Sùng ngồi xuống, tức giận nói.
Ôn Ngọc cười nịnh nọt, gật đầu.
Giờ cô ta hiểu rõ, cô ta không phải lựa chọn duy nhất của Vương Sùng, nếu cô ta vẫn thụt luì như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị Vương Sùng đá ra khỏi đoàn phim.
Còn có Tạ Phỉ ——
Đến tột cùng anh đang suy nghĩ gì? Chẳng lẽ thật sự coi trọng Tô Yên?!
Ôn Ngọc ngồi xuống, miễn cưỡng định thần.
Lúc hát, Vương Sùng còn yêu cầu cô ta mặt mày đưa tình, giao lưu ánh mắt cùng Tạ Phỉ.
Nhưng mỗi lần Ôn Ngọc nhìn qua, Tạ Phỉ đều là mặt không biểu tình.
Cặp mắt thâm thúy kia, ẩn dưới ánh sáng tối tăm, từ bên trong phát ra cảm giác áp bách vô tận.
Mỗi lần đều làm cô ta không bệnh mà chết, lời hát nghẹn ở trong cổ họng, trong đầu trống rỗng ——
Liên tiếp nhiều lần, cuối cùng Vương Sùng cũng biết Tạ Phỉ đang làm gì.
Ông tức giận hô 'cắt', đuổi Ôn Ngọc đi, kêu Tạ Phỉ lại đây.
Vẻ mặt Tạ Phỉ nhàn nhạt, anh cởϊ áσ khoác tây trang, đi đến đứng cạnh Vương Sùng.
Thời tiết nóng nực, trong không khí tản ra hơi nóng nặng nề. Bên ngoài một trận oi bức đánh tới, khiến hình ảnh trong không khí cũng vặn vẹo.
Vương Sùng ngẩng đầu, nhìn Tạ Phỉ không có một giọt mồ hôi, gương mặt sạch sẽ, quanh thân lộ ra khí chất lạnh lùng.
Ông thở dài, trầm giọng chất vấn: "Lúc nãy là cậu cố ý? Tạ Phỉ, cuối cùng cậu nghĩ thế nào, thật sự không muốn dùng cô ta?"
Cái 'cô ta' này chỉ ai tự nhiên không cần phải nói.
Người hiểu biết xem vài lần là có thể nhìn ra, Tạ Phỉ dùng khí thế áp bách Ôn Ngọc. Loại bình hoa như Ôn Ngọc, làm sao có thể chống cự khí thế mạnh mẽ của Tạ Phỉ.
Chẳng phải bị anh nhìn một cái, liền sợ tới mức đầu óc trống rỗng, không biết đông tây nam bắc?
Tạ Phỉ cười một cái, ánh mắt đen tối: "Đạo diễn Vương đang nói gì vậy? Chẳng lẽ biểu hiện của tôi không đúng?"
Vương Sùng trầm mặc lau mặt: "Đúng đúng, nhưng mà cậu cứ như vậy, cảnh này cô ta diễn đến chết cũng không qua được."