Có lẽ Tô Yên giống mẹ của cô, trời sinh không thích hợp với nhiệm vụ như vậy.
Chỉ là, điểm khác nhau lớn nhất giữa hai người có lẽ là vấn đề tính cách.
Tính tình cổ quái của cô, khiến người ta trong nháy mắt đã thấy cô khác biệt hoàn toàn với mẹ cô Tô Quỳ.
"Không có chuyện gì chứ?"
Lúc Tô Yên đi ra khỏi nhà vệ sinh, liền nhìn thấy cách cô mấy mét là Tạ Phỉ đang dựa vào vách tường rũ mắt không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nghe được tiếng bước chân, mới từ từ ngước mắt lên, ánh mắt nhìn về phía Tô Yên.
"Anh đang đợi tôi?"
Tô Yên có chút giật mình, cô đi đến bên cạnh Tạ Phỉ, hỏi.
Nhà vệ sinh này rất đơn sơ, trên hành lang còn bày dụng cụ của đoàn phim.
Tạ Phỉ không trả lời, ánh mắt anh lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái.
Thấy cô không có chịu bất kỳ sự tổn thương nào, đáy lòng vẫn luôn căng chặt của anh chậm rãi thả lỏng.
Nói: "Đi thôi, đạo diễn đang tìm em."
"Tìm tôi?"
Tô Yên nhướng mày, cười khanh khách đi theo phía sau anh, "Sao Tạ tiên sinh đây không trả lời vấn đề của tôi thế? Thật không ngờ Tạ tiên sinh lại quan tâm đến tôi như vậy."
Tạ Phỉ đi phía trước với vẻ mặt lạnh nhạt.
Nghe được câu nói của cô, bước chân anh bỗng khựng lại.
Chân mày anh hơi cau, nghe ra sự trêu chọc trong giọng điệu của Tô Yên, giọng nói mềm nhẹ tựa bông, âm cuối khẽ nâng cao theo thói quen.
"Không có."
Tạ Phỉ nhẹ giọng trả lời.
Tô Yên cười nhẹ, khóe môi hơi cong.
Cũng không biết Tạ Phỉ đang trả lời câu hỏi phía trước hay là câu hỏi phía sau?
Còn với Tô Yên?
Cô cho rằng tỷ lệ anh trả lời câu hỏi phía trước có vẻ cao hơn.
Từ phía xa thấy hai người họ một trước một sau đi tới, Trần An nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi tới đón.
Trong miệng không ngừng lải nhải, "Anh, lúc nãy anh đi đâu vậy? Em cứ tìm anh mãi đó, bên phía đạo diễn Vương đang tìm anh thương lượng vấn đề gì đó kìa! Hừm, sao hai người lại đi chung với nhau vậy?"
Trên mặt anh ta mang vẻ nghi ngờ, nhìn về phía bọn họ, đúng là họ đi từ ra từ phòng vệ sinh ——
Trên mặt Trần An lộ ra dáng vẻ khủng bố, nháy mắt hạ giọng nói: "Anh, hai người?!!"
Trời ơi, hai người này ở bên nhau từ lúc nào vậy? Giờ còn đang ở trong đoàn phim đó!!
Da đầu Trần An tê dại, tròng mắt nhanh như chớp mà xoay tới xoay lui, sợ bị người khác nhìn thấy.
"Xì ——" Tô Yên nở nụ cười sâu xa.
Tạ Phỉ khẽ mím môi mỏng, thần sắc lạnh băng liếc nhìn Trần An một cái.
"Trần An."
"Hả?" Trần An khóc không ra nước mắt ngẩng đầu.
Tạ Phỉ cười lạnh ném một câu, "Xem ra làm trợ lý thật sự thiệt thòi cho cậu, không bằng cậu từ chức đi làm biên kịch đi."
Làm trợ lý, đúng là nhân tài không được trọng dụng!
Dứt lời, anh cũng không quay đầu lại đi về phía Vương Sùng.
Để lại Trần An đứng ngây ngốc tại chỗ.
Lời này của Tạ Phỉ như sét đánh giữa trời quang vậy, đánh thẳng vào anh ta đến ngoài khét trong chín, anh ta oan ức nói: "Vậy là tôi đã bị đuổi rồi sao?"
Rốt cuộc anh ấy có ý gì?
Tô Yên buồn cười, vỗ vai Trần An, "Yên tâm đi, anh của anh sẽ không đuổi anh đâu."
"Vậy hai người——"
Trần An yên tâm rồi lại nhịn không được hỏi lại vấn đề trước đó.
"Suỵt ——"
Tô Yên ngoái đầu nhìn lại, dựng thẳng ngón trỏ để lên môi, chớp chớp mắt với Trần An.
"Bí mật nha ~"
Trần An: "!!!"
Quá đáng mà!!
Cô quyến rũ anh của tôi còn chưa tính, sao cô còn quyến rũ cả tôi nữa!
Anh ta ôm ngực vừa bị Tô Yên phóng điện đến đập bình bịch, gương mặt anh ta không nhịn được nóng lên.
...
"Sao cô lại thế này?"
Ôn Ngọc ngước mắt lên, giờ Đặng Văn đang cầm một túi đá giúp đôi mắt cô ta bớt sưng.
Thấy bộ dạng Tần Hiểu chật vật đi vào thì không vui nhíu mày.
Nghe giọng nói lạnh băng của cô ta, Tần Hiểu cũng không sợ hãi, lạnh lùng nói: "Còn không phải là do con tiện nhân Tô Yên sao? Trên đời này sao lại có con đ ghê tởm như thế chứ?"
Cô ta tìm một cái ghế ngồi xuống, trong ngực vẫn còn tức giận âm ỉ.
Không cần suy nghĩ nhiều, bọn người Ôn Ngọc cũng biết là vấn đề gì, rõ ràng Tần Hiểu bị Tô Yên chọc tức.