Tô Yên yên lặng, hoảng hốt nhận ra tình cảm của Tạ Phỉ dành cho mình.
Cô mờ mịt trong chốc lát, lông mi run rẩy như cánh bướm chậm rãi nâng lên.
Đối mắt với người đàn ông mang dáng vẻ ghen ghét khác hẳn với hình tượng thong dong cấm dục thường ngày, cứ như là hai người hoàn toàn xa lạ vậy!
Cánh môi của Tô Yên khẽ mím, có chút khó hiểu mà nhìn Tạ Phỉ, "Anh..."
"Em nghe tôi nói hết đã."
Tạ Phỉ lắc đầu rũ mắt.
"Từ giờ trở đi, không được gần gũi quá mức với Hà Nguyên Tịch."
Nghe được lời anh nói, cánh môi xinh đẹp như hoa của Tô Yên khẽ mím lại.
"Không được đối xử dịu dàng với cậu ta."
Cô cúi đầu, mái tóc đen nhánh của cô uốn lượn, mềm mại rũ xuống hai bên mặt, hơi rối loạn.
Ánh mắt Tạ Phỉ vẫn trước sau như một tập trung lên người Tô Yên, sống lưng anh khẽ cong, vây cô gái nhỏ chặt chẽ ở giữa khe hở hai tay của mình.
Giọng điệu lười biếng nhưng lại chứa đừng vài phần bá đạo.
"Càng không được cười với cậu ta!"
Dường như chính em cũng không biết khi em cười lên sẽ giống độc dược được bọc một lớp đường, khiến người ta vui vẻ tình nguyện ăn vào.
Tô Yên bỗng ngẩng đầu, bất mãn nói: "Anh là bá vương điều lệ đấy à!"
Anh nắm lấy tay Tô Yên, "Vừa rồi đã cho em cơ hội, nếu em không từ chối thì từ giờ trở đi, thậm chí là đời này kiếp này em cũng đừng nghĩ sẽ dứt bỏ tôi."
"Đúng vậy, em có thể đưa ra bất kỳ ý kiến gì."
Tạ Phỉ nhìn cô, ôn nhu nói.
Nghe vậy Tô Yên mở miệng muốn nói gì đó.
"Ngoài chuyện rời khỏi tôi ——" Tạ Phỉ thong thả ung dung bổ sung thêm một câu.
Tô Yên: "..."
Trên đường về khách sạn, lần đầu tiên Tô Yên quang minh chính đại đi sóng vai bên cạnh Tạ Phỉ.
Nguyên nhân là vì Tạ Phỉ vẫn luôn nắm tay Tô Yên, không chịu buông ra.
Tô Yên nhịn suốt cả quãng đường, hạ thấp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao anh lại..."
"Vì sao lại nói với em như thế?" Tạ Phỉ thừa biết cô đang nghĩ gì, "Em vẫn luôn muốn biết rốt cuộc vì sao tôi lại làm như vậy?"
Tô Yên gật đầu.
"Thật ra thì tôi không biết", Giọng nói Tạ Phỉ được đè nén trầm thấp, anh cười khẽ, "Chắc đây là yêu từ cái nhìn đầu tiên nhỉ? Cũng không biết tại sao, từ khi nhìn thấy em lần đầu, tôi đã nhớ kỹ em."
Khi đó cũng không có cảm tình sâu như vậy.
Nhưng mà từ ánh mắt đầu tiên đó, cái tên 'Tô Yên' này đã khắc sâu trong lòng anh.
"Chuyện này..." Giọng nói của Tô Yên mềm mại pha lẫn kinh ngạc, "Chuyện này không khoa học..."
Trên thế giới này làm gì có chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên chứ?
Đặc biệt là người như Tạ Phỉ, phương diện nào cũng đều ưu tú vô cùng.
Tạ Phỉ rũ mắt, nhìn dáng vẻ mờ mịt hoảng hốt của cô gái nhỏ, giọng nói nhẹ như bông, nhu nhược nhẹ nhàng.
Trong lòng anh bỗng ngứa ngáy.
Giây tiếp theo anh thấp giọng bật cười.
"Thích là thích thôi, sao cần nhiều lý do như vậy?"
"Nhưng anh không thấy như thế sẽ khiến cho mình gặp rắc rối sao?"
Khuôn mặt nhỏ của Tô Yên ngước lên nghiêm túc hỏi Tạ Phỉ.
Cô chỉ được coi là một minh tinh tuyến không được coi là diễn viên nhỏ, tuy cũng có lúc được hot lên, nhưng cũng không sánh được bằng Tạ Phỉ.
Nếu như thật sự muốn so sánh thì.
Tạ Phỉ chính thần tượng đứng trên đỉnh vinh quang, còn cô là chuột chạy qua đường bị mọi người đuổi đánh.
"Không, tôi lại cảm thấy tôi được rất nhiều."
Hầu kết Tạ Phỉ khẽ nhúc nhích, thừa dịp không ai chú ý, nhanh chóng cúi đầu xuống hôn lên má Tô Yên một cái.
Ừm, thật đáng yêu.
"Sao anh ——"
Tô Yên kinh ngạc trợn to mắt, thực sự không tìm được từ nào để hình dung người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
"Cho nên, cơ hội trốn thoát cuối cùng của em cũng đã không còn nữa rồi. Đời này cũng đừng mong rời xa tôi, hiểu không?"
Điều nên nói thì Tạ Phỉ đã nói hết trong một lần.
Tô Yên bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Bá đạo!"
Tạ Phỉ làm như không thấy biểu tình của Tô Yên, tâm tình sung sướng, hận không thể nói cho bàn dân thiên hạ biết hết.
...
Trở lại khách sạn, Vương Mẫn còn đang ở trong phòng chờ Tô Yên.