Tô Yên hờ hững nhìn Từ thị và ba tiểu thiếp đang cảnh cáo bọn hạ nhân có mặt ở đây một lúc rồi xua tay cho lui xuống.
Ánh mắt lạnh băng, không có một chút thương hại.
Ngay cả cũng phải thừa nhận, Tô Yên càng thích hợp trở thành người làm nhiệm vụ hơn so với mẹ của nàng.
Nàng hoàn toàn không giống như người lớn lên ở xã hội hiện đại chút nào, thích nghi với chế độ giai cấp của triều đại này rất tốt.
"Tỷ tỷ..."
Tô Gia Hòa thận trọng đi tới gần Tô Yên, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Lần này tỷ nghiêm túc sao? Không gạt chúng ta chứ?"
Tô Yên khẽ nhướng cặp lông mày, đôi mắt phượng xinh đẹp chậm rãi liếc nhìn Tô Gia Hòa.
Nàng cười như không cười, "Ngươi nghĩ sao?"
Tô Gia Hòa bị nàng nhìn thì lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Ta, ta không biết..."
Tô Yên thầm cười trong lòng, xem ra uy tín của Tô Yên ở Tô gia gần như bằng không. Nhìn thái độ của mọi người cũng biết, chắc hẳn trước kia nguyên chủ có rất nhiều lịch sử.
Theo đuổi một người sẽ không bao giờ ngoảnh lại một cách vô nghĩa, mà quên mất rằng người thân của mình đã từng rơi lệ, chờ cô trở lại.
"Tiểu tử thối," Tô Gia Hòa đột nhiên bị vỗ nhẹ vào đầu, giọng nói của Tô Yên có chút lười biếng, mang chút lạnh lùng, cho dù có giả bộ giống như trước cũng không thể trở thành một mỹ nhân dịu dàng thật sự được.
Tô Gia Hoà sửng sốt, bỗng ngẩng đầu, mở to đôi mắt tròn xoe.
"Ngươi ngươi ngươi ——"
Sao người này có thể sờ đầu y chứ?! Y chính là một đại nam nhân đó!
"Ta làm sao?" Tô Yên liếc y một cái, sau đó thu tay về, "Nhớ rõ, gọi tỷ tỷ!"
Tô Gia Hòa lẩm bẩm: "Ngươi có chỗ nào giống tỷ tỷ..."
"Hử?" Tô Yên nhướng mày, khuôn mặt toát ra khí thế mạnh mẽ.
Tô Gia Hòa lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn gọi: "Tỷ, tỷ tỷ..."
Mọi người ở bên cạnh, xem đến bật cười.
Cho dù như thế nào, nếu nàng đã thật sự tỉnh ngộ, nhìn rõ hiện thực thì cũng coi như là niềm an ủi với Tô lão tướng quân ở trên trời linh thiêng.
Tô Yên không ở lại trong phòng lâu, một mặt bởi vì vốn dĩ nàng cũng không phải nguyên thân. Chỉ trông cậy vào việc nàng có ký ức mà đối với Tô gia có tình cảm mãnh liệt là tuyệt đối không thể.
Về phương diện khác, nguyên nhân cũng là nghĩ đến thân thể của lão phu nhân.
Họ nói lão phu nhân ngất xỉu vì nàng, nếu bà tỉnh lại mà nhìn thấy Tô Yên, khó đảm bảo bà có tức giận hơn không.
Gạch xanh ngói lục, hành lang chín khúc uốn lượn.
Hậu viện của Tô gia cũng không có cây xanh quý hiếm gì, nhưng mỗi một cái cây đều tản ra sức sống tràn trề.
Bây giờ đang là mùa hè, nhưng vì hậu viện trồng nhiều cây cối và tre trúc nên nàng không cảm thấy nóng một chút nào. Đôi khi có gió thổi qua, xen lẫn một chút không khí mát mẻ.
Có cảm giác làn gió trong lành quét qua mặt.
Tô Yên về phòng, quen cửa quen nẻo đẩy cửa hông ra, bên trong hơi nóng bốc lên nghi ngút, hóa ra là hồ suối nước nóng trong nhà.
Cả Tô gia, cũng chỉ có Tô Yên là có ngoại lệ này.
Là tâm phúc của Lão tướng quân, ở Tô gia, Lão tướng quân xếp thứ nhất, Tô Yên xếp thứ hai. Ngay cả cha nàng cũng chỉ xếp đằng sau.
Ở một hoàn cảnh như vậy, nguyên chủ quả thật có thể tùy hứng làm bậy, vô pháp vô thiên.
Nhưng với điều kiện ——
Lão tướng quân và Tô Triệt đều ở đây!
"Tiểu thư, người tới rồi ——"
Tô Yên uể oải rũ mắt xuống, nhàn nhạt cởi y phục ra, vải voan mỏng thêu bông hoa mộc lan trang nhã, từng bông nở ra những cánh hoa đơn điệu.
Trượt xuống từng chút một khi nàng di chuyển.
Lớp vải voan xếp chồng lên nhau, giống như một bông hoa đang nở rộ quanh chân nàng.
Thị nữ Lục Chi lặng lẽ bước vào, hai tay đan nhau trên bụng, rũ mắt xuống, nhìn thẳng mặt đất.
Cận thận dè dặt, hèn mọn cung kính.
Tô Yên cởi bỏ y phục trên người, chậm rãi bước xuống hồ.