Thầy giáo ở trên bục giảng còn chưa nói xong, đã thấy Tô Yên đứng dậy từ chỗ ngồi, bước chân chạy ra ngoài nhanh như gió, chớp mắt đã biến mất khỏi phòng học.
"Ây da—— trò Tô Yên—— trò Tô Yên!"
Tô Yên đi ra cổng trường, chặn một chiếc taxi.
Đưa cho tài xế địa chỉ, im lặng ngồi nhắm mắt lại.
", hiện tại Kỷ Vô Trần đang ở đâu?"
"Vị trí của anh ấy vẫn luôn di chuyển, đối phương đang đưa anh ấy ra khỏi tỉnh, đi đến một cái nhà xưởng bỏ hoang hẻo lánh."
Nghe đến đó, Tô Yên nhẹ nhàng thở ra.
Cô cứ sợ kẻ bắt cóc sẽ lựa chọn gϊếŧ con tin, hiên nhiên họ chỉ bắt giữ Kỷ Vô Trần, chắc là dùng để uy hiếp Kỷ Thành, muốn lấy được một ít đồ tốt từ phía ông ta.
Chỉ là không biết trong chuyện này vai trò của Hùng Bội Lan có tác dụng gì.
...
Mấy chiếc xe không có biển số, chậm rãi chạy vào một rừng cây, cuối cùng dừng lại trước một nhà xưởng.
Một người đàn ông cao to, cơ bắp vạm vỡ, bước xuống xe, đi đến thùng xe phía sau, kéo một tấm vải nhựa ra, xách Kỷ Vô Trần đang hôn mê bên trong xuống dưới, xoay người đi vào trong nhà xưởng.
Hùng Bội Lan kéo lại cổ áo, theo sát phía sau.
Đến khi nhìn thấy trạng thái của Kỷ Vô Trần, bà ta sợ đến mức mặt tái không còn chút máu nào.
"Chuyện này là sao? Các người muốn gϊếŧ chết cậu ta sao?"
"Hừm! Không hổ danh là đại thiếu gia, thật là mảnh mai."
Người đàn ông thuận tay ném Kỷ Vô Trần xuống nền đất tràn đầy tro bụi, Kỷ Vô Trần hít vào một ít bụi đã bị sặc đến kho khan.
Làn da trên trán anh bị phơi đến tróc ra, nước trong cơ thể như bị bốc hơi sạch sẽ, biến thành một cái thây khô.
Những người ở phía sau bị Hùng Bội Lan chất vấn, vội đi lên phía trước.
Vừa nhìn thấy Kỷ Vô Trần liền lập tức mắng liên thanh.
"Con mẹ nó! Tên tiểu tử này còn có chỗ dùng, đừng để cậu ta chết! Cho cậu ta chút nước đi!"
Người này tên là Hàn Dũng, cũng là tình nhân của Hùng Bội Lan, cũng là người đã sai khiến bà ta trộm tư liệu cơ mật công ty của Kỷ Thành.
Hai tay ông ta chống nạnh, xanh mặt ra lệnh.
Hùng Bội Lan nhéo nhéo ngón tay, hoang mang lo sợ.
"Kỷ Vô Trần là tâm can bảo bối của Kỷ Thành, các người phải cẩn thận đừng để cậu ta chết. Cậu ta không thể phơi lâu trước ánh sáng mặt trời, nếu không sẽ bị mất nước mà chết."
Còn có một câu mà Hùng Bội Lan không dám nói.
Đó chính là, nếu thật sự khiến Kỷ Vô Trần chết thì bọn họ cũng không sống được.
Kỷ Thành sẽ điên lên, còn có gia tộc nhà mẹ đẻ của Kỷ Vô Trần.
Không một ai hiền lành hết!
"Ha, lão tử đã bị Kỷ Thành dồn vào đường cùng, bây giờ còn quan tâm chút chuyện này sao? Lần này nếu ông ta không ngoan ngoãn đem tiền đến chuộc, lại đưa chúng ta xuất ngoại, thì ông ta cứ chờ mà nhặt xác cho con ông ta đi!"
Hàn Dũng phun nước miếng, kiềm nén ý muốn đá một cước vào Kỷ Vô Trần.
Kỷ Vô Trần bị đổ nước vào miệng, chậm rãi tỉnh táo lại.
Mái tóc anh mướt mồ hôi, dính lại bên má, cả người chật vật.
Chỉ có đôi mắt là chất chứa sự tàn nhẫn không một ai phát hiện ra.
...
"Cô tới đây làm gì?"
Khi Kỷ Thành nghe được người hầu thông báo, nói có Tô Yên đến, ông còn cảm thấy ngoài ý muốn.
Cái gọi là đã ghét ai thì ghét luôn tông chi họ hàng của người đó, Hùng Bội Lan liên kết với người ngoài bắt cóc con trai ông, ông ghi hận đến mức cả Tô Yên cũng tính là cùng phe với bọn họ, nhưng về tình cảm có thể tha thứ.
"Tôi biết bọn họ đưa anh trai đi đâu."
Tô Yên không giải thích, chỉ nhìn chằm chằm vào Kỷ Thành.
Bị cặp mắt hắc bạch phân minh của Tô Yên nhìn chăm chú, Kỷ Thành mới phát hiện, trên thực tế trước giờ ông vẫn chưa hiểu rõ tường tận đứa con của vợ kế này.
Đối mặt với chuyện bắt cóc, cô giữ lý trí, bình tĩnh mà thong dong.
Biết giờ phút này tìm đến ai là tốt nhất, mà không xúc động tự mình đi cứu Kỷ Vô Trần.
"Muốn tôi tin cô kiểu gì?" Kỷ Thành cười lạnh.