"Gì cơ?" Hứa Tri Lục không thể tin nổi nhìn hắn: "Nhận gì?"
Thẩm Tư Diên một mực trầm ngâm nhìn cô, ánh mắt sâu như đầm nước. Hắn cau mày: "Dì Lưu không đưa cô sao?"
Hứa Tri Lục ngơ ngác lắc đầu. Cô và Thẩm Tư Diên đối mắt nhau rất lâu, bắt đầu phân tích từng câu hắn nói.
"Ý anh là, anh nhờ dì Lưu đưa quà của mình tặng cho tôi?"
Thẩm Tư Diên gật đầu. Bản thân hắn vẫn là thiếu niên nổi loạn, tính cách lại kỳ cục nên rất ít khi trực tiếp tặng quà cho Hứa Tri Lục. Thậm chí dù tặng trước mặt đi chăng nữa cũng nên nói là nhét đồ thì đúng hơn, hoặc là sẽ để ở trong phòng cô chứ chưa từng trịnh trọng cầm tặng trước mặt cả.
Trước kia chỉ là mấy món đồ nhỏ thì vẫn không sao. Nhưng quà sinh nhật ngày hôm đó, hắn sợ Hứa Tri Lục không lấy, ép nhận thì không hay. Hắn cầm quà trong tay nghĩ rất lâu, vẫn là sang bên nhà cô.
Bởi vì là sinh nhật của hai người nên mỗi năm Hứa gia sẽ giúp họ tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng nhân vật chính chỉ có một, Hứa Tri Giai.
Thẩm Tư Diên sang bên đó là lúc, tiệc sinh nhật vẫn chưa bắt đầu, không thấy Hứa Tri Lục đâu, chỉ có dì Lưu đang ở đó, nói là cô đã ra ngoài rồi. Hứa Tri Lục không ở nhà, Thẩm Tư Diên cảm thấy không nên tới trong phòng cô.
Dì Lưu hỏi hắn có chuyện gì, Thẩm Tư Diên đáp một tiếng, nhờ dì đưa đồ cho Hứa Tri Lục.
Dì Lưu cười nhìn hắn nói được, kêu hắn để tạm trên bàn, đợi Hứa Tri Lục về dì sẽ đưa. Thẩm Tư Diên không nghĩ nhiều, trực tiếp để lên bàn sau đó đi về. Hắn không phải người quá chú trọng tiểu tiết, đây cũng là khuyết điểm của hắn. Càng không nói đến chiếc đồng hồ này không phải đồ rẻ tiền, Hứa Tri Lục không đeo cũng bình thường.
Nhưng bây giờ xem ra------không phải ý như vậy.
Thẩm Tư Diên nhíu mày: "Dì Lưu thực sự chưa đưa cho cô sao?"
Hứa Tri Lục lắc đầu: "Dì có đưa quà cho tôi nhưng lại không có của anh"
Thẩm Tư Diên cũng sững sờ. Hứa Tri Lục mím môi nhìn hắn: "Tôi lúc đó cứ nghĩ là" câu sau vẫn chưa kịp nói ra Thẩm Tư Diên đã tiếp lời: "Nghĩ rằng tôi không tặng quà cho cô?"
Lời nói cứ mắc trong cổ họng không thể thoát ra, lưỡi cũng đã uốn hơn bảy lần nhưng chỉ bật ra được một từ: "Ừ". Cô chính là nghĩ như vậy.
Thẩm Tư Diên trầm mặc chốc lát, thấp giọng nói: "Cô có phải đồ ngốc không". Giọng hắn trầm xuống, có chút dịu dàng nói: "Từ nhỏ tới lớn, có năm nào tôi không tặng quà sinh nhật cho cô không?"
Hứa Tri Lục không trả lời. Cô thấy bản thân ngốc thật, có thể do giai đoạn cấp ba đời trước đúng vào thời kỳ mẫn cảm cô cũng không muốn mất mặt. Dù biết rằng kỳ quái nhưng cũng không có mặt mũi đi hỏi hắn tại sao không tặng quà cho mình.
Thẩm Tư Diên nhìn bộ dạng cúi đầu của cô, hầu kết lên xuống: "Đi thôi"
"Đi đâu?" Tay Hứa Tri Lục bị hắn nắm kéo đi, một mặt khó hiểu.
"Về nhà" Sắc mặt Thẩm Tư Diên trầm xuống, có chút dọa người. Hứa Tri Lục sửng sốt, buông tay hắn ra: "Anh muốn về hỏi dì Lưu sao?"
Thẩm Tư Diên quay đầu: "Không muốn tôi hỏi dì ấy sao?"
Hứa Tri Lục : "không phải" Cô mím môi nói: "Dì Lưu không phải là người hay vất đồ lung tung, cả tôi và anh đều biết điều đó"
Dì Lưu làm ở Hứa gia rất nhiều năm, thái độ với bất kỳ ai đều rất tốt. Thậm chí, dì còn là người duy nhất đối xử tốt với Hứa Tri Lục ở Hứa gia.
Bước chân Thẩm Tư Diên ngừng một chút: "Vậy tìm người đã cầm túi quà". Hứa Tri Lục nâng mắt nhìn hắn: "Anh nghĩ cô ta sẽ thừa nhận sao?"
Thẩm Tư Diên không nói. Hứa Tri Lục ngẫm nghĩ, nhỏ giọng nói: "Bây giờ mà chúng ta quay về đối chất với dì Lưu, đồng hồ anh nhờ dì ấy đưa cho tôi bị người nào đó lấy đi mất. Nếu dì Lưu nói là Hứa Tri Giai lấy đi, vậy thì công việc của dì ấy cũng sẽ chấm dứt ngay lúc ấy. Nhưng để dì ấy nói rằng chưa được anh đưa cho thì lời này dì ấy nói không nổi".
Cô đã sống nhiều hơn người khác mấy năm, biết rất rõ con người dì Lưu như thế nào. Cô có thể tin chắc % rằng, dì Lưu sẽ không lấy nó. Khả năng lớn nhất chính là, món đồ được đặt trên bàn, Hứa Tri Giai nói sẽ đưa cho cô, sau đó cầm về phòng mình, nhưng thực ra không hề có ý định đưa cô.
Hứa Tri Lục cố nhiên chắc rằng người đã lấy đồ, nhưng cô không muốn dì Lưu bị mất việc.
Thẩm Tư Diên nhìn cô: "Vậy cho qua sao?"
"Tất nhiên không" Hứa Tri Lục không do dự: "Làm sao có thể cho qua được"
Môi cô mím chặt: "Chúng ta trước hết cứ để như vậy đã, Hứa Tri Giai lấy đồng hồ, không có khả năng vĩnh viễn không đeo"
Thẩm Tư Diên nhìn cô chằm chằm: "Khẳng định muốn đợi?"
Hứa Tri Lục gật đầu: "Ngoài đợi ra cũng không có cách nào khác"
Không phải cô không vội, chỉ là cô không thể vì mong muốn của bản thân mà để cho dì Lưu bị thiệt. Dì Lưu và chú lái xe là một đôi vợ chồng, nếu như dì Lưu bị chất vấn và dì ấy nói sự thật, Hứa mẹ sẽ vì con gái bảo bối của mình mà đuổi việc hai người họ. Đó là điều chắc chắn sẽ xảy ra.
Đối với dì và chú Lưu, tìm được việc làm không hề dễ dàng, hơn nữa còn phải nuôi gia đình của mình nữa. tình cảm của Hứa Tri Lục với họ không quá nông không quá sâu, nếu có phương pháp tốt hơn, tất nhiên cô sẽ không đi chất vấn dì Lục.
Thẩm Tư Diên im lặng hồi lâu, nói: "Cô vẫn nên hỏi dì ấy một chút"
"Tôi biết rồi" Hứa Tri Lục nhìn hắn: "Nhưng không phải kiểu chất vấn, mà như nói chuyện phiếm thôi"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Vậy cứ theo phương án cô nói đi"
"Ừ" Hứa Tri Lục ngẩng đầu nhìn hắn, Thẩm Tư Diên cũng vừa lúc cúi đầu nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Hứa Tri Lục giật giật, nhỏ giọng nói một câu: "Xin lỗi"
Thẩm Tư Diên giật mình: "Xin lỗi gì cơ?"
Hứa Tri Lục cúi đầu, quay sang nhìn dòng người đang lên xuống cầu thang: "Việc lần này là tôi không đúng"
Thẩm Tư Diên ừ một tiếng, cau mày nhìn cô: "Lần sau đừng tự mình dọa mình, muốn biết gì cứ trực tiếp hỏi tôi"
".......Ừm"
"Chẳng có gì mất mặt cả, Hứa Tri Giai tôi cũng tặng quà, tại sao lại quên của cô được"
Hứa Tri Lục im lặng nghe hắn dạy dỗ. Thẩm Tư Diên thở dài, nhìn giờ: "Xuống tầng thôi"
Hứa Tri Lục ngẩn người: "Xuống làm gì?"
Thẩm Tư Diên không nói, chỉ kéo cô về phía thang máy.
Hai người bước vào thang máy.
-
Xuống tới tầng . Hứa Tri Lục vẫn ngây ngốc đi theo hắn, không biết Thẩm Tư Diên muốn làm gì.
Mấy phút sau, cô đứng trước quầy bán đồng hồ. Nhân viên nhìn thấy hai người, trên mặt tràn đầy ý cười: "Xin chào, hai người muốn xem gì không?"
Thẩm Tư Diên gõ xuống mặt bàn: "Xem đồng hồ"
Hứa Tri Lục mở to mắt, quay đầu nhìn hắn: "Anh......"
Lời vẫn chưa nói xong, Thẩm Tư Diên đã ngắt lời: "Chọn một cái đi"
Hứa Tri Lục ngập ngừng: "Anh đã tặng rồi mà"
Thẩm Tư Diên lãnh đạm: "Cô vẫn chưa nhận được. Chọn một cái đi"
"Vậy thì cũng không nhất thiết phải là đồng hồ, tôi hôm nay nói chuyện này với anh, không phải là muốn đòi quà"
Thẩm Tư Diên nghiêng đầu, mâu quang sâu thẳm nhìn cô nửa ngày: "Tôi biết". Hắn thoáng dừng: "Tôi không ngốc giống cô"
Hứa Tri Lục "......." Lời này thứ cho cô không đỡ được. Hứa Tri Lục mím môi, dư quang liếc tới giá của chúng, nhìn cái rồi thôi.
"Không cần đâu" Cô nói: "Tùy tiện mua cái gì cũng được". Thẩm Tư Diên nhìn cô một cái, hướng nhân viên nói: "Ở đây còn kiểu đồng hồ Nhật Nguyệt Tinh Không không?"
Nhân viên mắt sáng lên: "Vẫn may còn một cái, muốn thử không ạ?"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Có"
Hứa Tri Lục xoay người: "Không phải mua một cái rồi sao?"
Thẩm Tư Diên ừ, lại nói: "Cô bây giờ có thể lấy lại sao?"
".....không thể"
Thẩm Tư Diên điềm nhiên: "Vậy mua lại cái mới"
"......"
"Không nên" Hứa Tri Lục nhìn hắn: "Quá lãng phí rồi, tôi nhất định sẽ lấy cái đồng hồ kia lại"
"Không sao" Thẩm Tư Diên ngừng một lát, cúi người tới gần bên tai cô nói: "Mua cùng một kiểu, có vẻ khá kích thích"
Hứa Tri Lục "........." Đôi mắt tròn khẽ đảo, đột nhiên nghĩ ra biện pháp khác.
"Vậy đợi tôi có tiền rồi sẽ trả lại cho anh"
Thẩm Tư Diên nghẹn lời: "Tôi không thiếu chút tiền này"
Hứa Tri Lục: "Vậy đến sinh nhật anh, tôi cũng tặnh anh một cái"
"........"
Thẩm Tư Diên nói không được cô, lười biếng đáp: "Nói sau đi"
Hứa Tri Lục hứa hẹn: " Tôi sẽ có đủ tiền mà". Cô nhất định cố gắng lấy được tiền thưởng từ cuộc thi.
Thẩm Tư Diên nhìn cô một cái, không đôi co vấn đề này nữa.
Đồng hồ chỉ còn một cái, Hứa Tri Lục đeo rất hợp, Thẩm Tư Diên không đợi cô ngăn cản, trực tiếp cà thẻ thanh toán.
Mua xong, Thẩm Tư Diên nhìn nhân viên bán hàng đang đứng phía trước: " Tôi có chuyện muốn hỏi"
Nhân viên đối với tôn chỉ khách hàng là thượng đế chấp hành cực kỳ nghiêm túc, đối đáp vô cùng khách khí: "Mời ngài nói."
Thẩm Tư Diên chỉ chi: "Khoản đồng hồ này nếu tôi nhớ không nhầm là số lượng có hạn, mỗi lần bán đều có ghi chép lại đúng không?"
Nhân viên thừa nhận: "Đúng vậy, thông tin của hai người cũng sẽ được ghi chép lại, ví dụ như họ tên, số điện thoại, thuận tiện sau này nếu muốn trả hàng hoặc sửa chữa"
Thẩm Tư Diên gật đầu: "Bất kể mua ở quầy nào, đều được ghi chép lại một cách thống nhất đúng không?"
"Đúng vậy" Thẩm Tư Diên nhìn nhân viên: "Vậy có thể giúp tôi kiểm tra một chút tư liệu khách hàng được không?" không đợi bị nhân viên cự tuyệt, Thẩm Tư Diên lại nói: "Chỉ là truy vấn khách hàng đó có mua đồ hay không thôi?"
Nhân viên cười khan, thấp giọng nói: "Thật sự xin lỗi, vấn đề này tạm thời không thể kiểm tra, vì lý do bảo mật thông tin khách hàng"
Thẩm Tư Diên: "Vậy à" Hắn không cưỡng ép nữa: "Được rồi, xin lỗi làm phiền"
Từ cửa hàng đồng hồ đi ra, Hứa Tri Lục hoài nghi nhìn hắn: "Anh định dùng phương thức này sao?"
"Ừ"
"Nhưng nhân viên không cho anh kiểm tra mà"
Thẩm Tư Diên cười nhẹ, quay lại nhìn cửa hàng đó: "Trung tâm thương mại này cô trông có quen không?"
Hứa Tri Lục chớp mắt: "Rất quen, chúng ta hay tới đây đó thôi"
Thẩm Tư Diên dừng lại, chắn tầm mắt cô: "Ý tôi muốn hỏi là nhà đầu tư của trung tâm thương mại này là ai, cô không có ấn tượng gì sao?"
Hứa Tri Lục ngây ngẩn một lúc mới phản ứng lại.
"Đây là....."
Thẩm Tư Diên tiếp lời: "Bố tôi là nhà đầu tư"
Hứa Tri Lục "......."
(đụ, buồn cười quá, con ông cháu cha =)))))