Nam Thần Bị Tôi Đá Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hứa Tri Lục cào cào tóc: "Thẩm Tư Diên, sao anh lúc nào cũng vỗ đầu tôi thế, anh có biết sẽ ảnh hưởng tới đầu óc của tôi không?"

Tay Thẩm Tư Diên bất động, sau đó thu về.

"Như vậy không phải là vỗ"

"Anh đây là đang lợi dụng báo thù tôi"

Thẩm Tư Diên nói đầy bất đắc dĩ: "Tôi không có"

"Anh có"

Hứa Tri Lục cau có chỉnh lại một đầu tóc rối của mình, đẩy sách sang phía bên cạnh một chút, thuận tiện cũng kéo ghế sang.

Thẩm Tư Diên nhìn thấy cô như vậy có chút đau đầu: "Như vậy sao giảng được bài?"

"Anh nghe thấy là được rồi." Hứa Tri Lục kéo vào tận trong góc mới dừng: "Sao thế, tý tuổi đầu mà tai đã nghễnh ngãng rồi sao?"

".........."

Hứa Tri Lục mỗi khi khởi động cơ mồm liền có thể khiến người khác cứng họng. Càng nói Thẩm Tư Diên, không có cửa đấu với cô đâu.

Lời hắn muốn nói cứ thế tắc nghẹn, cuối cùng chỉ có thể bật ra một câu: "Cô nói đúng"

Hứa Tri Lục cau mày: "Câu nào đúng?"

Thẩm Tư Diên "......." Hắn không nhịn được lại gõ đầu cô một cái: " Cần phải nói tường tận đến thế sao?"

Hứa Tri Lục bĩu môi: "Tôi mới không có ý đó, tự anh nghĩ nhiều thì có"

Thẩm Tư Diên nhận thua. Hứa Tri Lục nhìn một góc mặt hắn, cũng không nói nữa.

Cô cúi đầu nhìn tài liệu, bắt đầu nghiêm túc trở lại: "Bỏ đi, học thôi"

Thẩm Tư Diên ừ một tiếng: "Hôm nay dạy gì?"

"Toán đi" Hứa Tri Lục nói: "Cứ nâng cao mấy môn quan trọng trước đã"

Thẩm Tư Diên cũng không có ý kiến.

Hai người ngồi nguyên vị trí ban đầu, ánh chiều tà chiếu vào bên trong, đẹp giống như trong tranh vẽ vậy. Thời thiếu niên trôi đi theo từng năm tháng, dường như mỗi năm lại có một ý nghĩa khác nhau.

Hứa Tri Lục giảng rất kỹ, không hề bỏ qua bất kỳ một điểm nhỏ nào, phần nào cũng rất nghiêm túc phân tích cho Thẩm Tư Diên hiểu.

Sau một hồi giảng giải, Hứa Tri Lục hậu tri hậu giác phát hiện, Thẩm Tư Diên so với cô tưởng tượng thông minh hơn rất nhiều. Có nhiều chỗ được cho là khó hiểu nhưng hắn vẫn chỉ cần giảng một lần là xong, như không có gì khó khăn vậy.

Giống như bây giờ, Hứa Tri Lục nhìn bài giải được đưa tới trước mặt, có chút hoài nghi. "Tôi trước kia có nói qua cho anh rồi sao?"

Thẩm Tư Diên nhướn mày: "Sao cơ?"

Hứa Tri Lục chỉ vào một trong số những điểm quan trọng: "Chỗ này rất phức tạp, tôi vẫn chưa nói với anh bao giờ đúng không?"

Thẩm Tư Diên ngây người, thuận theo nhìn xuống. Chết rồi!

Hắn trầm mặc một lát: "Vậy à". Lại lạnh nhạt nói tiếp: "Sao tôi nhớ là giảng rồi mà nhỉ"

Hứa Tri Lục ngơ ra, chớp chớp mắt nói: ".....Chắc là do lúc thầy giảng anh có nghe bài"

Thẩm Tư Diên lập tức gật đầu. Hắn vì mình tự giải thích: "Tôi không phải mỗi ngày đến lớp chỉ biết đến ngủ"

Hứa Tri Lục nghẹn lời, cực kỳ nghi ngờ: "Thật?"

Thẩm Tư Diên né tránh ánh mắt cô: "ừ, nãy bất chợt nhớ ra nên mới làm được"

"......À" Hứa Tri Lục không suy nghĩ sâu xa nữa: "Chắc thế". Cô cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, chứng tỏ Thẩm Tư Diên không quá ngu.

"Vẫn làm đề sao?"

"Làm thêm hai đề nữa, phần này anh làm đúng rồi, có cần tôi giảng nữa không?"

Thẩm Tư Diên nhìn thoáng qua: "Nãy do may mắn thôi, giảng tiếp đi"

Hứa Tri Lục gật đầu, bắt đầu nghiêm túc phân tích. Hơn một tiếng trôi qua, Hứa Tri Lục và Thẩm Tư Diên nói được không ít vấn đề. Còn lại để cho hắn tự tiêu hóa đi.

Trước khi đi, Hứa Tri Lục không quên nói mấy câu: "Anh buổi tối nên tự mình đọc sách, làm bài đi" Cô chân thành nói: "Làm nhiều, đọc nhiều tất về sau nhìn thấy tự nhiên sẽ có ấn tượng, nếu anh muốn thi đậu vào trường đại học tốt một chút, không bỏ ra công sức thì không được đâu"

Thẩm Tư Diên nhìn cô bộ dạng già dặn của cô mà muốn cười. Hắn gật đầu, biểu cảm thành thực nói: "Được, tôi sẽ cố"

Hứa Tri Lục ừ một tiếng, không dông dài: "Tôi về đây"

Thẩm Tư Diên gật đầu, thấp giọng nói: "băng ghi hình tôi sẽ đi lấy sau đó đưa cô sau"

Hứa Tri Lục nhẹ giọng đáp: "Ừm"

Thẩm Tư Diên nhìn chằm chằm cô: "Đến lúc đó, để tôi qua nói"

"Không cần đâu, tôi sẽ tự nói"

Thẩm Tư Diên nhìn cô như vậy cũng không miễn cưỡng. Hắn suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: "Đến lúc đó thương lượng chút chứ?"

"Được"

-

Lúc Hứa Tri Lục vào nhà, Hứa mẹ và Hứa Tri Giai cũng đã trở về. Dì Lưu vẫn đang bận ở phòng bếp.

Hứa mẹ nhìn thấy cô liền thu lại nụ cười: "Con sang giảng bài cho Tư Diên?"

Hứa Tri Lục gật đầu.

Hứa Tri Giai mím chặt môi, sắc mặt khó coi: "Chị ơi, lúc chị sang bổ túc cho Tư Diên ca ca có thể cho em học cùng được không?"

Hứa Tri Lục liền ngay cái liếc cũng không thèm bố thí cô ta, lãnh đạm nói: "Vấn đề này cô nên tự hỏi dì Thẩm và Thẩm Tư Diên thì hơn"

Hứa Tri Giai sa sẩm mặt mày: " Không phải chị là người dạy sao?"

Hứa Tri Lục quay sang nhìn cô ta: "Đúng là thế nhưng tôi được dì Thẩm mời qua, cô thì sao?"

Hứa Tri Giai chưa kịp nổi giận, Hứa mẹ đã quát lên: "Hứa Tri Lục! Sao con lại nói với em như thế? Nó là em ruột con, lẽ nào không nên chăm sóc nó nhiều một chút?" Bà nhíu mày: "Con cũng quá keo kiệt rồi"

Hứa Tri Lục nâng mắt: "Vậy sao". Cô cười cười hỏi lại: " Mẹ, thế mẹ có nghĩ qua con cũng là con gái ruột của mẹ chưa, mẹ có chăm sóc qua con sao?"

Sắc mặt Hứa mẹ cứng đờ, khóe miệng giật giật, nửa ngày không bật ra được một từ.

Hứa Tri Lục cũng không thèm quan tâm bọn họ, đang muốn lên lầu, gặp Hứa cha từ thư phòng đi xuống.

Ông biểu tình nghiêm khắc, nhìn một lượt ba mẹ con: "Lại ầm ĩ cái gì?"

Giọng ông lạnh lùng: "Làm sao mà ngày nào cũng làm ầm lên, một khắc cũng không yên tĩnh nổi"

Hứa Tri Lục mím môi, không trả lời. Hứa Tri Giai chỉ về phía cô, nước mắt rơi xuống: "Bố, là do chị....."

"Nó làm sao?"

Hứa cha nhìn cô ta: "Bố trên lầu nghe thấy rồi, chị con muốn chuyên tâm dạy Tư Diên, con đến xem náo nhiệt làm gì. Nếu thực sự muốn học thì để mẹ tìm giáo viên cho con, về sau đều đến nhà dạy"

Hứa Tri Giai sắc mặt đại biến, gấp gáp nói: "Không cần đâu ạ. Cuối tuần con còn phải đến lớp piano"

Hứa mẹ cũng ý thức được sự việc tiến triển theo hướng không đúng, vội vàng nói: "Anh nói gì vậy, cuối tuần con bé phải học piano"

Hứa cha không nói nữa chỉ nhìn hai mẹ con họ. Hứa mẹ ngừng một lúc, nhẹ giọng nói: "Đợi học piano xong em xem có giáo viên nào phù hợp không, sắp xếp cho Giai Giai học thêm"

Hứa Tri Giai mặt trắng bệch, kéo kéo áo Hứa mẹ: "Mẹ à"

Hứa mẹ cho cô ta một ánh mắt, mỉm cười nói: "Trước chúng ta nên ăn cơm thôi, Tri Lục chúng nó chắc đều đói rồi"

Hứa cha ừ một tiếng, xoay người đến phòng ăn. Hứa Tri Lục hạ mắt đi theo. Hai người vừa đi, Hứa Tri Giai liền dính lấy Hứa mẹ kì kèo, cô cũng không thật sự muốn học thêm. Nếu thật sự phải học thêm, sao có thể ra ngoài chơi với các chị em được.

"Mẹ" Cô ta đặc biệt ép nhỏ giọng xuống: " Sao mẹ có thể đáp ứng chứ?"

Cô ta dẫm dẫm chân, mặt đầy ủy khuất: "Con sau này làm sao có thể ra ngoài được"

Hứa mẹ lườm cô ta một cái: "Mẹ không đáp ứng, bố con sẽ tự mình tìm cho con đấy"

Hứa Tri Giai nhìn hướng hai bóng người đã đi khuất, hậm hực nói: "Đều tại Hứa Tri Lục"

Hứa mẹ vỗ vỗ tay cô ta: "Đi ăn cơm thôi, việc khác muộn chút rồi nói".

Bữa cơm này ăn trong không khí yên tĩnh. Có thể là do có Hứa cha nghiêm nghị ngồi đó, Hứa Tri Giai cũng không giống như mọi khi làm nũng bọn họ.

Ăn cơm xong, Hứa Tri Lục im lặng về phòng. Làm xong hai đề, học thuộc một bài trong sách, Hứa Tri Lục mới mở điện thoại xem thông tin về buổi biểu diễn cô giáo gửi cho.

Buổi biểu diễn ở đây là kiểu lưu diễn, thực ra là theo đoàn múa đi diễn. Có điểm giống như múa phụ họa cho minh tinh.

Hứa Tri Lục vuốt cằm suy nghĩ, liếc nhìn tiền thưởng cô giáo gửi phía dưới một cái. Cô thiếu tiền, nhưng buổi biểu diễn này khiến cô có chút do dự.

Đang nghĩ ngợi, Thẩm Tư Diên liền gửi một tệp đến.

Hứa Tri Lục: ?

Thẩm Tư Diên: đoạn băng ghi hình

Hứa Tri Lục: nhanh vậy sao?

Thẩm Tư Diên: ừ, cô xem đi, tôi vừa xem một lượt xong, xác thực cô ta có ra ngoài vứt rác, nhưng không rõ nét.

Hứa Tri Lục: để tôi xem thế nào

...........

Lúc Hứa Tri Lục xem, Thẩm Tư Diên cũng xem lại lần nữa. Hắn chăm chú nhìn đoạn có chỗ biến hóa. Thẩm mẹ ở bên ngoài gõ cửa, một giây sau liền mở cửa đi vào luôn, hô lên: "Thẩm Tư Diên, gọi con xuống ăn cơm đó".

Bà cau mày: "Con đang làm gì vậy?"

Thẩm Tư Diên nhìn bà: "Mẹ, con nhờ mẹ giúp một việc được không?"

Thẩm mẹ nhướn mày, hoài nghi nhìn hắn: "Giúp việc gì?"

Thẩm Tư Diên ngừng một lát nói ra chuyện muốn nhờ.

Thẩm mẹ trầm tư, đứng dựa ở cửa, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống hắn: "Muốn mẹ giúp cũng được thôi, cầu xin đi"

"........"

(hai bà mẹ tráo đổi con với nhau hay sao mà thái độ khác vậy =))))))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio