Không chờ Tần Ức đỡ dậy Tiết Văn đã nhảy dựng lên, cười méo mó. Mấy cô gái đi cùng đầu tiên cũng lo lắng, sau mới mở lời để giải vây cho cô bé.
Miệng Tiết Văn tuy cười nhưng lệ đổ vào tim. Ôi cái hình tượng học sinh ngoan ngoãn này. Cô bé còn cố ý duỗi tóc rồi nhuộm đen đây này! Giờ bị phá mất rồi!
Vốn còn muốn nói trời nói bể trước mặt idol, tỏ vẻ tài giỏi chút, giờ còn nói gì được, im lặng là được rồi!
Thật ra Tần Ức không để ý chuyện vừa rồi. Cậu vừa liếc mắt nhìn thì không thấy em gái tóc vàng đâu cả.
Cậu nhíu mày, mấy người xung quanh cũng thấy không ổn. Người Trung Quốc thì hay nhìn mặt, chỉ cần không có xung đột với Tần Ức, người ta dường như không thể miễn dịch với gương mặt này.
Đây đều là fan của Tần Ức. Lần đầu tiên các cô được tiếp xúc gần với thần tượng như vậy. Tiết Văn thể hiện không tốt, mấy cô cũng thế. Cũng may cảm ơn Tiết Văn, các cô có biểu hiện như thế nào thì cũng không tới mức hỏng bét như cô bé này được.
Hội trưởng Tiết Văn không có hứng lắm. Hội phó Hạ Đông Tuyết muốn thể hiện xuất sắc một chút, cô tự nhiên, thoải mái nói: "Em là Hạ Đông Tuyết, Đông trong mùa đông, Tuyết trong bông tuyết. Là hội phó hội tiếp viện fan của Thiếu gia. Hôm hay rất may mắn có thể cùng mọi người dùng bữa với anh tại đây, bọn em cảm thấy rất vui, cũng thấy rất kϊƈɦ động."
"Vâng, vâng. Vui thật sự ấy ạ. Có thể ngồi đối diện với thần tượng là chuyện hạnh phúc nhất trêи đời. Lúc biết tin em còn suýt thì mất ngủ, mãi mới ngủ được thế mà trong mơ cũng phải cười tỉnh." Cô gái mặc đồ unis.εメ cạnh Hạ Đông Tuyết nói.
Mấy người còn lại cũng lên tiếng, chỉ mong bày tỏ được hết tình cảm của mình. Tần Ức rất kiên nhẫn, trêи gương mặt còn bày ra nụ cười ấm áp như gió xuân. Tiết Văn là người cuối cùng, vất vả mãi mới được tiếp xúc gần như thế với thần tượng, là sao mà bỏ cơ hội này đi được?!
Mất hết hình tượng chọn đường khác để idol có thể nhớ mình thật kỹ! Tuổi trẻ nghĩ gì làm nất, Tiết Văn đập túi lên trêи bàn, nói lớn: "Đến em, em là Tiết Văn, là người thành phố D giống Thiếu gia. Một năm trước em mới là một cái Bánh Nướng, bây giờ em đã là hội trưởng hội tiếp viện fan."
Tiết Văn ưỡn ngực nói đầy vẻ tự hào.
Tần Ức bây giờ mới để ý cô bé ngã sấp mặt vừa rồi chính là em gái tóc vàng. Một diễn viên giỏi, thái độ với fan cũng phải nghiêm túc, nhưng mà cậu có một vấn đề thắc mắc: "Bánh nướng là cái gì?"
"Là tên fandom ạ. Dùng một chữ trong tên của idol hoặc là đồng âm đặt thành tên để gọi fan ạ. Từ nào có rồi thì tránh đi chọn từ khác. Ở nước mình thì các fandom thường đặt tên đồ ăn ạ. Ví dụ như fan của Ngọc Tử thì gọi là Hạt Ngô(), còn cả fandom tên Hướng Dương, Táo Tây... Tên nhà mình thì là Bánh Nướng() ạ."
()Ngọc Tử 玉子 Hạt ngô = ngọc mễ =玉米
()Tần Thiều= qín sháo = 秦韶 Bánh Nướng = Thiêu Bính= shā o ping = 烧饼
Tần Ức gật gật đầu, dùng thìa khuấy khuấy cà phê trong cốc. Đúng lúc này thì đồ ăn bọn Tiết Văn gọi được đưa lên. Mỗi người chỉ dám gọi có ít nhưng đồ ăn được đặt trêи đĩa to, lại còn cả hoa quả tráng miệng và đồ ngọt nên trêи bàn rất xếp rất đầy. Tiết Văn đem theo một túi quà to mà đành để sang ghế bên cạnh.
Đợi đồ ăn được đem lên hết, Tần Ức là người mời mà chưa lên tiếng, các cô cũng không dám ăn. Đi phía sau người phục vụ còn có cả vệ sĩ và trợ lý của Tần Ức, có người đúng canh ở bên ngoài, còn lại có vài người người phía trong đứng bốn góc.
Có người lạ đi vào mấy em gái cũng không thích, kể cả là em gái nhìn dịu dàng, nữ tính nhất cũng phải lên tiếng hỏi: "Xin hỏi, những người kia là...?"
Tần Ức liếc nhìn mấy người trong góc: "Là trợ lý của anh, từ số một tới số bảy, bên ngoài thì là vệ sĩ. Người nhà anh không yên tâm cứ yêu cầu là phải đem người hộ tống. Mấy em cứ kệ bọn họ, ăn lót dạ trước đi, lát còn lên món chính."
Cậu nói vậy, mấy cô bé mới đầu còn hơi khó xử, nghe xong như kiểu người nhà Tần Ức nghĩ mấy cô sẽ làm gì người ta không bằng. Nhưng mà gương mặt này của Tần Ức thì cũng dễ khiến người ta muốn gì đó này nọ lắm _(:)∠)_.
Nhìn vệ sĩ với trợ lý đông như thế chắc hẳn nhà Tần Ức giàu lắm. Các cô rất hiếu kỳ nhưng tuân thủ theo nguyên tắc không hỏi tới chuyện nhà idol, đành cố gắng nhịn cái cảm giác mèo cào đó xuống.
Tiết Văn bị ngã một cái hết cả căng thẳng, trêи đường đi mệt mỏi, ăn vặt một chút giờ đã đói meo. Tần Ức mời ăn, cô bé nhanh chóng là người đầi tiên đưa đũa ra. Đồ ăn cũng thật là xứng với giá trị của nó, nếm một miếng ngon tới mức muốn nuốt luôn lưỡi vào.
Biến đau thương thành ɖu͙ƈ vọng ăn uống, cô bé vùi đầu vào ăn. Mấy người kia muốn tỏ vẻ thục nữ, ăn uống nhã nhặn một tí, ăn không nói uống không nói, trong phòng đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Tần Ức không chọn món, cũng không ăn cùng mấy cô bé này. Ăn có chút xíu vậy không đủ làm cậu lửng bụng. Thạch Tĩnh Chi quy định thời gian cho fan meeting là hai tiếng. Hết thời gian cậu sẽ đi ăn với Thạch Tĩnh Chi ở phòng ăn khác.
Giang Hà đã lên sẵn chương trình cho buổi hôm nay. Đi vào phải giữ được sự lạnh lùng nên có của nam thần, không nên nhiệt tình quá với fan để mấy cô bé nghĩ vẩn vơ nhưng không được lạnh nhạt quá để mấy cổ buồn.
Các cô gái rất cư xử rất cẩn trọng nên lúc này mà cậu nói chuyện lúc đang ăn thì khong nên. Nếu fan mà mang quà theo thì phải tỏ ra ngạc nhiên, vui vẻ một chút, kể cả mấy cô bé đó có làm xấu thì cũng phải khen ngợi, không được nói thật. Không nên tiếc lời động viên với các cô, đồ handmade dù có chưa hoàn thiện lắm nhưng cũng là tám lòng của người ta.
Tốn công chuẩn bị quà thì phải được công nhận, Tần Ức hiểu. Cậu chờ một lúc đến lúc một nửa số đĩa trêи bàn được dọn đi mới nhắc đến quà cáp: "Các em lúc trước có nói là chuẩn bị quà cho tôi. Thế có phải là cái túi này không nào?"
Tần Ức vừa nhắc, Tiết Văn đã bỏ đủ, rút giấy ăn lau miệng. Nhưng cô bé đã nhanh, người khác còn nhanh hơn. Từng người một trân trọng đưa nhưng món quà handmade đẹp đẽ bày trước mặt Tần Ức: "Đây là mô hình máy bay em làm hết mấy tháng liền, chưa làm bao giờ nên làm lâu lắm đấy ạ! Mong là anh thích."
"Đây là những cảnh quay của anh em mất nửa tháng để sưu tầm trong "Nếu không là tình yêu"."
"Còn đây của em là..."
Mọi người đem quà ra, Tần Ức chờ đến món quà cuối cùng, là của Tiết Văn.
Của cô bé này khác hẳn mọi người. Mấy vị fan khác từ xa tới đây đều đem theo đồ handmade không có giá trị vật chất cao nhưng lại quý ở tình cảm, Tiết Văn là người địa phương nên không chỉ chuẩn bị một món quà mà cô bé không ngại vác theo cả một túi quà to. Đương nhiên vì giữ bí mật nên cô bé cũng không cho những chị gái đi cùng xem.
Chờ cô bé lấy hết đồ ra, biểu cảm của Tần Ức từ =v= thành = =