Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng

chương 80: sư tôn lãnh tình cầu song tu (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edt: Ở Đây Có JQ!

Beta: Mítt

~~~~~~~~~~~~

“Nếu không phải sư phụ gọi ta đến sau núi, có được cơ hội độ lôi kiếp, nếu không phải Tự Dự sư huynh hy sinh chính mình mạnh mẽ dùng cấm thuật dẫn thiên lôi tới trên người ta thì ta cũng còn chưa đạt tới tầng cao nhất của Luyện Khí kỳ lại có cơ hội ngàn năm có một thành công Trúc Cơ, cho nên đồ nhi cố ý tới cảm tạ ngài.”

Tô Mê mặt đầy chân thành nghiêm túc, ánh mắt sáng quắc nhìn Ôn Ngôn, ý cảm tạ chân thành, ý nghĩa nói nên lời.

Nhưng giây tiếp theo cô lại chuyển đề tài.

“Nhưng Tự Dự sư huynh lại bởi vì sử dụng cấm thuật, bị pháp thuật lôi hệ của bản thân phản phệ gây thương tổn, ta tuy Trúc Cơ nhưng lại không hiểu y thuật, còn phải xin sư phụ nhanh đến sau núi cứu hắn vậy.”

Phượng Lan Nhi nghe câu này, thầm kêu một tiếng không ổn.

Nàng ta cũng không biết việc Tự Dự dẫn Tô Mê tới sau núi.

Ôn Ngôn nghe Tô Mê nói xong, mày hơi chau: “Lại có việc này?”

Tô Mê gật đầu: “Đồ nhi đương nhiên sẽ không nói dối sư phụ, trên người ta còn có dấu vết độ kiếp, sư phụ nhìn liền biết nhưng sư phụ vẫn là nhanh đến sau núi một chút cứu Tự Dự sư huynh đi, lúc ấy thuật pháp của hắn phản phệ, vài đạo tia chớp đỏ sậm bổ trên người hắn, còn có một đạo…….”

Cô dừng một chút, nhìn nhìn Phượng Lan Nhi, muốn nói lại thôi.

Phượng Lan Nhi trên mặt hiện lên thần sắc lo lắng, vội truy hỏi: “Còn có một đạo như thế nào?”

“Cái này…… Ta không thể nói trước mặt sư tỷ.” Tô Mê vẻ mặt khó xử.

Phượng Lan Nhi dẩu miệng, kéo kéo ống tay áo Ôn Ngôn: “Ta biết sư đệ có chút hiểu lầm với Lan Nhi, không bằng Lan Nhi dọn ra ngoài, để Cảnh Lan Uyển lại cho sư đệ ở đi.”

“Dựa vào cái gì cho hắn, vốn dĩ Cảnh Lan Uyển chính là nơi ở của tiểu thư, tiểu tử này chỉ là gà chiếm tổ phượng…….”

“Tiểu Trân, không cần nói nữa.” Phượng Lan Nhi từ từ mở miệng, trong lời nói lại không hề có ý trách cứ nào.

Ôn Ngôn nhìn về phía ánh mắt Tô Mê, hàm chứa ý trách cứ rõ ràng: “Lan Nhi và ngươi đều là đồng môn, lại là việc liên quan đến Tự Dự, không cần dấu diếm nàng ấy.”

Tô Mê khó xử liếc mắt nhìn Phượng Lan Nhi một cái: “Nếu sư phụ đã lên tiếng thì đồ nhi sẽ nói, đó là, còn có một đạo tia chớp đánh trúng dương vt của Tự Dự sư huynh, ta thấy hắn thống khổ ngã trên mặt đất, đoán chừng thương thế rất nghiêm trọng, liền cố ý chạy tới báo cho sư phụ biết, chỉ là bị tiểu nha hoàn này ngăn trở, vẫn luôn không cho ta tiến vào.”

Âm thanh vừa dứt, Phượng Lan Nhi cùng Tiểu Trân lập tức phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nháy mắt đỏ như máu.

Ôn Ngôn cũng khẽ giật mình, nhíu mày nhìn Tô Mê.

Người sau vẻ mặt vô tội, nhún nhún vai, nhỏ giọng nói thầm: “Ta đã nói không thể ở trước mặt sư tỷ nói ra loại chuyện này, sư phụ còn một hai bắt người ta nói ra, không thể trách ta được.”

Tiểu Trân nhìn Tô Mê liền chán ghét, lập tức phản bác nói: “Mới vừa rồi ta và mấy vị sư huynh cũng chưa kịp ngăn ngươi, ngươi rõ ràng chính là ăn nói bừa bãi.”

“Tiểu Trân ——!”

Phượng Lan Nhi hơi cất cao âm thanh, đánh gãy lời nói của nàng ta, lại nhìn về phía Ôn Ngôn: “Sư phụ chớ trách, Tiểu Trân chỉ là vì an toàn của ta…….”

“Lan Nhi, Mê Nhi nói đúng, nha hoàn này xác thật không biết lễ nghĩa.”

Ôn Ngôn nhìn về phía Tiểu Trân: “Ngươi đi hình tư thỉnh phạt.”

“Ta không phục, tiên sư sao có thể vì một người ngoài mà xử trí ta, còn nữa nếu ta đi rồi, ai tới chiếu cố cho tiểu thư đáng thương của ta đây.”

Tiểu Trân hung tợn trừng mắt nhìn Tô Mê một cái, lại mắt đầy chân thành nhìn Phượng Lan Nhi.

Tô Mê thu liễm con ngươi: “Có lẽ ta là người mới từ bên ngoài tới, ngươi không thích ta, đó là tự do của ngươi nhưng lúc này Tự Dự sư huynh còn đang ở sau núi chờ chúng ta tới cứu, cho dù ngươi ghi hận trong lòng chuyện lần trước Tự Dự sư huynh đem ngươi đưa đến hình tư, cũng không thể kéo dài thời gian có lý không tha như vậy, không cho chúng ta đi cứu hắn.”

“Nói bậy, ta ghi hận trong lòng bao giờ chứ, ngươi…….”

Tiểu Trân lập tức phản bác, lại bị Ôn Ngôn luôn luôn ôn nhuậm lạnh lùng liếc mắt một cái: “Lập tức đi hình tư thỉnh tội, nếu không bổn tiên sư sẽ trục xuất ngươi khỏi Dục Chu Sơn.”

Phượng Lan Nhi biết Ôn Ngôn nổi giận, vội vàng cho Tiểu Trân một cái ánh mắt: “Còn không mau đi.”

“Vâng, tiểu thư, những ngày không có Tiểu Trân bên cạnh, ngài phải chiếu cố bản thân nhiều hơn.”

Tiểu Trân hung hăng trừng mắt nhìn Tô Mê liếc mắt một cái, đi ra ngoài.

Tuy rằng Ôn Ngôn biết Tự Dự giả danh mình dẫn Tô Mê đến sau núi độ lôi kiếp, quả thật là hắn không đúng, nhưng nói sao thì cũng là một tánh mạng sống sờ sờ, vẫn phái người đưa Tự Dự đau đến ngất xỉu nâng trở về.

Sau một phen cứu chữa, Ôn Ngôn phân phó vài tên đệ tử ngoại môn dốc lòng chăm sóc Tự Dự, mang theo Tô Mê rời đi.

Hai người mới vừa ra khỏi biệt viện của Tự Dự, nghênh diện là Phượng Lan Nhi tà váy tuyết trắng, dung mạo thanh nhã xuất trần được một nữ đệ tử ngoại môn nâng đi tới.

Tô Mê nhướng mày, chưa đoán được dụng ý của người tới, chỉ thấy Ôn Ngôn đột nhiên xụ mặt.

Nhưng mà, giây tiếp theo nhìn thấy Phượng Lan Nhi bước đi có chút không xong, sắp té ngã, Ôn Ngôn lắc mình một cái đi đến trước mặt nàng, đem Phượng Lan Nhi chặn ngang ôm vào trong ngực.

“Cơ thể ngươi suy yếu như vậy, còn chạy lung tung ra ngoài, có phải không nghe lời vi sư hay không.”

Phượng Lan Nhi bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Tô Mê một cái, ngay sau đó vùi đầu vào lồng ngực Ôn Ngôn: “Người ta chỉ là lo lắng cho bệnh tình của Tự Dự sư huynh, cho nên lại đây thăm huynh ấy, sư phụ tha thứ người ta được không, về sau Lan Nhi không bao giờ làm sư phụ lo lắng nữa.”

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, Tô Mê tổng cảm thấy ánh mắt mới vừa rồi kia có chút vi diệu.

“Ký chủ, kia không phải ảo giác của cô, nữ phụ trà xanh này đã bị nghịch tập giả xuyên vào.”

Âm thanh của hệ thống ở trong đầu vang lên, Tô Mê kinh ngạc: “Nhưng mới vừa rồi, nàng ta rõ ràng không biết việc Tự Dự dẫn ta tới sau núi..… Chẳng lẽ nàng ta tới sau khi ta và nam chủ đã rời đi?”

“Đúng thế, ký chủ ngây ngốc cùng bổn hệ thống lâu rồi, đầu óc quả nhiên cũng trở nên thông minh.”

Tô Mê cạn lời mắt trợn trắng, lại nghe thấy Phượng Lan Nhi nói: “Đôi mắt sư đệ bị rút gân sao, sao vẫn luôn trợn trắng mắt thế?”

Nghe lời này, cuối cùng Tô Mê xác định nội bộ tim gan của Phượng Lan Nhi thay đổi, vội vàng lại đối với nàng ta liếc vài cái xem thường: “Sư tỷ đừng sợ, ta chỉ là bị bổ vài đạo thiên lôi, xuất hiện một ít di chứng, ngẫu nhiên không khống chế được chính mình, qua một lúc thì tốt rồi.”

Phượng Lan Nhi khóe miệng giật giật, vô ngữ cứng họng với nguyên văn nữ chủ trước mắt.

Có điều……

Mấy cái nhiệm vụ trước kia, đều là công lược đại kim chủ hoa tâm duyệt nữ vô số và tiểu thụ bị đàn ông bạo cúc, không có ai có cơ thể sạch sẽ, mà chỉ khi nàng ta có được tinh huyết của nam chủ và nam phụ mới tính là hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có thể chịu đựng nội tâm chán ghét, hy sinh thân thể của mình, theo chân bọn họ bạch bạch bạch.

Nhưng lần này, dường như hệ thống đối xử với mình không tồi, công lược nam chủ và nam phụ cơ thể đều rất sạch sẽ.

Nghĩ đến đây, Phượng Lan Nhi vụng trộm vui vẻ một trận.

Phượng Lan Nhi dịu ngoan ỷ vào trong ngực Ôn Ngôn, nghe thấy hơi thở dễ ngửi trên người nam chủ, tay nhỏ không khống chế được mà phủ chỗ nhô lên trên lớp quần áo hơi mỏng, nhẹ nhàng trêu chọc nhéo nhéo.

Ôn Ngôn thân hình cứng đờ.

Phượng Lan Nhi cười thầm nam chủ thật là ngây thơ, lại nhìn về phía Tô Mê: “Sư đệ quần áo cũng đã bị hỏng, không bằng nhờ Cam Ly sư huynh mang ngươi đi phòng tắm tẩy rửa, thuận tiện giúp ngươi kiểm tra di chứng trên người đi.”

~~~~~~

Khụ khụ thứ lỗi ta thời gian qua vắng bóng bộ này ~~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio