Edt: Ở Đây Có JQ!
Beta: Tồ
Sau khi Phượng Lan Nhi có được tinh dịch của nam phụ Cam Ly, nghĩ tới nam chủ còn bị nhốt ở Cửu U Minh Ngục chịu hình, vì thế dò hỏi hệ thống nữ phụ.
“Nam phụ tổng cộng có mấy người, hiện tại Đông Phương Lẫm và nữ chủ kết thành tiên lữ, cũng xem là nam phụ nhỉ?”
Phượng Lan Nhi sẽ không nói cho hệ thống biết là nàng ta nhìn trúng sắc đẹp của Đông Phương Lẫm, cho nên mặc kệ hắn có phải nam phụ hay không, nàng ta nhất định phải ngủ hắn!
Hệ thống nữ phụ: “Đông Phương Lẫm không tính là nam phụ trong nguyên văn, trước mắt chỉ còn dư lại một mình nam phụ Tự Dự.”
Từ lời nói của hệ thống, Phượng Lan Nhi mới nhớ tới Tự Dự vẫn luôn trọng thương chưa lành.
Nhưng mà cái đó của Tự Dự không phải đã phế đi rồi sao?
Làm sao nàng ta có thể thu thập được tinh dịch, chẳng lẽ muốn nàng ta chữa khỏi cho hắn trước, rồi mới thu thập?
“Thương thành có đồ vật gì có thể trị liệu cho bệnh của hắn không?”
Hệ thống nữ phụ: “Có thì có, nhưng Tự Dự là nam phụ cần công lược ở vị diện này, đối với các quy định, ký chủ không thể sử dụng lên đối tượng công lược, hơn nữa nhắc nhở ký chủ một câu, nhiệm vụ của ký chủ là công lược nam chủ nam phụ, Đông Phương Lẫm không phải nam phụ, ký chủ tốt nhất đừng tìm đường chết, không cần trêu chọc hắn.”
Hệ thống càng nói như vậy, tâm của Phượng Lan Nhi càng ngứa ngáy.
Chỉ cần nhớ tới bộ dáng lạnh lẽo cấm dục kia của Đông Phương Lẫm, dục vọng muốn có được hắn càng thêm dày đặc, nàng ta muốn ngăn cũng ngăn không được.
Lúc này chỉ mới tưởng tượng thôi, nàng ta đã cảm nhận được bản thân mình nhịn không được mà ướt rồi. =)))
Nhưng nghĩ tới có chuyện quan trọng còn chưa hỏi, vì thế tĩnh khí ngưng thần, áp chế dục vọng khó nhịn kia xuống, lên tiếng hỏi.
“Ngày mai ta muốn vào Băng Diễm Trì, thứ đồ chơi kia ngươi giúp ta nghĩ ra biện pháp thu phục đi, còn bệnh của Tự Dự phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ hắn không tốt lên được thì ta phải luôn ở chỗ này sao?”
Hệ thống nữ phụ: “Băng Diễm Trì chủ yếu kiểm tra xem ngũ căn thanh tịnh hay không, ký chủ vào thương thành đổi một quả ‘ Tuyệt Tình Đan ’ thì có thể, còn Tự Dự, ký chủ chỉ có thể học tập y thuật ở vị diện này để trị liệu cho hắn.”
Phượng Lan Nhi rất là bực bội: “Ta chỉ thành thạo việc ngược chết nữ chủ, đoạt nam chủ và nam phụ, muốn ta học y thuật, ta làm không được.”
“Vậy ký chủ có thể tìm kiếm thần y cho nam phụ để chữa trị cho hắn.” Hệ thống nữ phụ cũng vì nàng ta mà rầu thúi ruột.
Mà Phượng Lan Nhi sau khi nghe xong, vẻ mặt không kiên nhẫn trực tiếp chặt đứt liên lạc, cuối cùng còn ghét bỏ hệ thống quá vô dụng, ngay cả việc này cũng phải do nàng ta hao tâm tốn sức.
……
Ngày kế tiếp, khi Tô Mê biết được Phượng Lan Nhi thành công vượt qua thí luyện ở Băng Diễm Trì, cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Rốt cuộc hệ thống của nàng ta trâu bò như vậy, kỹ năng gì cũng có, duy trì ngũ căn thanh tịnh trong thời gian ngắn hoàn toàn dễ như trở bàn tay.
Mà trước mắt, cô đã tìm được người phóng hỏa trước kia - Cam Ly, hiện giờ chỉ cần tìm ra thân phận chân chính của hắn, đồng thời ngăn cản kế hoạch của hắn, khiến Ôn Ngôn yêu mình, như vậy nhiệm vụ sẽ hoàn thành.
Nhưng mà từ lần trước, sau khi Ôn Ngôn biết được thân phận của cô, cô không còn nhận được độ hảo cảm liên quan đến nam chủ nữa.
Bởi vì lần trước chống lại lệnh bắt, độ hảo cảm của Ôn Ngôn đối với cô từ điểm giảm xuống còn điểm.
Tô Mê cảm thấy mình cần phải lắc lư trước mặt Ôn Ngôn để xoát cảm giác tồn tại.
Nhưng lúc này, Ôn Ngôn còn ở Cửu U Minh Ngục, cô chỉ có thể chờ hắn ra ngoài rồi đi thăm.
Tô Mê nhớ tới lần trước Cam Ly xuất hiện trong phòng ngủ của Ôn Ngôn, nghĩ thầm nơi đó nhất định có thứ gì đó mà Cam Ly muốn.
Hai ngày sau, Ôn Ngôn kết thúc hình phạt, Tô Mê nghĩ, không phải đêm nay thì chính là đêm mai Cam Ly nhất định sẽ lại tới tìm tòi nghiên cứu.
Vì thế đêm đó, thừa dịp Đông Phương Lẫm tắm gội, Tô Mê gọi đệ tử ngoại môn là Mạnh Thái đến dặn dò một tiếng rồi lập tức rời khỏi Bích Tiêu cung, đi vào biệt viện của Ôn Ngôn.
Không thể không nói, người tu tiên trong Tu chân giới xác thật rất trâu bò, phòng ốc vốn đã cháy thành tro, không đến nửa tháng đã khôi phục lại như mới.
Tô Mê tìm một góc hẻo lánh trốn vào, che giấu hơi thở trên người, chờ đợi Cam Ly đến.
Khi trên mặt bị muỗi cắn vài nhát, ngay cả cái bóng của Cam Ly cũng không thấy.
Mắt thấy trời đã tối, Tô Mê sợ Đông Phương Lẫm phát hiện, lúc đang chuẩn bị trở về, một thân ảnh màu đỏ xuất hiện trong viện của Ôn Ngôn.
Tô Mê không khỏi trợn trắng mắt.
Buổi tối mà mặc quần áo nổi bật như vậy, bộ không sợ bị người ta phát hiện sao?
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, ngày thường Ôn Ngôn cũng không thích gần gũi với người khác, trong viện ngay cả một người chăm sóc cũng không có.
Cam Ly này có thể nói là quang minh chính đại tiến vào, cho dù bị người ta phát hiện, cũng sẽ cảm thấy chỉ là đồ đệ đi vào sân viện của sư phụ mà thôi, sẽ không có suy nghĩ nào khác.
Tô Mê ngừng thở, mắt thấy Cam Ly trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ ra, cũng không thèm đóng lại mà đi vào.
Cô lập tức niệm chú ẩn thân phù, thật cẩn thận đi vô theo.
Thấy Cam Ly tới trước một bộ tranh thuỷ mặc, bay thẳng đến vị trí vẽ người trong mặt tranh, điểm lên hư không một chút.
Ngay sau đó, vách tường phía sau truyền đến một âm thanh rất nhỏ.
Hình người vốn dĩ ở trong tranh thuỷ mặc, đột nhiên thoát ra khỏi cuộn tranh, in lên vách tường, lập tức phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, vách tường chợt mở ra một thông đạo ngầm.
Cam Ly lắc mình đi vào, Tô Mê theo sát phía sau. Đi qua hành lang dài tối tăm, Tô Mê theo Cam Ly vào trong cửa phòng chứa kho báu.
Cam Ly mặc niệm khẩu quyết, cửa đá theo tiếng mà mở, tiếp theo chỉ trong nháy mắt, đủ loại trân bảo cùng Thần Khí ở trong phòng đập vào tầm mắt.
Chờ hắn đi vào một lát, Tô Mê mới đi vào một cách nhẹ nhàng.
Lúc này, Cam Ly đi đến trước mặt cây đèn có hình dạng quái lạ, đầu ngón tay triệu hồi một ngọn lửa âm u quỷ dị, giống như là muốn thắp ngọn đèn ấy.
Tô Mê tập trung nhìn vào ngọn lửa này, hiển nhiên chính là ngọn lửa đốt cháy biệt viện lúc trước! Nhưng cô lại có chút khó hiểu, Cam Ly lẻn vào mật thất chỉ để đốt đèn sao, hay đốt ngọn đèn này có chỗ nào thần kỳ?
Chỉ thấy Cam Ly thử hơn mười lần, ngọn đèn ấy vẫn không cháy.
Tô Mê nghiêm túc nghĩ, chỗ thần kỳ của cây đèn này, có lẽ chính là…… thắp thế nào, cũng thắp không được.
Thật lâu sau, thẳng đến khi Cam Ly thử gần trăm lần, vẫn thắp không được, Tô Mê càng thêm xác nhận suy nghĩ của mình.
“Đáng chết, vì sao lại đốt không cháy?!”
Âm thanh ảo não thình lình vang lên, Cam Ly tức giận ở trong lòng, giơ tay muốn đập vỡ cây đèn ấy——
Nhưng mà giây tiếp theo, một đạo hồng quang hiện ra, Cam Ly che tay mình lại, mạnh mẽ lui về phía sau vài bước, đột nhiên phun ra một ngụm máu to.
Tô Mê lập tức kinh ngạc!
Một cây đèn mà lợi hại như vậy?
Lúc này, Cam Ly tựa như cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu nhìn khắp nơi.
Tô Mê lập tức che miệng lại, ngừng thở.
Cam Ly thấy trong mật thất cũng không có bất kì khác thường nào, giơ tay niệm khẩu quyết, dùng thuật thanh khiết, lau đi toàn bộ vết máu trên mặt đất, sau đó liếc mắt nhìn cây đèn kia một cái, xoay người đi ra ngoài.
Tô Mê nhất thời bị lòng hiếu kỳ quấy phá.
Chân trước hắn vừa rời đi, cô liền đi tới trước mặt cây đèn kia, đầu ngón tay xuất ra ngọn lửa nho nhỏ, muốn thử xem có thể thắp lên hay không.
Ai ngờ ngay sau đó, ngọn lửa màu đỏ chợt lóe lên, Cam Ly thử hơn trăm lần cũng chưa thành công, cô chỉ làm một lần thì thắp được cây đèn.
Tô Mê ngẩn ra, nhưng cũng không dám ngây người mãi, há mồm thổi tắt nó, nhanh chóng rời đi.
Chỉ là ngay cả Tô Mê cũng không phát hiện, ngay tại thời điểm thắp lên cây đèn kỳ dị kia, ấn đường ẩn hiện ra một ấn ký hình ngọn lửa, rồi sau đó biến mất trong nháy mắt.