Edt: Ở Đây Có JQ!
Beta: Mítt
~~~~~~~~~~~
Phượng Lan Nhi một phen chế trụ cánh tay Tô Mê, mượn lực đứng thẳng thân mình, ngay sau đó cúi người, cúi đầu xin lỗi vô cùng kính ý.
“Lan Nhi thất lễ.”
Vị trí cánh tay chỗ bị nàng ta tiếp xúc truyền đến cảm giác hơi nhói nhói khó chịu.
Cùng lúc đó, bên tai bị tinh mịn ấm áp lại tràn ngập: “Ngươi thơm quá.”
Tô Mê thần sắc cứng lại, mắt lạnh lập tức nhíu lại, thân hình linh hoạt đã tránh khỏi trói buộc bởi bàn tay to bên hông: “Làm càn!”
“Tiểu Mê Nhi cũng không nên hiểu lầm, ta chỉ là thấy ngươi đứng không vững, cố ý đỡ ngươi một phen mà thôi.” Cam Ly tà tà cong môi, con ngươi đa tình đào hoa, hoàn toàn tỏ ra vô tội.
Tuy không biết vì sao Cam Ly đột nhiên xuất hiện giúp mình, nhưng Phượng Lan Nhi tự nhiên là vui đến cực điểm.
Vì thế vội vàng phụ họa nói: “Sư huynh cũng do tình thế cấp bách nhất thời, ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không cần trách cứ hắn.”
Cam Ly trao đổi ánh mắt với Phượng Lan Nhi, sau đó tiến lên một bước tới ngay trước mặt Tô Mê: “Tiểu Mê Nhi cần gì phải nghiêm túc như vậy, ta chỉ là chạm vào ngươi một chút thôi, không cần để ở trong lòng, hửm?”
Nói xong, hắn nở nụ cười tà mị, giơ tay sửa sửa mấy sợi tóc rối bên tai Tô Mê.
Tô Mê lập tức chán ghét nhăn mi lại, lui về phía sau một bước, vô cùng muốn né tránh hắn, chợt có mấy đạo hàn khí sâm liệt băng thứ xé rách không khí bay tới, thế như chẻ tre hung hăng xuyên thấu lòng bàn tay phải của Cam Ly.
Máu tươi lập tức đổ khắp mặt đất.
Lúc này, một bóng người màu đỏ tía thình lình xuất hiện bên cạnh Tô Mê.
Ngón tay thon dài tinh xảo, lấy tư thái chiếm hữu tuyệt đối đặt trên vòng eo mảnh khảnh của Tô Mê, Đông Phương Lẫm lạnh lùng lên tiếng: “Tiểu Mê Nhi là tên mà ngươi có thể kêu?”
“Bái kiến sư tôn!”
“Bái kiến sư tôn ~.”
Cam Ly và Phượng Lan Nhi song song lễ bái.
Đông Phương Lẫm không nói hai lời, trực tiếp phất tay áo rộng một cái, trong nháy mắt hai người bị một cổ lực lượng vô hình ném đến giữa không trung, rồi ngã thật mạnh xuống đất.
Nhưng giây tiếp theo, Cam Ly và Phượng Lan Nhi vừa muốn đứng dậy thì bị một đạo lưu quang màu tím chợt bao vây.
Ngay sau đó, linh lực và tu vi của cả hai đều bị lưu quang màu tím kia cắn nuốt.
Cam Ly và Phượng Lan Nhi rốt cuộc chịu không nổi cổ lực lượng cường hãn bá đạo kia, phun ra một ngụm máu tươi, xụi lơ trên mặt đất.
Đông Phương Lẫm lạnh lùng nhìn Cam Ly và Phượng Lan Nhi: “Thiên Phạt, đưa hai người bọn họ ném khỏi Dục Chu Sơn.”
Dứt lời, thân ảnh ám tím nhanh như tia chớp đột nhiên xuất hiện.
Nhưng ngay lúc người nọ muốn bắt giữ Cam Ly và Phượng Lan Nhi, Tô Mê vừa định lên tiếng ngăn trở thì Đông Phương Lẫm lại lên tiếng: “Từ từ.”
Tô Mê mày hơi chau, nhìn về phía hắn.
Nhưng thấy đáy mắt Đông Phương Lẫm hiện lên một tia giãy giụa, cực kỳ phức tạp liếc mắt nhìn Phượng Lan Nhi một cái, khinh mạn phân phó nói: “Nàng ta lưu lại, còn người kia đuổi khỏi tiên môn.”
Tô Mê thấy thần sắc hắn kỳ lạ, nghĩ thầm nhất định là Phượng Lan Nhi lại dùng chiêu khống chế nhân tâm kia.
Cô trầm ngâm trong chốc lát, ngay sau đó triệu hoán hệ thống: “Hệ thống, có thể nghĩ biện pháp giải trừ kỹ năng sử dụng khống tâm của Phượng Lan Nhi hay không.”
“Ký chủ, theo bổn hệ thống kiểm tra đo lường, Đông Phương Lẫm không chỉ bị khống tâm, trong thân thể còn có một loại cổ trùng kỳ dị khác, chỉ khi cùng người chỉ định kết hợp mới có thể hoàn toàn giải trừ.”
Tô Mê nhấp môi, lạnh lùng nheo mí mắt: “Nhất định phải là Phượng Lan Nhi sao?”
“Ký chủ cô muốn…….”
“Đúng vậy, có biện pháp nào không?”
Hệ thống muốn nói lại thôi: “Có thì có, chỉ là cổ trùng kia cực kỳ bá đạo, sau khi cô cùng Đông Phương Lẫm kết hợp, căn bản sẽ khiến cơ thể cô bị thương, hơn nữa yêu cầu phải đổi tích phân, xin ký chủ suy xét rõ ràng.”
“Không cần suy xét, trực tiếp đổi.”
“Cô thật sự bỏ được?” Hệ thống sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới ký chủ keo kiệt như vậy, thế nhưng lựa chọn đổi.
Tô Mê mở to đôi mắt thập phần nghiêm túc: “Hắn là của ta, chỉ có thể là của ta, bất luận kẻ nào cũng không thể nhúng chàm.”
Đừng nói là tích phân, cho dù là tích phân, chỉ cần vì hắn, cô cũng bỏ được.
“Nhưng mà…….”
“Đừng nói nữa, ý ta đã quyết.” Tô Mê thấy hệ thống hơi hé miệng, cho rằng hắn muốn khuyên mình, trực tiếp đánh gãy hắn nói.
Hệ thống mếu máo: “Bổn hệ thống không phải nói cái này, bổn hệ thống muốn nói cô chỉ có tích phân, còn chưa đủ đổi, có điều cô có thể nợ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ khấu trừ, còn có, chuyển hóa tề yêu cầu mười phút thấy hiệu quả.”
Tô Mê “Ừ” một tiếng, mới vừa chặt đứt liên lạc đã thấy Đông Phương Lẫm bước tới chỗ Phượng Lan Nhi.
Cô nhíu nhíu mày, một phen chế trụ tay hắn: “Ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”
“Chuyện gì?”
Tô Mê nhấp nhấp môi, ánh mắt ám trầm: “Về Bích Tiêu cung trước, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Đông Phương Lẫm mày hơi chau, hình như có chút không kiên nhẫn.
Nhưng trong giây phút nhìn thấy đôi mắt mở to chờ đợi của Tô Mê, trong lòng mềm nhũn không tên, đạm nhiên gật đầu.
“Sư tôn, Lan Nhi cũng có lời muốn nói với người.” Phượng Lan Nhi đột nhiên gọi bọn họ lại.
Tiếng nói nữ tử kiều mềm vũ mị, tựa như mang theo mê hoặc không thể cự tuyệt, Đông Phương Lẫm lập tức ngừng lại, xoay người nhìn về phía nàng ta.
Phượng Lan Nhi một bộ nhìn thấy mà thương, cắn môi nói: “Đa tạ sư tôn từ bi, Lan Nhi về sau cũng không dám vượt qua nữa, chỉ là Lan Nhi có một chuyện muốn nhờ, kính xin sư tôn thành toàn.”
“Ngươi nói.”
Tô Mê trong lòng căng thẳng, ngước mắt nhìn về phía Đông Phương Lẫm mặt mày nhu hoà, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót, cả người khó chịu lợi hại.
Còn chưa chờ Phượng Lan Nhi mở miệng, cô đã buông tay Đông Phương Lẫm ra, bước về phía Cam Ly.
Xúc cảm mềm mại ấm áp đột nhiên biến mất, trong lòng Đông Phương Lẫm đột nhiên thấy mất mác. Lại thấy Tô Mê nâng Cam Ly dậy, nhìn hắn ôn nhiên nói: “Cam Ly cũng là nhất thời hồ đồ, mới bất kính với ta, hiện giờ ngươi đặc xá cho Lan Nhi cô nương, vậy cũng đặc xá cho hắn đi.”
Nói xong, cô lấy khăn tay tùy thân ra, xoa xoa vết máu trên khoé miệng Cam Ly. Tầm mắt thanh lãnh bình tĩnh nhìn hai người, sắc mặt Đông Phương Lẫm lập tức trầm xuống.
Giây tiếp theo, khăn cầm trong tay, theo tốc độ mắt thường có thể thấy được dần dần đóng băng, Tô Mê lạnh lùng cong môi, nhướng mày nhìn về phía Đông Phương Lẫm: “Tiên Tôn đây là ý gì?”
Tiên Tôn?
Cô gọi hắn Tiên Tôn?!
Đông Phương Lẫm từ trước đến nay không lộ thần sắc vui buồn, phút chốc nhíu chặt mày, lạnh giọng biểu thị công khai nói: “Ngươi là tiên lữ của bổn Tiên Tôn!”
Sao cô lại có thể ở trước mặt hắn cùng nam tử khác thân mật như vậy?!
Phượng Lan Nhi thấy Đông Phương Lẫm ghen tị, lập tức lại đổi một liều “Thao tác nhân tâm”, áp đặt trên người Đông Phương Lẫm.
Ngay sau đó đứng dậy đi vài bước tới trước mặt Đông Phương Lẫm, làm bộ dưới chân không xong muốn té ngã trên người hắn: “Ai u, Tiên Tôn, nhanh đỡ người ta~~.”
“Không sai, ta đúng là tiên lữ của Tiên Tôn nhưng không phải duy nhất, Tiên Tôn lớn nhất, không bằng thu Lan Nhi cô nương vào hậu cung của ngài đi.”
Nói xong, Tô Mê nâng Cam Ly dậy, xoay người rời đi.
Mặt mày Đông Phương Lẫm phút chốc trở nên lạnh lẽo, cả khuôn mặt âm trầm, phảng phất như có thể tích ra nước.
Ngay tại thời điểm Phượng Lan Nhi sắp đụng tới hắn, cơ thể Đông Phương Lẫm phút chốc né sang một bên, nhanh chóng lắc mình đi tới phía sau Tô Mê, nắm lấy eo cô, trong giây lát đã biến mất trước mặt hai người.