Ngày đầu tiên khi Hạ Lăng trở lại Học viện St. Timya, đã bị một đám người chặn lại ở trước cửa của ký túc xá để bắt nộp phí bảo kê. Sau khi trở lại thế giới này, hệ thống đã mở ra bàn tay vàng cho hắn, cho nên hắn liền đem những người này trở thành đối tượng để luyện tập. Ngày hôm sau, hắn đã bị mời vào phòng hiệu trưởng chỉ vì đám người kia lấy lý do ‘vô duyên vô cớ động thủ đánh người’.
Đối với đám người không những không đòi được phí bảo kê, ngược lại còn bị đánh, bị đánh xong thì đổi trắng thay đen này, Hạ Lăng cũng chỉ trưng ra vẻ lạnh nhạt đi tới phòng của hiệu trưởng, sau đó lại tiêu sái lạnh nhạt đi ra. Nói thật, hiệu trưởng cũng biết chuyện đám học sinh kia ở trong chỗ tối âm thầm đòi phí bảo kê từ những học sinh khác, nhưng lại ngại thân phận của bọn họ, cho nên ông cũng chẳng dám nói cái gì. Về phần Hạ Lăng, cuối cùng cũng chỉ tùy tùy tiện tiện xử phạt hắn đi tới phòng thí nghiệm để quét dọn.
Phòng thí nghiệm của học viện St. Timya không quá nhiều, nhưng cũng có tới , cái. Mấu chốt ở đây là không gian bên trong phòng thí nghiệm rất lớn, một hơi có thể chứa tới học sinh của , lớp cùng làm thí nghiệm chung với nhau. Quét dọn xong có lẽ sẽ phí một chút thời gian, nhưng mà chung quy đây vẫn được coi là một việc khá nhẹ nhàng. Tuy rằng xử phạt cũng chỉ là xử phạt qua loa, đám học sinh kia cũng không dám lại tìm Hạ Lăng để gây phiền toái, nhưng phỏng chừng coi như đã kết thù với nhau.
Sau khi ăn xong cơm tối, Hạ Lăng mới chậm rì rì đi tới phòng thí nghiệm. Chuyện này tuy rằng hắn cũng có chút quá phận, nhưng mà chỉ xử phạt một mình hắn mà bỏ qua cho đám học sinh có bối cảnh kia, quả thực là thiên vị trắng trợn. Vạn phần không tình nguyện cầm lấy chổi để ở trong góc, Hạ Lăng thầm nghĩ quét qua loa cho xong việc. Hắn lại không nghĩ tới ở trước cửa phòng thí nghiệm lúc này có một nam sinh đang đứng.
Nếu để Hạ Lăng chú ý, cũng dễ dàng nhận ra được nam sinh này là ai, chính là con ngươi màu vàng được bán che ở dưới tóc của y. Quả nhiên vô luận là nhìn bao nhiêu lần, Hạ Lăng vẫn cảm thấy đôi mắt màu vàng kia rất đẹp. Đây coi như là lần đầu tiên có mục tiêu công lược chủ động tìm tới, nhưng mà hiện tại hắn cái gì cũng không thể nói ra được.
Phó Hàn nhìn thấy Hạ Lăng đang quét dọn ở trong phòng thí nghiệm, nhìn hắn mỗi lần khua chổi, rõ ràng là không muốn làm việc, lại phải giả bộ như đang thật sự lao động, cảm giác thật quen thuộc. Phó Hàn trước kia cũng đã từng nghe nói tới vị học sinh mới này, ngày đầu tiên đi học đã cùng một đám người ẩu đả, so với mình trước kia còn gây chuyện hơn. Vì thế dưới thúc dục của lòng hiếu kỳ, Phó Hàn đã tới đây để nhìn xem rốt cuộc vị học sinh mới này là ai.
Bất quá hình như là người quen?! Loại cảm giác quen thuộc này không giống với lần đầu tiên gặp mặt, bất quá trong trí nhớ của y cũng không có thông tin nào về đối phương. Vì thế y liền trực tiếp mở miệng hỏi: “Tôi có phải hay không quen cậu?” So sánh với Tô Vũ cùng Diệp Thừa, loại câu hỏi thẳng thắn dứt khoát như vậy, thật sự đã khiến cho Hạ Lăng sửng sốt hơn nửa ngày: “Cậu đây là bắt chuyện?”
“…” Phó Hàn nguyên bản không hề có một tầng ẩn ý muốn bắt chuyện, thế nhưng sau khi nghe Hạ Lăng hỏi ngược lại, y đột nhiên có cảm giác quả thực trong lời của mình có ý tứ như thế. Hạ Lăng thấy Phó Hàn nửa ngày không nói chuyện, cảm giác vui đùa khá thú vị, vì thế hắn lại cúi đầu tiếp tục quét dọn, làm bộ không có lòng dạ mở miệng nói: “Cậu sẽ không phải giống đám người kia, liền tìm tới tôi để đánh một trận đấy chứ?”
“Bất quá tôi nói trước, tôi sẽ không cùng cậu đánh đâu, hiện tại đã bị cảnh cáo một lần rồi, nếu lại đánh thêm một lần nữa, rơi vào trong tay của thầy hiệu trưởng, khi đó không phải cá chết thì cũng chính là lưới rách.” Phó Hàn không nói chuyện, Hạ Lăng cũng không muốn cùng y kéo dài. Hiện tại đã sắp tới giờ, nếu không quay về ký túc xá, phỏng chừng sẽ bị nhốt ở bên ngoài.
Sau đó hắn cầm chổi đem Phó Hàn đẩy ra một chút, Phó Hàn không dự đoán được Hạ Lăng sẽ làm như vậy, bị đẩy cho lui từng bước, trực tiếp lui ra tới bên ngoài của phòng thí nghiệm. Hạ Lăng đem chổi đẩy người như vậy, vẫn là làm lần đầu tiên. Nhưng mà hắn cũng biết khống chế lực đạo, cho nên trên mu bàn tay của Phó Hàn chỉ là đỏ một chút mà thôi.
Đem chổi đặt về trong góc, Hạ Lăng cũng không quản Phó Hàn hiện tại đang có biểu tình gì, trực tiếp đóng lại cửa của phòng thí nghiệm, xác nhận đã khóa kỹ rồi, sau đó mới chuẩn bị rời đi. Lại nói tới, Phó Hàn trước kia đã từng cùng Hạ Lăng đánh qua vài hồi, tuy rằng thường xuyên bị đánh đến chảy máu, nhưng mà bị người ta dùng chổi đẩy ra ngoài, loại chuyện này vẫn là lần đầu tiên y gặp phải.
Hơn nữa y thực lâu đã không có cùng người khác đánh nhau, lần này xem như là Hạ Lăng khiêu khích trước, y cũng vui vẻ muốn thử xem Hạ Lăng đến tột cùng là lợi hại bao nhiêu, có thể đem đám người thích thu phí bảo kê kia đấm cho một trận. Đã sớm biết Phó Hàn rất khó chơi, nhưng không nghĩ tới tên này cư nhiên còn có tâm tình đi đánh nhau với hắn. Hạ Lăng có chút khó khăn tránh thoát khỏi công kích của Phó Hàn, lùi về sau vài bước, mới mở miệng lạnh lùng nói: “Cậu có phiền hay không? Tôi nhớ rõ tôi đã nói không muốn cùng cậu đánh nhau rồi mà. Dù sao tới lúc bị phạt cũng chỉ có một mình tôi mà thôi.”
Đánh mấy tên thân phận so với Phó Hàn còn thấp hơn nhiều đã bị phạt đi tới phòng thí nghiệm để quét dọn, ai biết sau khi đánh Phó Hàn xong, bị người ta báo cáo lên, hắn có thể hay không sẽ bị phạt đi quét dọn sân thể dục. Như vậy quả thực là quá ngược!
“Hình như là do cậu động thủ trước đi?!” Phó Hàn có chút buồn cười nhìn Hạ Lăng, người này hiểu lầm y trước, sau đó lại đem chổi đẩy y về phía sau, hiện tại ngược lại lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên người y, nhìn thế nào thì y cũng là người bị thiệt thòi hơn đi? Hơn nữa y chẳng qua chỉ là muốn tới nhìn thử xem thôi mà, trước đó căn bản không hề nghĩ tới đánh đấm gì hết.
Hạ Lăng cũng lười cùng Phó Hàn tranh cãi về vấn đề trẻ con tựa như loại chuyện ‘bố nhà ai là người giỏi hơn’ này. Vì thế hắn thực thản nhiên thừa nhận bản thân động thủ trước. Bất quá Phó Hàn không tránh được cũng có chút vô dụng đi. Sau đó Phó Hàn cũng phản kích rồi, chẳng qua là do hắn đã tránh thoát được mà thôi.
Hạ Lăng nói xong cũng nhanh chóng nện bước rời đi, không thể trở về ký túc xá, hắn mới thực sự là gặp phiền phức. Trên đường trở lại ký túc xá xem như cũng khá thuận lợi, không có ai tới tìm hắn để gây phiền toái. Bất quá thời điểm hắn đi tới trước cửa của ký túc xá, đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt, do dự vài phút, cuối cùng hắn vẫn mở ra cửa phòng.
Bởi vì khoảng cách thời gian sau khi hắn rời đi đã trôi qua một năm rưỡi, ký túc xá của Học viện St. Timya cũng tương ứng thay đổi. Hiện tại là bốn người ở chung trong một gian phòng. Sau đó hắn liền nhìn thấy được một người đặc biệt quen thuộc, ừ, chính là [Hạ Lăng] mà hắn đã từng chiếm cơ thể. Lúc này, [Hạ Lăng] đang ngồi ở bên cạnh bàn, tựa như đang làm bài tập. Thời điểm nghe thấy cửa phòng ký túc xá bị mở ra, cậu buông bút ở trong tay xuống, ngược lại nhìn về phía Hạ Lăng.
Một năm rưỡi không gặp, [Hạ Lăng] vẫn là cái bộ dạng kia, bất quá loại cảm giác này thực kỳ diệu a. Giống như một người ở dưới tình huống bản thân không hề hay biết gì, bị bạn chiếm cứ rồi dùng thân thể đối với một người khác bày tỏ, hơn nữa người được bày tỏ còn chấp nhận lời thổ lộ của bạn. Hiện tại rốt cuộc cũng đã gặp lại được chính chủ, Hạ Lăng lại sinh ra một cảm giác làm chuyện xấu bị người ta phát hiện, thực đau trứng.
“Đây là bạn cùng phòng mới sa? Xin chào, tôi tên là [Hạ Lăng], chữ ‘Lăng’ trong từ ‘ngọn đồi’.” [Hạ Lăng] đứng lên hướng Hạ Lăng nở một nụ cười, loại cảm giác này quỷ dị giống như Hạ Lăng đang đối với mình ở trong gương chào hỏi. Bất quá người ở trong ảnh ngược kia cũng không phải là chính hắn mà thôi, tuy rằng hắn đã từng dùng qua khuôn mặt kia.
_(:)∠)_ Vì cái gì càng nghĩ lại càng cảm thấy quỷ dị hơn trước vậy!!!
Hạ Lăng bản thân tới trường học cái gì cũng không chuẩn bị qua, ngay cả ký túc xá cũng là do hệ thống đã hỗ trợ an bài, hành lý linh tinh gì đó hắn căn bản là không nghĩ đến, cho nên cũng không xem trước xem ký túc xá trông như thế nào. Nếu lúc trước liếc mắt nhìn qua một cái, phát hiện ra bạn cùng phòng chính là [Hạ Lăng], hắn tuyệt đối sẽ xin đổi phòng.
“Thực khéo a, tôi gọi là Lăng Hạ, chẳng qua ‘Lăng’ ở đây là trong từ ‘hừng đông’.”
Chính là hiện tại đã không còn cơ hội cho hắn, những phòng ở khác trong ký túc xá đều đã đầy người, bản thân cũng không thể không biết xấu hổ mà đi yêu cầu đổi ký túc xá gì đó đi. Bất quá chuyện tình khiến cho hắn đau đầu còn xa xa chưa chấm dứt. [Hạ Lăng] bắt đầu giới thiệu hai người bạn cùng phòng khác, lúc này Hạ Lăng mới biết được cái gì gọi là sấm sét giữa trời quang.
Hai người còn lại một là Phó Hàn, còn một là Ngô Triết. Rất tốt, toàn bộ người quen đều tụ tập lại ở trong này. Một người là đối tượng mà hắn từng thổ lộ; một người là tình địch hư hư thực thực; một người là tình địch của đối tượng mà hắn từng thổ lộ, một năm rưỡi trước, còn muốn ra tay giết chết y. Loại cảm giác vườn trường báo thù này, quả thực không nên mạnh mẽ tới như vậy!
Cho nên đây là tình tiết buộc hắn phải đổi ký túc xá sao!
[Player chú ý nha, đây là tôi đặc biệt vì cậu nên đã trù tính nhân viên ký túc xá. Bởi vậy không thể đổi phòng được đâu nhau. Hơn nữa Ngô Triết cũng không phải thường xuyên trở về ký túc xá, trừ bỏ [Hạ Lăng] ra, cậu còn có rất nhiều thời gian để cùng mục tiêu công lược Phó Hàn ở chung một chỗ.]
Đột nhiên lại cảm thấy được mày nói rất có đạo lý…
[(づ ̄ ̄)づ cho nên Player liền cố gắng hoàn thành nhiệm vụ đi.]
Kỳ thực mà nói, Hạ Lăng vẫn cảm thấy bản thân là bị hệ thống hung hăng hãm hại một phen. Bởi vì sau đó, Phó Hàn bị hắn cầm chổi đẩy ra khỏi phòng thí nghiệm cũng đã quay trở lại ký túc xá, cùng hắn chơi trò chơi vô cùng thiếu thông minh là mắt to trừng mắt nhỏ. [Hạ Lăng] cũng bị loại khí tràng im lặng không chút tiếng động giữa Hạ Lăng cùng Phó Hàn này làm cho bị dọa chết khiếp. Bởi vì ký túc xá gần đây mới xây dựng xong để cho bọn họ chuyển vào, cho nên vấn đề giường trên giường dưới vẫn chưa được quyết định.
Hạ Lăng muốn ngủ ở dưới tầng dưới, hắn chỉ sợ nửa đêm mà ngủ ở trên tầng trên, không cẩn thận một chút liền sẽ bị ngã xuống đất. Tuy rằng loại hình huống này rất ít khi gặp phải, nhưng mà trước kia hắn đã từng bị ngã qua một lần rồi. Không nên hỏi hắn xem vì sao hắn lại có thể ngã xuống được, bởi vì ngay cả chính hắn cũng không rõ. Vì thế vấn đề đã tới rồi, [Hạ Lăng] ngủ ở tầng trên của một giường, tầng dưới lưu lại cho Ngô Triết. Mà một giường khác, Hạ Lăng cùng Phó Hàn đều muốn ngủ ở tầng dưới.
[Hạ Lăng] không hiểu vì sao Lăng Hạ cùng Phó Hàn lại đều muốn ngủ ở tầng dưới, bất quá xem bộ dáng tính tình không tốt của hai người, bản thân vẫn là không nên đi quản nhiều chuyện, miễn cho bị hại tới thân…
Hơn nửa giở sau, mặc kệ là Hạ Lăng hay là Phó Hàn, đều không có ai chịu thỏa hiệp, chịu nhường tầng dưới cho đối phương. Vì thế không biết thế nào, hai người liền hẹn ước đánh một trận để tranh xem ai có thể nằm ở tầng dưới. Loại chuyện đánh nhau để xem ai có thể được nằm ở tầng dưới này, quả thực là một loại chuyện thần ký. Tuy rằng Phó Hàn đã không còn giống như trước kia, thường xuyên đánh nhau, nhưng mà tốc độ công kích vẫn giống như một năm rưỡi trước, nhanh tới mức khiến cho Hạ Lăng có chút trốn không thoát.
Bất quá dưới sự trợ giúp bàn tay vàng của hệ thống, Hạ Lăng vẫn thắng hiểm được trước Phó Hàn, vô cùng cao hứng cướp được tầng dưới giường, đem phẫn nộ do bản thân bị Phó Hàn đánh tới tím bầm đều quăng ra sau đầu. Nếu không phải [Hạ Lăng] tốt bụng lấy ra hòm thuốc, giúp hắn bôi thuốc, hắn quả thực sẽ không cảm nhận được đau đớn từ vết thương mà Phó Hàn gây ra.
Bất quá thời điểm [Hạ Lang] muốn giúp Phó Hàn bôi thuốc, lại bị y dùng một câu ‘cậu thực phiền’ để cự tuyệt.
╮(╯▽╰)╭ Nói chứ Phó Hàn rốt cuộc là đang ngạo kiều cho ai xem a, thật sự là toàn làm những việc người ta không hiểu nổi.