Ngày hôm sau, Giang Dục tỉnh dậy với một cơn choáng váng, cậu day day thật mạnh vào trán, ngồi dậy khỏi mặt giường xa lạ.
Chẳng cần mở mắt cậu cũng biết đây là phòng của Lê Ứng, bởi lẽ trên giường còn vương mùi hương độc nhất vô nhị thuộc về anh. Trước nay Giang Dục vẫn luôn cảm nhận được một mùi hương nhàn nhạt trên người Lê Ứng, nghe vô cùng dễ chịu. Song Lê Ứng lại nói với cậu rằng anh chưa bao giờ dùng nước hoa, đến sữa tắm cũng chỉ là một hãng thường gặp. Dường như chỉ có mình Giang Dục là cảm thấy mùi hương ấy cực kì thơm.
Tỉnh giấc rồi, Giang Dục lại ngồi mơ màng trong chốc lát, sau đó cậu cầm lấy di động đang đặt bên cạnh để xem giờ. Được lắm, sắp đến giờ ăn trưa rồi, bây giờ có chạy vắt giò lên cổ thì cũng không kịp giờ học.
Thế là Giang Dục cũng không vội, cậu lề mề đứng dậy đi rửa mặt.
Đến khi Giang Dục bước ra khỏi phòng, cậu chợt bắt gặp Lê Ứng đang ngồi trên sô pha ở phòng khách xem máy tính.
Thấy cậu đi ra, Lê Ứng quét mắt sang, khóe môi anh chợt vẽ nên một nụ cười thấp thoáng, anh đặt máy tính lên bàn trà rồi đứng dậy.
“Đói không em?” Lê Ứng hỏi.
Giang Dục vẫn chưa biết nên đối mặt với anh như thế nào, cậu nghe vậy thì vô thức gãi mũi, không hề ngước mắt lên: “Cũng bình thường.”
Lê Ứng cười một tiếng: “Em còn đau đầu không?”
“Ừm,” Giang Dục đáp, “…Còn hơi hơi.”
Nghe vậy, Lê Ứng bèn đi về phía cậu: “Anh xoa cho em nhé.”
Giang Dục khựng lại đôi chút, môi cậu hé mở như thể muốn từ chối, nhưng rồi lại không biết nên mở lời như thế nào.
Trong lúc Giang Dục lần lữa, Lê Ứng đã kịp bước đến trước mặt cậu.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Lê Ứng xoa bóp giúp Giang Dục, thấy cậu không lên tiếng từ chối, anh bèn đứng trước mặt cậu, vươn tay bao lấy trán cậu một cách quen thuộc, sau đó bắt đầu day day thật nhẹ.
Ngón tay Lê Ứng còn vương chút ấm áp, khẽ chạm vào làn da ở hai bên thái dương của Giang Dục, lúc này cơ thể cậu cứng đờ, gương mặt cố giữ vẻ bình tĩnh.
Lê Ứng cứ thế đứng trước mặt cậu, đôi bên chỉ còn cách nhau trong gang tấc, dáng người cao ngất của anh rõ rệt hơn bao giờ hết.
Yết hầu Giang Dục không khỏi trượt xuống.
Trước đây Lê Ứng đã từng xoa bóp giúp người lớn trong nhà, ngón tay anh vừa mềm vừa nhẹ khiến người khác vô cùng dễ chịu, Giang Dục đã được trải nghiệm vài lần rồi.
Ấy vậy mà chẳng hiểu vì sao, lần này cả người Giang Dục lại cứng đờ. Nhác thấy mùi hương luôn khiến cậu cảm thấy vô cùng an toàn tỏa ra từ người anh, toàn thân Giang Dục cảm nhận được một áp lực vô hình, thậm chí cậu còn chẳng dám thở mạnh.
Giang Dục thoáng cụp mắt, giữ trạng thái căng thẳng tột độ. Cậu cảm giác như thể trong người mình đang ẩn chứa một quả bom, nếu không giữ vững lí trí trong mọi lúc thì quả bom ấy sẽ đột nhiên nổ tung.
“Xoa như vậy có thoải mái không em?” Giọng nói dịu dàng của Lê Ứng vang lên bên tai Giang Dục, tim cậu bất chợt hẫng một nhịp.
Cũng không biết có phải anh cố tình đè thấp giọng nói hay không, bấy giờ thanh âm ấy trầm hơn bình thường rất nhiều, lại còn quyến rũ đến lạ, trở thành ngòi dẫn cho mọi sự bùng nổ.
Một lúc sau, Giang Dục đột nhiên đẩy mạnh Lê Ứng ra, cậu nhìn anh với biểu cảm sững sờ.
Gương mặt Lê Ứng thoáng ngẩn ra, anh không khỏi lùi về sau vài bước.
Lồng ngực Giang Dục phập phồng, cậu khẽ nhếch môi như thể muốn nói gì đó. Nhưng rồi ánh mắt cậu lại né tránh, tựa như đang định hình lại suy nghĩ, cuối cùng cậu không hề nói lời nào, chỉ cấp tốc rời khỏi nơi ấy.
Lê Ứng nghe tiếng cậu đổi giày ở cửa, không lâu sau, cánh cửa bị kéo ra rồi đóng sập lại, căn hộ nhỏ lại quay về với sự tĩnh lặng.
Anh buông mắt, thẫn thờ chôn chân tại chỗ hồi lâu.
Sau khi ra khỏi cửa, Giang Dục gọi xe về thẳng nhà, từ căn hộ của Lê Ứng đến nhà cậu chỉ mất vài phút ngồi taxi.
Vừa đặt chân về đến nhà, Giang Dục đã lập tức vọt vào nhà vệ sinh, cậu cố chịu đựng để tắm nước lạnh, sau đó lại quay về phòng, đổ ập người xuống chiếc nệm êm ái, đoạn ngây ra nhìn trần nhà.
Đến giờ phút này, cậu mới hoàn toàn nhận thức được một sự thật.
Cậu có phản ứng với Lê Ứng.
Nhớ lại phản ứng của mình khi ấy, mặt mũi Giang Dục vẫn chưa hết nóng bừng, cậu chỉ muốn chôn vùi bản thân ngay tại chỗ.
Chắc Lê Ứng không thấy đâu nhỉ?
Giang Dục ngẫm lại cảnh tượng lúc đó, cậu thầm đoán chắc hẳn Lê Ứng không thấy được.
Tốt rồi, tốt rồi.
Giang Dục vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa không kìm được mà cầm gối lên đập tới tấp, sau đó cậu lại vùi mặt vào trong, gào lên để phát tiết một cơn giận vô cớ.
Có phản ứng cũng thôi đi, điều quan trọng là anh chỉ chạm vào trán cậu một tí, cũng chỉ nói có một câu mà thôi!
Lúc này di động đang đặt bên cạnh rung lên vài lần, tim Giang Dục lỡ một nhịp, cậu bất giác cho rằng đó là tin nhắn mà Lê Ứng gửi đến.
Cậu ôm gối ngẩn ra trong chốc lát, cuối cùng lại không dằn lòng được mà ngồi dậy khỏi giường, cầm điện thoại lên rồi bấm vào xem —
Giang Dục chăm chú nhìn tin nhắn này hồi lâu, chợt chán nản gào lên hai tiếng, thẳng tay ném điện thoại lên sô pha.
Thật ra cậu cũng không nổi giận với Lê Ứng, mà là nổi giận với chính bản thân mình. Nói cho cùng, việc này đã vượt khỏi tầm hiểu biết của cậu về bản thân suốt bao nhiêu năm qua.
–
Theo bản năng, phản ứng đầu tiên của Giang Dục đối với chuyện này chính là trốn tránh. Từ lần đó trở đi, cậu cố gắng hết sức để tránh né Lê Ứng, cậu không hề chủ động nhắn tin trong nhóm chat, mỗi khi trông thấy tin nhắn của anh, cậu cũng không nhịn được mà xù lông, trả lời rất lạnh nhạt.
Có lẽ nhìn ra thái độ lạnh lùng của cậu, tin nhắn của Lê Ứng cũng ngày một ít dần.
Khoảng một tuần sau, vào giờ tan tầm của một hôm nào đó, phòng làm việc của Giang Mộng đang thảo luận xem có nên làm một bữa liên hoan hay không.
Trong lúc bọn họ đang bàn bạc vô cùng hăng say, Lê Ứng lại cầm điện thoại, không biết đang nghĩ gì. Thế rồi chừng như nghe thấy gì đó, anh bỗng giương mắt lên trông về phía mọi người.
Nhìn trong giây lát, anh ngỏ lời: “Không thì tổ chức hôm nay luôn đi? Tôi mời.”
Ai nấy đều bất giác nhìn về phía anh, Tần Dương ở đằng trước cũng quay đầu lại: “Ui, ông thích mấy vụ liên hoan như này từ khi nào vậy?”
Nghe thế, Giang Mộng cũng nhìn sang Lê Ứng với vẻ đăm chiêu. Theo những gì cô quan sát dạo gần đây, cộng với thông tin mà cô nghe ngóng được từ Giang Dục, Giang Mộng có thể đoán ra bây giờ hai người đang chiến tranh lạnh. Chỉ là không biết sau chuyện này thì mọi chuyện sẽ tiến triển theo hướng nào.
Dựa trên hiểu biết của Giang Mộng về Giang Dục, cô cảm thấy ít nhiều gì thì Giang Dục cũng đối xử với Lê Ứng khác với mọi người. Chẳng qua trời sinh cậu đã không nhạy bén về mặt tình cảm, nếu chỉ đơn giản là có hảo cảm, Giang Mộng cảm thấy lần này cũng không ngoại trừ khả năng mối quan hệ của hai người sẽ tan vỡ.
Hơn nữa, theo quan điểm của Giang Mộng, thật ra Lê Ứng rất giống Giang Dục ở mảng giao thiệp với người khác, cả hai đều có vẻ lạnh nhạt bẩm sinh. Trong suốt bốn năm đại học, anh rất ít khi tham gia tụ tập với các bạn cùng lớp, cũng không mấy thân thiết với mọi người, anh là người rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc. Đó cũng chính là lí do anh được gọi là “bông hoa cao lãnh”.
Có lẽ Giang Dục là ngoại lệ duy nhất của anh.
Trong lúc Giang Mộng đang suy nghĩ miên man, cô chợt nghe Lê Ứng nhàn nhạt hỏi: “Đến nhà hàng của gia đình Giang Mộng ăn nhé, được không?”
Nói xong, ánh mắt anh quét qua gương mặt của từng người, sau đó dừng lại trên người cô.
Quả nhiên, Giang Mộng thầm nghĩ, cô không khỏi thở dài trong lòng. Không ngờ một người lạnh lùng như Lê Ứng khi thích một người lại thành ra như vậy.
Giang Mộng cũng không biết nên gọi Giang Dục là may mắn hay xui xẻo. Nếu đôi bên đều có tình cảm với nhau, vậy thì hẹn hò với Lê Ứng chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, nhưng nếu chỉ một bên đơn phương thì…
Giang Mộng cũng không dám nghĩ thêm.
Nếu Lê Ứng đã là người mời khách, dù anh muốn ăn ở đâu thì mọi người cũng không có ý kiến.
Thế là Lê Ứng cười hỏi Giang Mộng: “Bây giờ nhà hàng của nhà cậu còn đặt được phòng riêng không?”
Giang Mộng chựng lại trong giây lát, sau đó cô chậm chạp gật đầu: “…Chắc là được.”
Lê Ứng lịch sự cười nói: “Vậy phiền cậu đặt giúp mọi người một phòng riêng nhé, được không?”
“Ừ.” Giang Mộng chậm rãi gật đầu.
Nếu đã định đến nhà hàng của gia đình Giang Mộng ăn cơm, đương nhiên trong văn phòng có người ngỏ ý bảo Giang Mộng gọi cả Giang Dục.
Nghe vậy, Giang Mộng bèn liếc trộm Lê Ứng, quả nhiên anh đang nhìn cô, như thể chỉ đang chờ đợi khoảnh khắc này.
Hiện tại quan hệ của Giang Dục và Lê Ứng đang khó xử, đương nhiên Giang Mộng cũng không dám đứng ra làm loạn. Suy cho cùng, nếu Giang Dục không có cảm tình gì với Lê Ứng, đến lúc đó cả hai người đều sẽ cảm thấy khó chịu.
Đau dài không bằng đau ngắn.
Có điều bây giờ là giờ cơm, khả năng cao là Giang Dục đang ăn cơm ở nhà hàng, chắc hẳn đây cũng là tính toán của Lê Ứng.
Giang Mộng suy nghĩ vài giây, cô ngập ngừng nói: “Giờ này có lẽ Giang Dục đang ăn cơm ở nhà hàng, bọn mình cứ đến thẳng đó gặp nó đi.”
–
Quả nhiên, lúc bọn họ đến nhà hàng thì Giang Dục đang ăn cơm.
Có lẽ không ngờ sẽ đột nhiên chạm mặt Lê Ứng như thế này, gương mặt cậu thoáng ngây ra, bỗng dưng lại bị nghẹn cơm, sặc tận mấy lần, cổ và mặt mũi đều đỏ bừng lên.
Giang Dục lập tức quay lưng về phía họ rồi ho sù sụ, nhìn từ đằng sau còn trông thấy vành tai cậu phớt hồng.
Thấy vậy, Lê Ứng thoáng sững bước, anh chôn chân tại chỗ vài giây, sau đó lại lặng lẽ thở dài. Hiện tại anh thật sự không biết nên làm gì mới phải, anh sợ mình làm sai gì đó nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tất cả các bạn học đều quen biết Giang Dục, vậy nên vừa trông thấy cậu, vài người đã chủ động bước đến chào hỏi, sau đó họ lập tức lôi kéo cậu vào ngồi trong phòng riêng.
Đặt chân vào phòng riêng, Giang Dục quan sát chỗ ngồi của Lê Ứng, cậu vô thức chọn một chỗ ngồi cách xa anh, dợm bước đi về phía Giang Mộng.
Kế đó cậu chợt nghe một người lên tiếng trêu ghẹo: “Ê ê ê, Giang Dục và Lê Ứng thân nhau, mấy cậu đừng quên chừa chỗ cho bọn họ đấy.”
Nghe vậy, Tần Dương lập tức tóm lấy cánh tay Giang Dục, ấn cậu xuống chỗ ngồi bên cạnh Lê Ứng: “Nhóc Giang Dục ngồi đây này, bên cạnh còn có người hầu hạ.”
“Đúng không?” Nói xong, y còn vỗ vỗ vào cánh tay Lê Ứng.
Giang Dục: “...”
Cậu cảm giác được Lê Ứng nghiêng đầu nhìn mình.
Trông thấy tình huống xấu hổ bên phía bọn họ, là người duy nhất ở đây nắm rõ tình hình, Giang Mộng chỉ nở một nụ cười vô cùng xấu xa.
Căn phòng này hơi nhỏ, khoảng cách giữa các chỗ ngồi khá chật hẹp.
Giang Dục bị ép sát vào Lê Ứng, quả thực cứ đứng ngồi không yên. Cậu lén dịch ghế về phía Tần Dương đang ngồi ở bên còn lại, dời đi từng chút, từng chút một…
Tuy động tác của cậu không rõ ràng lắm, thế nhưng giữa hai người đột nhiên xuất hiện một kẽ hở, đã vậy từ bấy đến giờ Lê Ứng vẫn luôn chú ý đến cậu, rất khó để anh không phát hiện ra.
“Em có muốn anh đổi chỗ với người khác không?” Lê Ứng đột nhiên hỏi.
Động tác dịch ghế của Giang Dục chợt khựng lại, cậu vô tình trượt chân, đụng phải chân Lê Ứng đang đặt bên cạnh.
Giang Dục nhanh chóng quét mắt sang, chợt thấy Lê Ứng đang nhìn mình, ánh mắt anh lạnh đi, tâm trạng có vẻ không tốt lắm.
“…Không cần đâu.” Giang Dục nuốt nước bọt, lại lặng lẽ dịch ghế về chính giữa.
Từ đầu đến cuối Lê Ứng chỉ hờ hững nhìn cậu.
Giang Dục cúi gằm mặt, không khỏi cảm thấy buồn bực trong lòng. So sánh với Lê Ứng, quả thật cậu cứ như một đứa trẻ đang giận dỗi vậy.
Mọi người trong bàn vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, trong khi đó Giang Dục chỉ mải miết để ý đến bản thân và Lê Ứng, cậu sợ mình bất cẩn đụng phải cánh tay anh, vậy nên không hề hay biết mọi người đang nói đến chuyện gì.
Mãi đến khi có người đột nhiên cue[1] cậu: “Giang Dục này, cậu thích kiểu người như thế nào?”
Giang Dục chậm chạp ngẩng đầu: “Cái gì ạ?”
Tần Dương ngồi cạnh bèn giải thích cho cậu: “Bọn họ đang bàn về mẫu con gái lý tưởng, hỏi cậu thích kiểu người nào.”
Trái tim Giang Dục bỗng giật thót, gương mặt cậu hiện lên vẻ bối rối, bất giác liếc sang Lê Ứng ngồi cạnh. Cậu thấy anh buông mắt, bờ môi mím thành một đường thẳng, chừng như có hơi mất tập trung.
Im lặng trong giây lát, Giang Dục gãi gãi chóp mũi, trả lời rất qua loa: “Chắc là kiểu dịu dàng ạ.”
Thấy thế, có người lại lên tiếng đùa giỡn: “Hình như Giang Dục vẫn chưa hẹn hò bao giờ nhỉ, trông có vẻ rất thuần khiết.”
“Thế có phải cậu được nhiều người theo đuổi lắm không? Bây giờ mấy chị gái thích kiểu như này mà.”
Trong lúc bọn họ cứ anh một câu tôi một câu, Giang Dục chỉ cụp mắt ngồi đó mà chẳng nói gì.
Bàn luận về cậu xong, lại có người nở nụ cười xấu xa, dời mắt sang Lê Ứng đang ngồi cạnh cậu: “Này, thế nam thần của Hải Đại chúng ta thích kiểu người như thế nào?”
Nghe vậy, cả bàn lập tức trở nên ồn ào, ai nấy đều trông về phía anh. Thế nhưng chẳng qua họ chỉ muốn hùa theo cho vui, bởi suy cho cùng Lê Ứng cũng chưa bao giờ trả lời thẳng câu hỏi này.
Lê Ứng khựng lại vài giây, anh ngước mắt đón lấy ánh nhìn tò mò và sốt sắng của mọi người.
Thế rồi, Giang Dục chợt nghe anh cười một tiếng thật khẽ.
Một linh cảm kì lạ bỗng chốc dâng lên trong lòng Giang Dục, cậu cảm nhận được trái tim mình đang tăng tốc từng chút, từng chút một.
—
Hết chương 39.