Khoảnh khắc tiếng nói của Lê Ứng dừng lại, Giang Dục cảm thấy hơi thở của mình như nghẹn ứ.
Trong chốc lát, xung quanh im ắng đến mức không phát ra tiếng động, bầu không khí như thể đã ngưng đọng.
Giang Dục cúi gằm mặt, cậu âm thầm trấn an bản thân một lúc lâu, sau đó mới bật ra một tiếng “ừ” còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.
Dường như nhận ra câu trả lời này quá nhẹ, vài giây sau cậu đưa mắt đi nơi khác, nhìn về phía con đường thật dài phủ đầy bóng râm, thẹn thùng nói: “Vậy, vậy mình thử hẹn hò đi.”
Lúc cất lời, giọng cậu còn thoáng run rẩy.
Tuy Lê Ứng đã có một linh tính mỏng manh rằng lần này Giang Dục sẽ chấp nhận mình, nhưng khi chính tai nghe được đáp án, anh vẫn không khỏi cảm thấy sững sờ.
Mùa xuân là một mùa vô cùng đẹp đẽ, đến buổi đêm cũng đẹp đến mức nao lòng, khiến người khác không thể phân biệt rõ hiện thực và hư ảo.
Lê Ứng lẳng lặng ngắm nhìn Giang Dục, người kia thoáng cự nự trong giây lát, sau đó chợt ngước mắt chạm phải ánh nhìn của anh.
Hai người nhìn nhau trong phút chốc, Giang Dục khẽ cụp mắt, cố gom góp can đảm để nói: “Vậy là, bây giờ em có bạn trai rồi phải không?”
Xưng hô ấy phát ra từ môi cậu quá đỗi mê hoặc, ánh mắt Lê Ứng dịu lại, anh ngắm cậu trong giây lát, bờ môi cong lên, chợt nhẹ giọng nói: “Ừ, em có bạn trai, anh cũng có rồi.”
Giang Dục thoắt cái bật cười vì câu nói của anh, cậu tỏ ra như thể rất ung dung, mở lời trêu chọc chính mình một câu: “Không ngờ em chưa kịp có bạn gái mà đã có bạn trai trước rồi.”
Giọng cậu nghe có vẻ hơi cảm thán.
Lê Ứng nhìn cậu: “Có bạn trai không tốt à?”
Giang Dục thoáng suy tư, cậu cụp mắt ra vẻ đang suy nghĩ, sau đó lại ngước lên đón lấy cái nhìn của anh, đoạn nở nụ cười bình tĩnh xen lẫn chút ngại ngùng: “Rất tốt, dù sao thì bạn trai em cũng siêu đẹp trai.”
Trong lúc đùa giỡn, mắt môi Giang Dục cong lên, đôi mắt phiếm lên chút ánh sáng trong màn đêm. Lê Ứng nhìn cậu chẳng rời, nghe vậy, khóe môi anh cũng dần nhếch lên.
Sinh viên tan học đã lục tục rời đi, bấy giờ gần như không có ai đi qua con đường này.
Một linh cảm kì lạ dâng lên trong lòng khiến trái tim Giang Dục nảy lên thình thịch, bờ môi khẽ mấp máy. Đương lúc cậu chuẩn bị nói gì đó để dời sự chú ý, ánh sáng trước mắt bỗng chốc tối đi, Lê Ứng cúi đầu, cắn một cái lên môi cậu.
Giang Dục: “!”
Chỉ giây lát sau, Lê Ứng đã ngẩng đầu lên rồi chạm mắt với cậu. Thấy Giang Dục tròn mắt với vẻ mặt ngơ ngác, Lê Ứng cầm lòng chẳng đặng mà cúi đầu, ngậm lấy môi cậu lần nữa. Anh dịu dàng mân mê cánh môi cậu, nhay nhay nốt ruồi ở môi dưới vài lần, phát ra tiếng nước khiến người khác mặt đỏ tai hồng.
Rõ ràng họ chỉ mới hôn nhau một lần, ấy vậy mà Giang Dục lại có cảm giác kĩ thuật hôn của Lê Ứng đã thành thạo hơn lần trước một chút.
Cắn mút xong, Lê Ứng lại thoáng lùi về, anh cụp mắt ngắm nghía nốt ruồi trên môi cậu.
Phải chăng là vì ánh nhìn chăm chú của anh, lại thêm việc vừa bị gặ/m cắn, Lê Ứng cảm thấy nốt ruồi nọ có vẻ đậm màu hơn đôi chút.
Ngắm nghía một lúc, Lê Ứng chợt nâng mắt, chạm phải ánh nhìn đầy ngại ngùng của Giang Dục.
Thế rồi anh nở nụ cười, nghiêm túc hỏi cậu: “Em có biết môi dưới của em có một nốt ruồi không?”
Giang Dục: “...”
Cậu đâu có mù, hơn nữa cậu nhận ra Lê Ứng có vẻ rất thích nốt ruồi này, lần nào anh cũng nhằm vào đó để hôn.
Đọc ra được ánh mắt của cậu, Lê Ứng bèn bật cười.
Có lẽ là vì tâm trạng rất tốt, khóe mắt và khóe môi anh đều cong lên, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn hiếm thấy.
Trong khoảnh khắc, Giang Dục không khỏi dán mắt nhìn lâu hơn.
Không hổ là nam thần được vô số người nhớ thương, Lê Ứng thật sự rất ưa nhìn. Giang Dục ngắm nghía một lúc, bất chợt hơi khó tin rằng một anh chàng đẹp trai như vậy lại chính là bạn trai mình.
Cảm giác này rất đỗi kì lạ.
Bật cười vài tiếng, ánh mắt Lê Ứng lại buông xuống, anh vươn tay vu.ốt ve khóe môi Giang Dục thật dịu dàng. Đúng lúc cậu đang nghĩ rằng hành động này ngỏ ý kết thúc, nào ngờ Lê Ứng lại cúi đầu bắt lấy môi cậu lần nữa.
Giang Dục: “!”
Đậu xanh, ban nãy tỏ tình thì nói hay lắm, bảo sẽ thích ứng với tốc độ của cậu, kết quả là vừa bắt đầu đã hôn tận ba lần!
Đúng là phường lừa đảo!
Tuy mắng thầm trong lòng là vậy, thế nhưng lúc bấy giờ, cuối cùng Giang Dục cũng nghe theo ước muốn trong lòng, vòng tay ôm lấy Lê Ứng.
Hôn nhau trong chốc lát, đến khi Lê Ứng cạy mở môi mình, để không bị lép vế, Giang Dục với lòng hiếu thắng mạnh mẽ chợt liếm một cái vào lưỡi anh.
Trong nháy mắt, Giang Dục cảm nhận được cánh tay bên hông mình siết chặt, thế rồi Lê Ứng dùng một tay khác vu.ốt ve lưng Giang Dục, anh vươn tay đặt lên gáy cậu, đè mạnh khiến nụ hôn càng thêm sâu.
Dưới sự khiêu khích của Giang Dục, nụ hôn dịu dàng ban đầu chợt biến thành cái hôn ướt át đầy mãnh liệt.
Xa xa, tiếng cười của cả trai lẫn gái dội vào con đường nhỏ, thanh âm bị gió thổi vào bên tai hai người, trở thành một nét điểm xuyết trong màn đêm.
Lê Ứng dùng thân che đi Giang Dục, vây kín cậu dưới màn đêm và bóng cây che phủ.
Họ ẩn mình trong khung cảnh ấy, trao nhau những ôm hôn đầy thân mật.
–
Sau khi bắt đầu hẹn hò, sinh hoạt của hai người cũng không có nhiều thay đổi.
Chỉ là họ sẽ thường xuyên gặp mặt hơn, Lê Ứng cũng có một số quyền lợi quang minh chính đại. Anh không cần thấp thỏm về việc Giang Dục có trả lời tin nhắn của mình hay không, cũng không cần lo lắng mình đến tìm cậu có vượt quá giới hạn hay không, mỗi khi vắng người thì anh có thể ôm cậu mà chẳng cần kiêng dè, khi bầu không khí thích hợp thì anh cũng có thể hôn cậu.
Gần đây tâm trạng của Lê Ứng tốt lên thấy rõ, tất cả các bạn học trong văn phòng đều nhận ra.
Chiều hôm ấy rảnh rỗi, lúc đặt trà chiều và đồ ăn vặt yêu thích cho Giang Dục, Lê Ứng cũng tiện tay đặt một ít cho các bạn trong văn phòng.
Khi trà và điểm tâm đến, ai nấy đều vui vẻ ăn uống, nhân lúc Lê Ứng cúi đầu tủm tỉm nhắn tin, bọn họ bèn nháy mắt với nhau.
Cuối cùng một người được chọn làm đầu têu.
“Nam thần, đang nhắn tin với ai mà cười vui vẻ thế?” Người kia hỏi với nụ cười xấu xa.
Lê Ứng vừa gửi tin nhắn đi, anh nghe vậy bèn ngẩng đầu lên, ý cười trên môi vẫn chưa kịp thu lại, chợt thấy cả văn phòng đều nhìn mình với vẻ mặt thâm thúy.
Lê Ứng lặng lẽ nở nụ cười, sau đó anh lại để tay lên môi, cố nén lại ý cười. Song cảm xúc là thứ khó lòng che giấu, niềm vui của anh đã hiện rõ trên gương mặt mất rồi.
“Cái này mà còn phải hỏi, trông đắc ý thế kia thì chắc chắn là yêu đương rồi.” Một bạn học nam lên tiếng, sau đó hắn lại quay về phía Lê Ứng, “Nam thần, rốt cuộc cũng theo đuổi được rồi à?”
Lê Ứng lặng đi trong giây lát, vô thức liếc mắt về phía Giang Mộng. Dù sao cũng là em trai ruột người ta, Lê Ứng hiếm khi cảm thấy hơi chột dạ, anh không biết mình có nên thể hiện một chút hay không.
“Ừ.” Lê Ứng thoáng suy tư, anh cười rồi lên tiếng, “Theo đuổi được rồi.”
“Uầyyy —-” Cả văn phòng lập tức vang lên một tràng ầm ĩ, thậm chí họ còn hào hứng hơn chuyện hẹn hò của chính mình.
Chỉ có Giang Mộng là trông hơi thất thần.
Tuy rằng cô cũng đã ngờ ngợ rồi, nhưng đến khi tận tai nghe thấy tin tức này, tâm trạng Giang Mộng vẫn vô cùng phức tạp.
Cô ngẩn ra trong phút chốc, chợt buông một tiếng thở dài nhè nhẹ. Bốn phía vang lên tiếng đùa giỡn đầy hưng phấn, ấy vậy mà cô lại có một cảm giác hơi mất mát.
Dù rằng ngoài miệng hay chê bai Giang Dục, nhưng phải nói rằng, cô cảm thấy mình thương Giang Dục hơn bất kì ai hết thảy. Cậu có tính cách luôn khiến người khác phải bận tâm, chẳng bao giờ biết cách chăm sóc bản thân, cũng vì lẽ đó mà Giang Mộng đã mắng cậu không biết bao nhiêu lần.
Tuy rằng Lê Ứng thật sự rất tốt, nếu hai người hẹn hò thì chắc chắn anh sẽ luôn chăm sóc và để tâm đến Giang Dục. Thế nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng và lo lắng khó hiểu, đến bản thân Giang Mộng còn cảm thấy tâm tình của mình hơi kì lạ.
Đương lúc mọi người ồn ào bảo Lê Ứng đưa người yêu đến chơi, Giang Mộng bỗng chốc lấy lại tinh thần, cũng nhìn về hướng kia. Cô chỉ thấy Lê Ứng nở nụ cười hiền lành, tùy ý để mọi người trêu chọc.
Trên thực tế, một chàng trai có ngoại hình, có chiều cao, có gia thế, thậm chí học vấn, năng lực lãnh đạo và tính cách đều đứng đầu như Lê Ứng, bất kể đặt ở nơi đâu thì cũng được coi là con cưng của trời, có một không hai.
Trong lúc suy tư, Giang Mộng chợt trông thấy Lê Ứng cúi đầu nhìn di động, xem ra có người vừa gửi tin nhắn cho anh.
Vài giây sau, cô bắt gặp khóe môi Lê Ứng cong lên đầy rạng rỡ, sau đó anh lại nâng tay gõ chữ.
Là bạn cùng lớp nhiều năm liền, đây là lần đầu tiên cô trông thấy Lê Ứng nở nụ cười hạnh phúc đến vậy, thậm chí anh còn để lộ tám cái răng trắng đầy tiêu chuẩn.
Có thể thấy được anh thích người ở đầu dây bên kia nhiều đến mức nào.
Dường như kể từ khi quen biết Giang Dục, anh đã trở nên ấm áp hơn đôi chút, cũng kiên nhẫn với các bạn học hơn trước kia.
Giang Mộng còn nhớ mang máng, hồi năm nhất khi mới vào trường, thứ đi song song với giá trị nhan sắc siêu cao của Lê Ứng chính là dáng vẻ lạnh nhạt và xa cách của anh. Đặc biệt là đôi mắt kia, mỗi khi không có biểu cảm, chúng lại càng có vẻ lạnh lùng hơn.
Giang Mộng lặng lẽ thở dài, ít nhất thì đây cũng được xem là một chuyện tốt. Suy cho cùng, một cực phẩm như Lê Ứng, cũng như tình cảm và sự chấp nhất mà anh dành cho Giang Dục đều là những thứ hiếm thấy và đáng ước ao trong thời đại thức ăn nhanh hiện nay.
Xét theo một mức độ nào đó, Giang Dục cũng được coi là ‘kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc’, Giang Mộng an ủi bản thân như thế.
Không lâu sau, Giang Mộng nhận được tin nhắn của Lý Thiến Văn.
Giang Mộng thậm chí còn nghi ngờ trong văn phòng mình có gián điệp.
Giang Mộng: “...”
Cô đúng là bị điên mới đi than thở với Lý Thiến Văn.
Không lâu sau, tin nhắn mới của Lý Thiến Văn lại nhảy ra.
–
Buổi chiều lên lớp, Giang Dục mệt rã rời. Để tránh ngủ gục, cậu mở mắt trân trân, quyết định nhắn tin với Lê Ứng để nâng cao tinh thần.
Giang Dục đánh cái ngáp, gõ chữ —
Hai phút sau Lê Ứng mới trả lời —
Đọc được tin nhắn cuối cùng, Giang Dục cứ thế bật cười thành tiếng. Cách màn hình mà cậu còn cảm nhận được niềm vui của Lê Ứng, các bạn học của anh có thể nhìn ra cũng không lạ.
Giang Dục nhìn khung đối thoại vài lần, khóe môi không khỏi cong lên, cuối cùng cậu thật sự không kìm lòng được nữa, bèn dứt khoát chôn mặt vào cánh tay cười trộm, vừa cười vừa hừ một tiếng thật khẽ.
–
Mặc dù hôm ấy không ăn cơm cùng nhau, song Lê Ứng vẫn đến đón Giang Dục tan học như thường lệ.
Ngồi vào ghế phó lái, Giang Dục ném cặp sách vào ghế sau, sau đó cậu vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Thật ra anh không cần đến đón em đâu, em gọi xe đến nhà hàng của bố mẹ chỉ mất vài phút thôi, anh đi đi về về tốn thời gian lắm.”
Lê Ứng khựng lại đôi chút, nghiêng đầu nhìn cậu.
Nhận ra ánh mắt của anh, Giang Dục thắt dây an toàn xong xuôi rồi mới liếc qua: “Sao thế?”
“Anh không phiền đâu.” Lê Ứng nói.
Im lặng một thoáng, Giang Dục lên tiếng giải thích: “Em biết, chỉ là em nghĩ anh vừa tan tầm, lái xe đến rất phiền toái. Em cũng không lười đến thế, đi có một đoạn mà cũng bắt anh đến đón.”
Lê Ứng ừ một tiếng, anh cụp mắt suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lại chậm rãi nói: “Thực ra, anh đến đón em không chỉ để tiện cho em đâu.”
Nghe vậy, Giang Dục thoáng nhướng mày.
Cậu chợt nghe Lê Ứng cười nói: “Anh cũng có toan tính riêng, muốn ở bên em thêm một lát. Chỉ cần tưởng tượng đến việc sắp gặp được em, từng giờ từng phút anh đều cảm thấy rất vui.”
Giang Dục khẽ chớp mắt.
Lê Ứng cũng chớp chớp mắt, thế rồi anh nắm lấy tay cậu, cười nói: “Sáng mai để anh đến đón em được không? Nếu vậy thì đêm nay tâm trạng của anh sẽ rất vui.”