Vào hai ngày cuối cùng của kì nghỉ, Lê Ứng và Triệu Văn hẹn nhau đến trường chơi bóng.
Chơi xong, hai người tắm rửa rồi đi về phía bãi đỗ xe.
Lúc bấy giờ trời đã nhá nhem tối, tà dương che phủ gần nửa bầu trời, sân trường tràn ngập bầu không khí phấn chấn của tuổi trẻ.
Tiết trời ôn hòa như thế này là thoải mái nhất, Triệu Văn xoay xoay cổ, chợt thấy có hai nữ sinh đi đến từ phía đối diện.
Các cô đang lén nhìn về phía này mà thì thầm to nhỏ, gương mặt vẽ ra nụ cười thẹn thùng, thoạt nhìn có phần ngây ngô, đích thị là sinh viên năm nhất.
Triệu Văn lia mắt về phía bên cạnh, chàng trai được người khác chú ý đang cụp mắt xuống, tỏ vẻ bàng quan với tình huống xung quanh mình.
Đợi hai nữ sinh đi qua, Triệu Văn bỗng dưng mở lời: “Lên năm tư bài tập cũng ít đi, ông cũng được xét thẳng lên thạc sĩ rồi, bây giờ ông định làm gì?”
“Làm gì là làm gì?” Lê Ứng hỏi lại.
“Thì có định yêu đương này nọ không,” Triệu Văn cười nói, “Tôi cũng độc thân theo ông cả năm rồi, dù thế nào thì năm nay tôi cũng phải tìm bạn gái, sau này tốt nghiệp còn nắm tay bạn gái chụp hình thật đẹp nữa.”
Lê Ứng khẽ vân vê chai nước khoáng trong tay: “…Tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó.”
“Trời,” Triệu Văn không kìm được mà nói, “Ông định ế chỏng ế chơ cả đời hả — Hay là đúng như những gì người ta đồn?”
“Họ đồn cái gì?” Lê Ứng hỏi.
“Nhiều lắm,” Triệu Văn liệt kê từng cái cho anh nghe, “Người thì bảo ông có nỗi niềm khó nói, người thì bảo ông đã yêu đương lén lút mấy năm rồi, người lại nói ông là gay kín, thậm chí có người còn đồn ông yêu thầm không có kết quả nữa.”
Lê Ứng cụp mắt mà chẳng hề đáp lời, thoạt nhìn không hào hứng lắm, Triệu Văn bèn không nói gì nữa.
Hôm nay Lê Ứng lái xe đến, nhà họ ở cùng một hướng nên Triệu Văn tiện thể ngồi ké xe anh về.
Hắn mới vừa ngồi xuống ghế phó lái, chiếc điện thoại đang đặt trên khung đựng cốc của Lê Ứng bỗng vang lên một tiếng.
Xe vừa khởi động, Lê Ứng đang chuẩn bị đánh xe đi bất chợt liếc mắt, anh hơi khựng lại rồi cầm lấy di động.
【Giang Dục: Tối nay anh rảnh không ạ?】
Kế đó Triệu Văn lại thấy đôi môi hơi mím của Lê Ứng cong lên từng chút một.
【Lê Ứng: Anh rảnh.】
【Giang Dục: Đi xem phim không? Chị em nói gần đây có một bộ phim khá hay.】
【Lê Ứng: Được.】
Lê Ứng rời khỏi khung chat, anh bấm vào giao diện mua vé rồi đặt định vị ở Giang Châu.
Nơi đó chỉ có một rạp chiếu phim, anh chụp lại màn hình rồi gửi cho Giang Dục.
【Lê Ứng: Rạp này được không em?】
【Giang Dục: Thế thì xa anh quá, bọn mình chọn rạp nào ở Hải Thành đi.】
【Lê Ứng: Không sao đâu, anh lái xe đến.】
【Giang Dục: Vậy cũng được.】
【Giang Dục: Chị em cũng đến, anh có ngại không ạ?】
【Lê Ứng: Không ngại.】
Lê Ứng bỏ di động xuống thì thấy Triệu Văn đang nhìn mình chòng chọc với vẻ mặt đăm chiêu, anh bình tĩnh lái ô-tô rời khỏi bãi đỗ xe.
“Tôi còn có việc nên sẽ thả ông trước cổng trường, hôm nay ông gọi xe về đi.”
Mãi đến khi xuống xe, Triệu Văn hẵng còn trầm ngâm.
Điệu bộ ban nãy của Lê Ứng, nói thế nào nhỉ, hắn cũng không thể giải thích rõ.
Không “Lê Ứng” cho lắm.
—
Lẽ ra Giang Mộng đã định nhờ Giang Dục hẹn Lê Ứng từ trước kì nghỉ cơ.
Thế nhưng khi Giang Dục đồng ý giúp, Giang Mộng lại nằng nặc bắt cậu đi theo làm bóng đèn, cô nói mình ở riêng với Lê Ứng sẽ rất ngại ngùng.
Cuối cùng hai người không thương lượng được nên không hẹn nữa.
Mãi đến khi kì nghỉ sắp kết thúc, vì không chịu nổi sự quấy rầy của Giang Mộng, Giang Dục đành miễn cưỡng đồng ý đi theo để làm nền.
Ba người hẹn gặp ở rạp phim, lúc Lê Ứng đến nơi thì bộ phim cũng đúng lúc bắt đầu, bọn Giang Dục đã mua sẵn đồ ăn thức uống đợi anh.
Rạp phim không quá đông đúc, Giang Mộng chọn ba chỗ ngồi ở dãy ghế nhìn rõ màn hình nhất.
Giang Dục muốn tạo cơ hội cho hai người nên rề rà đi sau cùng, thế là Lê Ứng hợp tình hợp lý ngồi giữa hai chị em bọn họ.
Phim cũng không tệ, đây là một bộ phim thuộc thể loại hài kịch.
Thế nhưng xưa nay Giang Dục không thích xem phim lắm, cả quá trình cậu chỉ ngồi ăn bỏng ngô để giết thời gian, đôi khi cậu lại lấy di động ra xem, nhìn qua cũng biết cậu không chú tâm lắm.
Thấy Giang Dục đã ăn quá nửa hộp bỏng ngô, Lê Ứng hơi nghiêng người về phía cậu: “Ngon không?”
“Cũng được ạ,” Giang Dục cầm coca lên rồi hớp một ngụm.
Cậu đang định đẩy hộp bỏng ngô qua cho Lê Ứng, bỗng liếc mắt thấy hộp bỏng ngô nằm bất động giữa anh và Giang Mộng.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Giang Dục, cậu bỏ cốc coca xuống: “Bên chỗ chị em vẫn còn một hộp kìa, bọn anh ăn đi, đừng để phí.”
Lê Ứng nhìn Giang Dục, ánh mắt anh bỗng chốc buông xuống rồi dừng lại trên môi cậu.
Trái tim Giang Dục như hẫng một nhịp, cậu cảm thấy hơi kì lạ: “Sao vậy ạ?”
Lê Ứng chầm chậm nâng tay lên, anh trỏ vào khóe môi mình: “Chỗ này của em.”
Giang Dục vô thức liếm một cái, là một mảnh vụn từ bỏng ngô.
Đôi mắt Lê Ứng khẽ lay động, yết hầu nhẹ nhàng trượt xuống, anh thoáng dời mắt đi: “Con gái như cậu ấy thường thích ăn một mình một hộp, nếu anh ăn cùng thì không ổn.”
Không phải anh rất hiểu biết về con gái đó sao, xem ra anh cũng không mù tịt về chuyện yêu đương, Giang Dục nghĩ bụng.
“À, vậy anh ăn hộp bên em đi.” Giang Dục không hề nghi ngờ Lê Ứng, cậu đổi hướng ngồi rồi dựa vào gần anh, đặt hộp bỏng ngô vào giữa hai người.
Từ góc nhìn của Giang Mộng, hai người bọn họ gần như dán sát vào nhau, đôi bên cùng ăn một hộp bỏng ngô, thỉnh thoảng còn châu đầu vào trò chuyện vài câu.
Nếu là người khác, có lẽ khoảng cách này không có vấn đề gì.
Song nếu đặt trên người Lê Ứng, việc này lại nằm ngoài sức tưởng tượng.
—
Xem phim xong thì chợ đêm cũng đúng lúc nhộn nhịp, Giang Mộng và Lê Ứng bàn bạc một lát, chuẩn bị tìm chỗ nào đó để ăn uống.
Giang Dục không muốn làm bóng đèn cho bọn họ, cậu cầm một ly nước trái cây rồi ngắm nghía xung quanh, chốc chốc lại lấy điện thoại ra chơi.
“Em muốn ăn gì?” Lê Ứng hỏi.
Đến khi lia mắt qua, Giang Dục mới nhận ra Lê Ứng vừa nhìn mình hỏi.
Nghe anh nói vậy, Giang Mộng cũng nghiêng đầu sang, khiến Giang Dục có cảm giác như cậu mới là nhân vật chính của buổi hẹn này.
Giang Dục khẽ lắc đầu: “Em ăn ở nhà rồi.”
Sau một lúc ngập ngừng, cậu bèn nói: “Không ấy… Hai người đi ăn đi, em đến quán net chờ?”
Giang Mộng vô thức ngẩng đầu nhìn Lê Ứng, thấy gương mặt anh không đọng lại cảm xúc gì, chỉ nhìn Giang Dục mà không hề chớp mắt.
Hai người trông nhau hồi lâu, Giang Dục bèn dời tầm mắt đi.
Cậu đang định mở lời, bỗng nghe Lê Ứng lạnh nhạt nói: “Tùy em.”
Giang Dục: “……”
Sao tự dưng cậu lại cảm thấy tội lỗi vậy nhỉ.
Quả nhiên không phải ai cũng có thể làm mấy chuyện như nối dây tơ hồng.
Đương lúc không khí có phần căng thẳng, một giọng nữ từ đâu truyền đến: “Giang Dục?”
Giang Dục nghiêng đầu nhìn lại.
Đó là Trần Tinh Tinh – một nữ sinh hay chơi game cùng bọn cậu – và bạn học cùng trường nhưng khác khoa với cô nàng.
Trần Tinh Tinh hớn hở kéo bạn mình đến gần: “Cậu xem phim xong rồi à?”
Có một nhóm chat gồm những người hay chơi game cùng nhau, Trần Tinh Tinh cũng góp mặt trong đó.
Đêm nay Giang Dục không rảnh lên chơi cùng bọn họ, có người hỏi nên cậu mới giải thích một câu.
Giang Dục ừ một tiếng.
Trần Tinh Tinh liếc nhìn Giang Mộng và Lê Ứng đứng cạnh cậu, cô bé tròn mắt, ở đây toàn là trai xinh gái đẹp, ngay cả cô bạn thân bên cạnh cũng kích động bóp tay Trần Tinh Tinh.
Trần Tinh Tinh nhìn thoáng qua Giang Mộng rồi lại trộm ngắm Lê Ứng vài lần, cô bé lễ phép nói: “Chào anh chị, em là bạn của Giang Dục ạ.”
Giang Mộng cũng lịch sự chào hỏi cô nhóc, sau đó lại liếc nhìn Lê Ứng một cái.
Là con gái, Giang Mộng là người hiểu rõ tâm tư của cô bé nhất.
Chỉ cần liếc mắt thì cô cũng nhìn ra cô bé này thích em trai mình, đến cả ánh mắt cũng chẳng thể che giấu nổi.
Trần Tinh Tinh cười hỏi Giang Dục: “Đêm nay cậu có chơi game không? Dẫn tôi theo với.”
Giang Dục rất sợ mấy lời hứa hẹn như vậy: “Tối nay chưa chắc tôi đã lên, cậu bảo Lý Văn Hạo dẫn cậu theo đi.”
Trần Tinh Tinh bĩu môi, đột nhiên hai mắt cô bé sáng rỡ, nắm lấy tay áo khoác của Giang Dục rồi chỉ vào gian hàng bắn bóng bay.
“Đi kiểm tra kĩ năng thực chiến của cậu nào,” Trần Tinh Tinh nói, “Thắng một con thú bông cho tôi đi.”
Nói đến đây Giang Dục cũng có phần hứng thú, cậu chần chờ hai giây rồi quay đầu nhìn Giang Mộng và Lê Ứng, định bảo bọn họ đi gọi đồ ăn trước trong lúc đợi mình.
Giang Mộng nhìn ra ý cậu nên nói: “Đi cùng đi, thắng cho chị một con luôn.”
Nói xong, cô còn liếc nhìn Lê Ứng.
Biểu cảm của anh rất lạnh nhạt, không tỏ thái độ gì.
“Đi thôi.”
Giang Dục khẽ gật đầu, ánh mắt lướt nhanh sang Lê Ứng.
Lúc đang dợm bước đến gian hàng kia, cậu chợt nghe Lê Ứng nói: “Anh đi hút điếu thuốc, mọi người đi trước đi.”
Giang Dục nghe vậy thì quay đầu nhìn anh, bờ môi cậu khẽ nhúc nhích như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại bị Trần Tinh Tinh gấp gáp kéo áo lôi đi mất.
—
Lê Ứng để thuốc trên xe, đợi anh lấy được thuốc, hút xong một điếu rồi quay về, cả ba nữ sinh đều đã cầm trong tay một con thú bông.
Giang Dục đứng ở trung tâm, cậu kề khẩu súng sát bên sườn mặt, trông động tác cực kì chuẩn chỉnh và đẹp mắt.
Mỗi một phát đạn đều xuyên thủng bóng bay một cách chính xác, tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn, cô bé đứng cạnh liên tục cổ vũ cho cậu.
Trước đó Giang Dục đã chơi ba vòng, mỗi vòng cậu đều bắn trúng chín phát, ấy vậy mà chỉ thắng được ba con thú bông cỡ vừa.
Cậu không phục, muốn thử lại lần nữa nhưng ông chủ không đồng ý.
Mọi người khuyên can mãi, cộng thêm các quần chúng xung quanh cũng lên tiếng phụ họa, cuối cùng ông chủ mới chịu thua.
Để tránh lặp lại tình huống của ba vòng trước, khi Giang Dục bắn xong phát súng thứ năm, cậu khẽ giật giật ngón tay, đúng lúc này trong không khí lại phe phẩy một mùi thuốc lá rất nhạt, hòa vào tiết trời chớm thu, ấy thế mà lại vô cùng dễ chịu.
Giang Dục nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên là Lê Ứng đã đến.
Khóe miệng anh hơi cong cong, trong mắt đong đầy ý cười với vẻ tán thưởng.
Giang Dục bất ngờ lên tinh thần, một lần nữa siết chặt súng hơi rồi nhắm thẳng vào bóng bay.
Năm phát súng vang lên tiếng “pằng pằng pằng”, không lệch một ly, cứ thế giành được giải thưởng cao nhất.
Mấy nữ sinh và quần chúng xung quanh đều không khỏi reo hò vì cậu.
Lê Ứng cũng đang cười, ánh mắt anh chăm chú dõi theo người con trai đang được mọi người vây quanh, đáy mắt phiếm lên một vầng sáng rực rỡ.
Giang Mộng quay đầu, đúng lúc bắt gặp cảnh tượng này.
Sau hai giây yên ắng, cô lặng lẽ dời tầm mắt đi.
Ông chủ miễn cưỡng để Giang Dục chọn một con thú bông cỡ lớn, cậu nhanh chóng đảo mắt, ngay tức khắc liếc trúng một con Pikachu.
Đến khi Giang Dục ôm Pikachu xoay người lại, Giang Mộng và Trần Tinh Tinh chẳng ai bảo ai nhưng đều nhìn thẳng về phía cậu.
Giang Dục khựng lại, sau vài giây bế tắc, cậu bước đến trước mặt Lê Ứng rồi nhét Pikachu vào lòng anh: “Tặng anh đó.”
Lê Ứng sững sờ hiếm thấy, anh liếc nhìn Pikachu rồi lại giương mắt nhìn cậu: “Tặng anh ư?”
“Dạ,” Giang Dục chợt nghĩ đến gì đó, “Anh không thích ạ?”
Đúng là chẳng có nam sinh nào lại đi thích thú bông, bản thân cậu cũng không thích, Giang Dục nghĩ bụng.
“Không đâu,” Lê Ứng nhẹ giọng đáp, thanh âm của anh như hòa vào trong ánh đèn đêm da diết, nghe đâu một chút trầm ấm, “Anh thích lắm.”
Bây giờ thì thích rồi.
—
Dưới ngọn đèn sáng rỡ của phiên chợ đêm, giữa dòng người chen chúc xô đẩy, Giang Mộng ấn mở WeChat của cô bạn thân Lý Thiến Văn.
【Các chị em, mình phát hiện ra một bí mật to lớn…】
—
Hết chương .Tác giả có lời muốn nói:
Bí mật gì vậy, nói nghe thử coi..