Kể từ hôm ấy, Giang Dục không đến nhà hàng ăn cơm nữa, mà bà Giang cũng không gọi điện đến nhắc cậu. Dường như có một sự hiểu ngầm diễn ra giữa hai người, đôi bên vẫn giữ nguyên thái độ không nhượng bộ.
Thời tiết mỗi lúc một nóng, chỉ mới chớp mắt mà đã đến tháng sáu, thêm một mùa hè nữa lại đến, đây là mùa mà hai người gặp lại nhau.
Giang Dục chọn ngày mời cơm bạn bè vào Thứ bảy, tại một nhà hàng nằm trong khu du lịch.
Tối Thứ bảy, cả Giang Dục và Giang Mộng đều có mặt ở nhà.
Giang Mộng đang xem TV, còn Giang Dục thì đang nấu cháo điện thoại với Lê Ứng.
Họ đang nói đến việc Lê Ứng sẽ đi từ Hải Thành đến đây để đón hai chị em đến khu du lịch.
Nghe vậy, Giang Mộng bèn quét mắt về phía Giang Dục: “Mày bảo Lê Ứng đừng tới, cậu ấy lái xe từ Hải Thành đến đây mệt lắm. Cũng có xa lắm đâu, bọn mình tự gọi xe là được mà.”
Thế nhưng Giang Dục lại ngó lơ lời đề nghị của cô.
Đợi cậu cúp điện thoại, Giang Mộng không nhịn được mà mắng một câu: “Mày nói xem, mày là đàn ông con trai mà cứ ra vẻ làm gì? Đi đường có một tí mà còn bắt người ta đưa đón, mày chỉ cậy vào việc cậu ấy thích mày muốn chết thôi chứ gì.”
Giang Dục liếc cô một cái, cũng lười giải thích: “Bà thì biết cái gì, đồ chó độc thân.”
Giang Mộng: “...”
–
Mấy bữa tiệc thoát ế như thế này chỉ đơn giản là nhậu nhẹt, hoặc là chăm chăm chuốc rượu hai nhân vật chính.
Cũng may mà đám bạn này có chừng mực hơn Triệu Văn và Trần Trình, suy cho cùng thì họ vẫn chưa thân thiết mấy với Lê Ứng, vậy nên ý tứ trên bàn rượu cũng khá đúng mực.
Vì lần này không chuốc rượu nên Lê Ứng cũng không ngăn cản Giang Dục mà để cậu uống một chút.
Phải chăng là để tiện mời rượu Giang Dục, vào những dịp này thì chỗ ngồi bên cạnh cậu luôn luôn bị Tần Dương chiếm giữ.
Đương lúc những người khác trong bàn tíu tít trò chuyện, bàn tay tội lỗi của Tần Dương lập tức rơi xuống người có tửu lượng tàm tạm nhưng lại rất thích sĩ diện là Giang Dục.
“Nhóc Giang Dục, nào, làm một ly đi.” Tần Dương cười híp mắt nâng ly lên mời cậu.
Giang Dục nhìn y vài giây, đoạn nhấc ly lên rồi uống cạn một hơi.
Thấy vậy, Lê Ứng nghiêng đầu nhìn qua, chợt thấy hai người kia châu đầu vào nhau trò chuyện vài câu. Không biết Tần Dương nói gì mà Giang Dục nghe xong thì bật cười khúc khích.
Nói đoạn, Giang Dục ngước mắt lên thì thấy Lê Ứng đang nhìn mình chòng chọc.
Giang Dục khẽ chớp mắt: “Sao vậy??”
Lê Ứng nở nụ cười rồi ghé vào tai cậu: “Em đừng nể mặt cậu ấy quá, em càng nể mặt thì cậu ấy lại càng chuốc rượu em đấy.”
Đây là những lời Giang Dục từng nói với Lê Ứng nên cậu nhớ rất rõ, cậu nghe vậy thì chếch mắt nhìn anh.
Nhìn vài lần như thế, Lê Ứng thoáng nhướng mày: “Sao thế em?”
“Không phải anh ghen đấy chứ?” Giang Dục hỏi.
Nghe vậy, Lê Ứng hơi sững ra, đoạn nở nụ cười: “Không phải.”
“Thật chứ?” Giang Dục có vẻ không mấy tin tưởng.
Lê Ứng thoáng suy tư, sau đó anh chậm rãi nói: “Chưa đến mức ghen.”
“Nhưng có lẽ cũng có một chút?” Dứt lời, đến bản thân anh cũng tự bật cười.
Thấy bọn họ cứ ghé đầu vào nhau thì thầm gì đó, lúc này Tần Dương cũng xáp lại gần: “Hai người đang nói gì thế? Ghen cái gì? Chẳng lẽ nhóc Giang Dục chỉ nói với tôi vài câu mà đại nam thần họ Lê của chúng ta lại ghen à? Nếu thế thì đúng là không có lý lẽ mà.”
Lê Ứng cười cười, không ngó ngàng đến y.
Khi rượu đã quá ba tuần, thấy trong bàn ồn ào cả đám, Giang Dục bèn kéo kéo quần áo Lê Ứng, người kia thấy vậy thì sát lại gần.
“Em có chuyện muốn nói với anh, em sẽ đợi anh ở ngoài.” Giang Dục nói.
Lê Ứng khựng lại, đoạn nghiêng đầu nhìn Giang Dục. Chạm mắt với cậu trong chốc lát, anh không kìm được mà nở nụ cười.
Gương mặt Giang Dục ưng ửng hồng, có thể nhìn ra cậu đã uống không ít, thế nhưng lúc bấy giờ đầu óc cậu vẫn còn khá tỉnh táo.
Vừa thấy Giang Dục đặt chân ra khỏi phòng riêng, Lê Ứng cũng lập tức nối gót đi ra ngoài. Dù sao thì tửu lượng của Giang Dục cũng không tốt lắm, thấy cậu bước đi loạng chà loạng choạng, anh cũng có phần lo lắng.
Giang Dục đứng tựa vào cửa phòng chờ Lê Ứng, thấy anh bước ra, cậu chủ động nắm lấy tay anh rồi kéo anh rời khỏi nhà hàng.
Thấy cậu rẽ trái ngay khi vừa bước ra khỏi cổng, Lê Ứng có thể đoán được Giang Dục muốn đưa mình đi đâu.
Quả nhiên đi không bao lâu, Giang Dục đã dẫn anh vào bốt điện thoại nơi họ có nụ hôn đầu tiên.
Hôm ấy trời đổ cơn mưa to, hai người đắm mình trong màn mưa, lần đầu tiên cảm nhận được niềm hạnh phúc độc nhất vô nhị.
Tuy rằng hôm nay trời không mưa, nhưng không khí vùng ngoại ô rất trong lành, muôn sao rực rỡ, cảnh đêm cũng rất đẹp.
Hai người bước vào buồng điện thoại, Lê Ứng có phần tò mò Giang Dục định làm gì.
Chỉ thấy Giang Dục mở lời với sắc mặt ửng đỏ: “Trước kia em từng nói, nếu gặp được người mình thích thì em sẽ nói với anh đầu tiên.”
Lê Ứng nhìn cậu.
“Bây giờ em gặp được rồi.” Giang Dục thoáng buông mắt, cậu khẽ nhón chân, ghé vào tai anh rồi thấp giọng nói: “Em thực sự thích anh lắm. Vậy nên anh đừng cảm thấy bất an nữa nhé.”
Nói xong, cậu lại đứng tại chỗ, dùng ánh mắt nhuốm ý say mà nhìn anh thật chăm chú.
Lê Ứng nhìn cậu vài giây, anh vươn tay vờn nhẹ lên gương mặt cậu, đoạn thấp giọng dụ dỗ: “Muốn hôn không?”
Giang Dục nhìn anh, thật thà gật đầu: “Muốn.”
Ngón tay Lê Ứng vẽ theo quai hàm Giang Dục, đến khi trượt xuống tới cằm, anh khẽ nâng lên rồi cúi đầu hôn lấy cậu.
Mỗi khi uống rượu Giang Dục lại hành động khá thẳng thắn, thế là cậu hé môi đón lấy nụ hôn của Lê Ứng.
Lê Ứng cũng không khách sáo với cậu, anh ngậm lấy môi cậu day day vài lần, sau đó dễ dàng trượt lưỡi vào khám phá.
Vắng đi tiếng mưa rơi, tiếng nước phát ra giữa hai cánh môi quấn quýt lại càng thêm rõ ràng.
Cực kì ướt át.
Hôn nhau hồi lâu, thấy Giang Dục thở không ra hơi, Lê Ứng bèn lùi lại một thoáng, anh vỗ về gò má cậu đầy trấn an.
Thấy Giang Dục hé môi rồi thở gấp mấy hơi thật sâu, Lê Ứng không nhịn được mà bật cười: “Sao vẫn chưa học được cách thở thế này.”
Giang Dục chớp mắt nhìn anh.
Hiếm khi trông thấy ánh nhìn đau đáu từ cậu, Lê Ứng cố ý hỏi thật chậm: “Mặt đỏ như vậy, em đang ngại ngùng hay say mất rồi?”
Thú thực thì Giang Dục có hơi say, đầu óc cậu đã bắt đầu lâng lâng rồi.
Trong lúc Lê Ứng lên tiếng, Giang Dục chỉ mải miết ngắm anh, cậu khẽ liếm môi rồi thật thà nói: “Muốn hôn nữa.”
Lê Ứng nhếch môi: “Thích à?”
Giang Dục nuốt nước bọt rồi gật đầu, cậu buông ánh nhìn trên môi anh, vô cùng chủ động mà tự tìm đến.
Cậu khẽ nhón chân, chỉ hôn thật nhẹ rồi lại lùi về. Mỗi khi hôn nhau, Lê Ứng vẫn luôn nương theo Giang Dục, vậy nên cậu không quen lắm với tư thế kiễng chân như thế này. Có điều Giang Dục đã ám chỉ đến mức ấy mà Lê Ứng vẫn không chịu mắc câu.
Thấy Giang Dục cứ dõi theo mình chăm chú, rốt cuộc Lê Ứng cũng cảm thấy thỏa mãn.
“Hóa ra em thích đến vậy cơ à.” Lê Ứng cười nhẹ một tiếng, như thể đang cố tình trêu chọc cậu.
Thế rồi anh chiều theo ý Giang Dục, lại cúi đầu hôn lấy cậu lần nữa.
Bấy giờ là một nụ hôn đầy khắng khít, một nụ hôn đủ để thỏa mãn cả đôi bên.
–
Sau khi bữa tiệc kết thúc, lúc Lê Ứng đưa Giang Dục và Giang Mộng về nhà thì trùng hợp chạm mặt bà Giang cũng vừa về đến nhà.
Oan gia ngõ hẹp, cả ba mẹ con đều có chút xấu hổ.
Thấy vậy, Lê Ứng cũng vô cùng tự giác bước xuống xe.
“Cô ạ.” Lê Ứng gọi một tiếng.
Bà Giang cũng gật đầu cười cười với anh, tuy thái độ đã chênh lệch rõ ràng so với trước kia, nhưng có thể thấy bà vẫn cố giữ thể diện cho đôi bên trong hoàn cảnh này.
“À, phải rồi, Tiểu Lê này.” Bà Giang nói, “Con có tiện cho cô số điện thoại không?”
“Mẹ —” Giang Dục gọi một tiếng.
Nghe thế, bà Giang lập tức quay sang nhìn cậu với vẻ mặt lạnh lùng.
Giang Dục chợt thấy Lê Ứng đứng cạnh khẽ lắc đầu với cậu, ý bảo cậu đừng lên tiếng.
Thấy vậy, Giang Dục đành phải giữ im lặng.
Lấy xong số điện thoại, ngửi thấy mùi rượu trên người hai chị em, lại thấy Giang Dục cứ nhìn theo Lê Ứng chẳng rời, bà Giang không khỏi nổi đóa.
“Còn không mau cút về tắm rửa cho mẹ.” Bà Giang đanh giọng, quát nhẹ một tiếng.
Lê Ứng chôn chân tại chỗ, dõi theo bọn họ lên lầu.
–
Không ngoài dự đoán của Lê Ứng, sáng sớm hôm sau khi trao đổi cách thức liên lạc, bà Giang gọi điện thoại cho anh, mời anh đến nhà hàng ăn cơm vào lúc chín giờ.
Lê Ứng vui vẻ đồng ý, anh còn đến nhà hàng sớm nửa tiếng.
Khi trông thấy anh, bà Giang nở nụ cười khách sáo: “Đến rồi à?”
Kế đó bà gọi với một tiếng vào trong, không lâu sau, một người đàn ông đứng tuổi bước ra.
Người đàn ông có khí chất không tầm thường, trông khá giống hai chị em Giang Dục, vừa nhìn đã có thể đoán ra được đó là ông Giang. Ông nhìn Lê Ứng, gật đầu một cách lịch sự. Thực ra mọi chuyện trong nhà đều do bà Giang quản lý, ông Giang không có tiếng nói lắm, bấy giờ gọi ông ra cũng chỉ để giữ thể diện mà thôi.
Ba người ngồi xuống bàn, bà Giang hớp ngụm trà rồi dứt khoát nói: “Cô xin phép nói thẳng nhé. Tiểu Lê này, cô biết con cực kì xuất sắc, thế nhưng cô vẫn phải lo lắng cho tương lai của con trai cô, mong con có thể chia tay với nó.”
Lê Ứng nghiêm túc nghe bà nói xong, anh ngẩng lên chạm mắt với bà Giang, đoạn hỏi: “Cô ơi, cho con hỏi một chút, lo lắng về tương lai mà cô nói là chỉ phương diện nào vậy ạ?”
“Rất nhiều phương diện. Đầu tiên, nếu bọn con quen nhau thì sẽ gặp phải vô số chỉ trích. Tiếp theo, hoàn cảnh gia đình của con không hề tầm thường. Liệu họ có đồng ý hay không? Nếu không đồng ý thì họ sẽ áp dụng biện pháp nào đối với Giang Dục đây? Cho dù có đồng ý, có thể họ vẫn sẽ ép con phải lấy vợ sinh con, trong khi Giang Dục chỉ có thể trở thành một món hàng đính kèm. Cuối cùng, con cũng biết tính Giang Dục rồi đấy, nó là một đứa cực kì cẩu thả, sinh hoạt rất tùy tiện. Theo như cô quan sát, chắc hẳn sẽ trái ngược hoàn toàn với nề nếp và thói quen sinh hoạt của con. Bọn con chỉ mới có cảm tình được một thời gian, đã suy xét đến việc chung sống với nhau trong tương lai chưa? Điều kiện của con không có chỗ chê, nên có thể lựa chọn tùy ý. Nhưng còn Giang Dục, bọn cô tự thấy ngoại trừ dáng dấp không tệ thì nó không có ưu điểm gì đáng kể, cũng không thể giữ chân con lâu dài.”
Lê Ứng vẫn nghiêm túc lắng nghe, anh giải thích từng việc một: “Cô ơi, về chuyện chỉ trích, dù ít dù nhiều thì cũng không thể cản được. Thế nhưng trong những năm gần đây, công chúng quả thực đã hiểu biết hơn về các mối quan hệ đồng tính, cũng đã khoan dung hơn rất nhiều rồi ạ. Cách đây không lâu, con đã công khai tính hướng trong trường, nhưng cho đến bây giờ việc này vẫn không hề ảnh hưởng đến con, cũng không có bạn học nào phản đối hay tránh né con cả.”
Bà Giang nhìn anh: “Đó là vì con quá xuất sắc, cho nên chuyện này mới không thể gây ra ảnh hưởng với con.”
Lê Ứng nở nụ cười: “Vậy cô ơi, lời cô nói cũng có thể hiểu thành việc chỉ trích đối với mỗi người một khác, chứ bản thân vấn đề tính hướng không hề khiến người khác ghét bỏ đúng không ạ?”
Bà Giang không lên tiếng.
Lê Ứng thu lại thái độ, anh khẽ hắng giọng rồi hớp một ngụm trà.
“Về vấn đề thứ hai, thưa cô, hoàn cảnh gia đình con cũng không phức tạp như cô tưởng tượng đâu ạ. Hiện nay ông nội con vẫn là trưởng họ, ông không chỉ có một đứa cháu nội, vậy nên không có chuyện phải cưới vợ sinh con để nối dõi tông đường. Còn nữa, con đã công khai tính hướng với gia đình từ lâu, đến giờ bố mẹ vẫn giữ thái độ ủng hộ con. Cá nhân con cũng sẽ không bao giờ đi ngược lại nhân tính, làm những chuyện trái đạo đức. Về chuyện này thì cô chú có thể yên tâm, Giang Dục tuyệt đối sẽ không trở thành một món hàng đính kèm của con đâu ạ.”
Ông bà Giang không hẹn mà đều đưa mắt nhìn nhau.
“Vấn đề cuối cùng, đúng là thói quen sinh hoạt của con và Giang Dục trái ngược nhau, thế nhưng bọn con đã quen nhau rất lâu rồi. Việc này cũng không gây ảnh hưởng gì đến bọn con, mà thậm chí còn có thể bù trừ ở nhiều mặt. Chẳng hạn như em ấy không thích dọn dẹp, không thích làm việc nhà, trùng hợp là con lại có thói quen giữ gìn sạch sẽ, con có thể giúp em ấy xử lý những chuyện đó.”
Bà Giang: “Toàn là con giúp nó, vậy chắc con cũng nhìn ra nó chẳng giúp được gì cho con cả, chỉ biết gây thêm phiền cho con thôi.”
“Không phiền đâu ạ.” Lê Ứng nói, “Tính con ít nói, em ấy ở bên trò chuyện với con đã khiến con rất vui rồi.”
“Yêu cầu của con thấp như vậy, dù chọn ai đi nữa thì cũng có thể đáp ứng mà.” Bà Giang nói.
“Đúng ạ, nhưng bất kì mối quan hệ nào thì cũng chỉ xoay quanh những chuyện này mà thôi.” Lê Ứng nói.
Hôm ấy anh trò chuyện với bà Giang đến tận giữa trưa, tháo gỡ được không ít vấn đề. Tuy bà Giang vẫn chưa hết phản đối, song nhìn chung thì thái độ của bà đã biến thành âm thầm quan sát.
Có lẽ bà Giang vẫn không ủng hộ họ như cũ, có thể thấy từ thái độ của bà, chung quy lại thì bà vẫn cảm thấy tính cách của Giang Dục đi đến đâu cũng sẽ bị người ta ghét bỏ.
Thậm chí bà còn ngồi chờ đến ngày hai người chia tay.
Có điều đối với Giang Dục và Lê Ứng, đây quả thực là một bước đột phá lớn, chỉ cần họ không chia tay thì xem như bà Giang đã gián tiếp chấp nhận hai người rồi.
Phần còn lại thì theo như lời Giang Mộng —
Kéo dài thôi.
Giang Dục mới lên năm hai đại học, ít nhất là họ còn có thể kéo dài thêm hai năm nữa.
–
Tầm tháng sáu, đám Giang Mộng kết thúc dự án rồi rời khỏi Giang Châu. Kể từ đó, Giang Mộng cũng chỉ có thể về nhà ở mỗi ngày.
Trong khi đó để tiện gặp gỡ Giang Dục, Lê Ứng lại tiếp tục thuê căn hộ kia một mình. Trong khoảng thời gian rảnh rỗi này, anh ở lại Giang Châu cùng Giang Dục, những khi nhàm chán thì rủ Triệu Văn đến Giang Đại chơi bóng.
Triệu Văn trêu anh, bảo anh chẳng khác nào một tên sợ vợ.
Khi nghe thấy tên gọi này, Lê Ứng còn cảm thấy khá thú vị.
Thời tiết ngày một nóng lên, sắp vào kì nghỉ hè, toàn bộ Hải Thành bước vào cái nóng của mùa hạ.
Cơn nóng ập xuống, khó có thể chịu đựng.
Hai ngày gần đây Lê Ứng có việc bận trong trường nên anh phải quay về Hải Thành.
Mà trong hai ngày này Giang Đại lại đúng lúc bắt đầu kì nghỉ hè, vậy nên hai người đã lên kế hoạch sẵn, trước hết Giang Dục sẽ ngoan ngoãn ở nhà vài hôm, sau đó Lê Ứng sẽ đón cậu đến Hải Thành chơi.
Tuy bà Giang vẫn cảm thấy chướng mắt, nhưng hiện tại bà chỉ có thể mắt nhắm mắt mở để hai người ở bên nhau.
Suy cho cùng, ngoài việc chờ họ chia tay ra thì cũng không còn cách nào khác.
Tối hôm Lê Ứng đến đón Giang Dục, cậu đang ăn dưa hấu và trò chuyện cùng cả nhà.
Kể từ khi yêu đương, quả thực Giang Dục đã nói chuyện nhiều hơn trước kia, câu nào ra câu đó. Trước đây cậu đều để người khác nói, bản thân thì lên tiếng tổng kết một câu như lãnh đạo.
Giang Mộng vừa cảm thán trong lòng, vừa nhắn tin với Lý Thiến Văn.
Đúng lúc này, điện thoại của Giang Dục vang lên. Cậu nhanh chóng xử xong miếng dưa hấu, sau đó rửa tay lau miệng, vừa nghe điện thoại vừa chạy vội ra ngoài.
Giang Dục bảo Lê Ứng đợi mình ở bãi đỗ xe gần đó.
Bãi đỗ xe cách nhà hàng không xa, Giang Dục băng qua vườn hoa vắng người trong đêm tối, rẽ vào một khúc ngoặt.
Hai người đã không gặp nhau suốt ba ngày, vừa thấy Giang Dục chạy đến, Lê Ứng đã mở cửa xuống xe, đúng lúc đón lấy cậu vào lòng.
Ôm ấp nhau trong chốc lát, Lê Ứng chợt hỏi: “Em mới ăn dưa hấu à?”
Giang Dục nhìn anh: “Mũi anh là mũi chó hả?”
Nghe vậy, Lê Ứng khẽ cúi đầu, anh đến gần môi cậu ngửi ngửi: “Mùi dưa hấu rất thơm.”
“Anh muốn ăn không?” Giang Dục nói. “Em về lấy cho anh một miếng, dưa hấu này ngọt cực.”
“Ừ.” Lê Ứng nở nụ cười, “Nhưng không cần phiền vậy đâu, lấy cái có sẵn là được.”
Nói đoạn, Lê Ứng bỗng chốc xáp lại gần, anh vừa vươn tay mân mê gáy Giang Dục, vừa cúi đầu bắt lấy cánh môi cậu.
Động tác bất ngờ của anh khiến Giang Dục phải loạng choạng về sau vài bước, vừa khéo đụng phải cánh cửa xe.
Thế là Lê Ứng càng thêm ngang ngược, cúi người đè mạnh lên cậu.
Nỗi nhớ nhung sau nhiều ngày không gặp cuối cùng cũng được vỗ về bằng nụ hôn này.
Ở một diễn biến khác.
Ban nãy Giang Dục chạy vội ra ngoài nên quên lấy cặp sách. Người phát hiện ra chuyện này là Giang Mộng đành phải hứng chịu ánh mắt hung ác của mẹ mình để ra ngoài đưa túi sách cho cậu.
Ấy vậy mà ở bãi đỗ xe lặng thinh, cô lại bắt gặp người từng được gọi là “bông hoa cao lãnh” đang đè em trai cô lên cửa xe để hôn, thoạt nhìn hai người còn có vẻ không thể tách rời.
Chí ít thì đó là một nụ hôn vô cùng mãnh liệt.
Điều mà Lý Thiến Văn tò mò, chỉ trong nháy mắt đã có đáp án.