Giang Dục còn chưa thu dọn đồ đạc xong, Lê Ứng đã đến thì đương nhiên phải giúp cậu một tay.
Con trai mới lớn vốn không có nhiều đồ, Giang Dục lại còn lười biếng, vậy nên cậu chỉ định đem đại vài bộ quần áo hợp mùa mà thôi.
Thế nhưng Lê Ứng thì lại khác, Giang Dục thấy anh có vẻ định dọn sạch cả phòng cậu mang đi.
Giang Dục bèn bước đến ngăn anh lại: “Sao anh giống ăn cướp vậy, cái gì cũng đòi lấy hết. Mang mấy thứ này đi làm gì chứ?”
Lê Ứng lia mắt sang mấy figure trên bàn cậu: “Em luôn bày mấy thứ này trên bàn, chắc là thích lắm mà? Không định mang theo à?”
“Cái này là quà sinh nhật các bạn tặng hồi xưa thôi, mang theo làm gì chứ.” Giang Dục tiện tay cầm một figure lên ngắm nghía, “Cầm theo phiền lắm.”
Lê Ứng nhìn cậu: “Anh đã chuẩn bị tủ trưng bày cho em rồi.”
Giang Dục khựng lại, cậu đột nhiên nhớ đến đống figure trong căn phòng kia, bèn giải thích một câu: “Thật ra em không thích mấy thứ này lắm đâu, đây đều là quà sinh nhật bạn bè tặng, em thấy đáng yêu nên bày ra vậy thôi. Không cần phải mang theo đâu, cứ để lại đây đi.”
Lê Ứng ừ một tiếng.
Đợi Giang Dục thu dọn xong, thấy cậu chỉ cầm theo một túi xách và một va li, Lê Ứng nhịn hồi lâu mà vẫn không cầm lòng được: “Chẳng lẽ em chỉ định đến ở mấy tháng thôi à?”
Giang Dục còn đang kiểm tra xem có thứ gì cần mang không, nghe vậy, cậu bèn quay đầu nhìn Lê Ứng. Chạm mắt với anh một lát, Giang Dục bỗng dưng hiểu ra anh đang nghĩ gì.
Chững lại đôi chút, Giang Dục chợt nở một nụ cười đầy xấu xa rồi trêu anh: “Thì đúng thế chứ sao? Lúc trước bọn mình đã bàn bạc rồi mà, trong lúc thực tập em sẽ ở chỗ anh.”
“…Thế thực tập xong thì sao?” Lê Ứng hỏi.
Giang Dục thoáng suy tư: “Lại dọn về nhà?”
Lê Ứng chăm chú nhìn cậu trong chốc lát, như thể đang quan sát xem cậu nói thật hay đùa.
Một lúc sau, Lê Ứng nở nụ cười rồi bước đến: “Không được.”
“Cái gì không được?” Giang Dục nhìn anh, dù biết thừa nhưng cậu vẫn cố ý hỏi lại.
Lê Ứng lập tức ôm chầm lấy cậu: “Đã bị anh mang về nhà rồi, sao còn bắt anh trả lại nữa? Như vậy ngang ngược quá.”
“Ai ngang ngược?” Giang Dục liếc anh, “Bộ nhà anh ăn thịt người à, đã bước vào thì không ra được nữa?”
Lê Ứng ôm cậu khư khư, không hề đáp lời.
“Thế làm sao bây giờ?” Giang Dục cố ý nói, “Anh hung dữ như vậy, hay là thôi em không dọn qua nữa?”
Lê Ứng nở nụ cười: “Được, thế thì anh cướp về.”
“Anh cũng hay ghê nhỉ?” Giang Dục không kìm được mà bật cười.
Ngặt nỗi nhớ đến gia thế của anh, cậu lại cảm thấy nếu chuyện này thật sự xảy ra, đúng là khó nói trước được kết quả sẽ ra sao.
Hai người đùa giỡn vài câu, Giang Dục lại quay về chủ đề chính: “Đồ đạc cứ dọn sang từ từ, em cũng không có nhiều thứ cần đùng, để lại được cái nào thì cứ để lại đi. Nếu mang hết đi ngay bây giờ, mẹ em sẽ cho rằng em không muốn quay về, có thể mẹ sẽ không hài lòng về bọn mình đâu.”
Nói đoạn, mắt Giang Dục chợt lóe lên, không biết nghĩ đến điều gì, cậu bỗng nhón chân, ghé sát vào tai Lê Ứng rồi nói nhỏ: “Anh vẫn chưa ngủ lại ở phòng em đúng không? Sau này đến nhà em, chẳng lẽ anh không muốn thử một lần trong căn phòng này à?”
Dứt lời, Giang Dục lại đứng trở về, cậu nhìn Lê Ứng, mà người kia cũng đang dõi theo cậu.
Một lát sau, Lê Ứng cười nhạt, hầu kết anh trượt xuống hai bận, đoạn vươn tay xoa nhẹ gáy Giang Dục: “Hi vọng lần này em sẽ giữ lời.”
“Chậc, cũng không biết sáng nay người lo lắng muốn chết là ai nữa.” Biết hiện tại anh không dám làm gì, Giang Dục cực kì lớn mật mà khiêu khích, “Em giữ lời đấy thì sao, bây giờ anh dám làm không?”
Lê Ứng nhìn cậu, anh thật sự bị Giang Dục trêu chọc đến mức nghiến răng, không khỏi siết chặt quai hàm.
Lặng đi giây lát, Lê Ứng chợt nở một nụ cười không rõ ý nghĩa, anh nói thẳng: “Bây giờ thì đúng là không dám.”
Dù sao anh vẫn chưa hoàn toàn có được người trong tay, còn phải thể hiện thật tốt trước mặt mẹ vợ, ít nhất là không thể đi quá giới hạn được.
Giang Dục: “…Biểu cảm của anh làm sao đấy?”
“Không.” Lê Ứng chậm rãi cười, anh thong dong nói, “Anh chỉ đang nghĩ xem bọn mình đã ghi nợ bao nhiêu lần rồi. Đêm nay, đêm mai, rất nhiều đêm nữa, chúng mình có thể —”
“Xóa nợ.” Anh chậm rãi nói cho hết câu.
Dẫu chỉ là một câu nói đơn giản như vậy, nhưng nghe xong thì Giang Dục vẫn đỏ ửng cả tai, liên tưởng đến mấy hình ảnh kì lạ nào đó.
“…Lưu manh.” Giang Dục nói.
“Ừ, anh nhận.” Lê Ứng cầm lấy bàn tay cậu, thơm cái chóc, “Em cứ mắng thoải mái đi.”
Suy cho cùng về chuyện đùa giỡn lưu manh, Giang Dục tự nhận mình không phải đối thủ của anh, cậu bèn dứt khoát không nói nữa.
Giang Dục lại quan sát căn phòng vài lần, nhét vài thứ nhỏ nhặt cần mang theo vào túi xách.
Đến khi chắc chắn không còn gì cần mang nữa, Giang Dục toan kéo túi xách lại, đúng lúc này Lê Ứng trùng hợp buông mắt, anh khựng lại đôi chút, lấy hộp trang sức trông rất quen mắt ra khỏi túi xách của Giang Dục.
Lê Ứng ngắm nghía, anh im lặng một lát rồi nhướng mày: “Cô bảo em trả lại cho anh à?”
“Ừ.” Giang Dục gật đầu, “Mẹ em nói bộ trang sức này đủ mua nửa căn nhà của gia đình em rồi, nên bảo em trả lại cho anh.”
“…Sao em không nói với anh?” Lê Ứng hỏi.
Giang Dục: “…Mẹ bảo em về rồi hẵng trả cho anh.”
Lê Ứng nhìn cậu giây lát, anh không khỏi vươn tay vân vê gáy cậu: “Chẳng phải đã nói sẽ nhất quyết không thay đổi phe cánh sao?”
Nghe thế, Giang Dục lại phát cáu: “Anh còn có mặt mũi để nói câu đó với em à? Anh cùng phe với em lúc nào?”
Lê Ứng đã đoán trước được cậu sẽ lật lại chuyện ban nãy, anh bèn cười nói: “Được, chuyện lúc nãy là anh sai, em có thể đợi về rồi phạt anh sau.”
“Bây giờ bọn mình nói chuyện này trước đã.” Nói xong, anh lại giơ hộp trang sức trong tay lên.
Giang Dục nhìn hồi lâu rồi nói: “Có gì để nói đâu, đúng là rất đắt mà. Anh trả lại cho mẹ anh đi, mẹ em không cần mấy thứ này đâu.”
Lê Ứng khẽ mím môi, anh chậm rãi hỏi: “Em nghĩ mối quan hệ của bọn mình có thể dùng từ ‘đắt’ để đánh giá sao?”
Giang Dục ngước mắt nhìn anh, không nói gì.
Lê Ứng tiếp tục nói: “Đối với anh, bất cứ thứ gì bỏ ra cho em đều đáng giá cả, điều gì anh cũng muốn san sẻ với em. Chuyện này không liên quan đến tiền bạc hay vấn đề đắt đỏ hay không, chỉ là đúng lúc anh có, anh có thể chia sẻ với em thôi.”
Giang Dục im lặng trong giây lát, sau đó cậu phản bác đầy lý lẽ: “Sao lại không có vấn đề gì? Bây giờ anh tặng thứ đắt tiền như vậy, sau này em đến nhà anh thì tính sao? Em phải bán mình mới đủ tiền quà cáp à? Mà không, dù em có bán mình thì cũng chưa chắc đã được ngần ấy tiền.”
Lê Ứng nghe vậy thì bật cười, anh xáp lại hôn một cái lên khóe môi cậu: “Nếu em đã cảm thấy không đáng giá thì chi bằng bán sớm một chút đi? Của hời như vậy thì để anh nhặt về, anh mua ngay. Quà cáp lúc đến thăm nhà thì để anh trả giúp em.”
Cuối cùng sau khi bàn bạc, trước khi rời đi, Giang Dục lén lút vào phòng bà Giang, đặt hộp trang sức lên tủ đầu giường bên phía bà thường ngủ.
Đến khi xe họ đi xa, bà Giang mới phát hiện ra chuyện này, bà bèn gọi cho Giang Dục, mắng cậu không hiểu chuyện.
Giang Dục bị giằng co giữa hai bên, cuối cùng cậu mất kiên nhẫn nói: “Mẹ cứ nhận đi, đây là tiền bán mình của con đó.”
Kết quả là cậu còn bị bà Giang mắng dữ hơn.
Cũng may mà Lê Ứng đứng ra nói với bà vài câu, cuối cùng bà mới đành nhận lấy món đồ này.
–
Biết hai người đã chính thức ở chung, đám Triệu Văn là những người phấn khích nhất, họ suốt ngày kêu gào đòi đến chơi, dùng cách nói hoa mỹ là chúc mừng Giang Dục chuyển vào nhà mới.
Thế là đôi gà bông vừa ở chung bàn bạc với nhau, họ chọn một ngày rảnh rỗi rồi mời đám Triệu Văn đến nhà liên hoan.
Những tưởng chuyện tụ tập sẽ kết thúc như vậy, nào ngờ trước khi rời đi, Triệu Văn còn đăng lên vòng bạn bè khoe khoang —
[Chúc mừng hai người bạn tốt bắt đầu cuộc sống ở chung ngọt ngào. [vỗ tay][tung hoa]]
Đi kèm theo bài đăng là hai bức ảnh, một bức là Triệu Văn chụp khi Giang Dục và Lê Ứng nhìn nhau, bức còn lại là các món ăn mà dì giúp việc được Lê Ứng gọi từ nhà đến nấu cho bọn họ.
Từ trước đến nay Giang Dục và Lê Ứng chưa bao giờ khoe khoang chuyện tình cảm trong vòng bạn bè, vậy nên sau khi Triệu Văn đăng hai bức ảnh này lên, vô số lượt like và lời chúc ào ạt kéo đến.
Đương nhiên, điều này cũng khiến vài người bạn thân khác chú ý.
Triệu Văn vừa đăng trạng thái không lâu thì Giang Dục đã nhận được tin nhắn từ Lý Văn Hạo.
Trông thấy đoạn tin nhắn này, quả thực Giang Dục cũng tự kiểm điểm lại bản thân một chút. Nếu bảo cậu trọng sắc khinh bạn thì chắc chắn là có, nhưng cậu cũng đâu đến mức trọng sắc khinh bạn hoàn toàn.
Chủ yếu là vì trước đây Giang Dục và các bạn hẹn nhau đi đánh game hoặc chơi bóng là nhiều nhất, sau đó là tụ tập liên hoan, ngoài ra thì không còn việc gì khác nữa. Ngặt nỗi bây giờ cậu chẳng còn hứng thú đánh game, chơi bóng lại có thể chơi cùng bạn trai, vậy nên dần dần cậu cũng ít liên lạc với đám bạn hơn.
Đây cũng là chuyện khó tránh khỏi, ai bảo game không có sức hấp dẫn bằng bạn trai cậu chứ.
Giang Dục ngẫm nghĩ, cậu xỏ dép đi vào phòng bếp tìm Lê Ứng, bấy giờ anh đang vắt nước chanh.
Giang Dục dựa vào quầy bếp cạnh anh: “Lý Văn Hạo bảo em trọng sắc khinh bạn kìa, anh thấy em có như vậy không?”
Lê Ứng vừa ép xong nước trái cây, anh thấy vậy bèn bước đến trước mặt Giang Dục, đút cho cậu uống vài ngụm.
“Có phải cậu ấy chưa yêu đương bao giờ không?” Lê Ứng hỏi.
Nói đoạn, anh lại đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Cậu ấy theo đuổi được Trần Tinh Tinh chưa?”
Giang Dục lắc đầu: “Chắc là chưa.”
Nghe vậy, Lê Ứng cười nói: “Thế thì cậu ấy nói vậy cũng không lạ.”
Giang Dục ngẩng đầu nhìn Lê Ứng vài giây, cậu bật cười rồi chọc chọc vai anh: “Anh yêu đương rồi nên có vẻ đắc ý quá nhỉ.”
Lê Ứng cúi đầu định cắn tay cậu, Giang Dục bèn nhanh tay lẹ mắt né tránh.
Giang Dục buông thõng tay, đoạn ôm lấy thắt lưng anh, vùi vào lòng anh một cách lười nhác: “Vậy bọn mình mời họ ăn một bữa nhé?”
Lê Ứng ừ một tiếng, chựng lại một lúc lâu, anh chợt hỏi: “Họ là gồm những ai?”
“Lý Văn Hạo và Trần Tinh Tinh, còn có chị em nữa, bà ấy cũng réo em.” Dứt lời, đột nhiên nghĩ đến điều gì, Giang Dục bỗng chốc ngẩng đầu, đúng lúc chạm mắt với Lê Ứng.
Nhìn nhau trong giây lát, Giang Dục nở nụ cười: “Chẳng lẽ đến tận bây giờ mà anh vẫn ghen với Trần Tinh Tinh?”
Nghe cậu nói vậy, Lê Ứng cũng cười theo: “Không đến mức đó đâu.”
Giang Dục đang định nói ‘thế thì còn được’, chợt nghe Lê Ứng chậm rãi mở lời: “Có điều, anh rất thắc mắc một chuyện.”
Giang Dục khựng lại, cậu không khỏi buồn cười nói: “Anh hỏi thử xem.”
Trong mắt Lê Ứng có điều suy nghĩ, anh nhẹ giọng cười, vươn tay chạm vào sợi tóc mềm mại trên vành tai Giang Dục.
“Trước kia, em đã từng có hảo cảm với Trần Tinh Tinh chưa?”
Hai người nhìn nhau một lát, Lê Ứng cười nói: “Anh chỉ hỏi vậy thôi, em cứ trả lời thật lòng là được.”
Giang Dục khẽ chớp mắt: “…Nếu em nói có, anh định sẽ làm gì?”
“Anh có thể làm gì chứ.” Lê Ứng nói, “Không sao đâu, chỉ là chuyện quá khứ thôi mà.”
Giang Dục nhìn anh một lúc, cậu thoáng buông mắt, bờ môi hơi mím, đoạn không kìm được mà cười: “Có.”
Nói xong, cậu lại ngước lên liếc anh một cái như thể đang thăm dò.
Lê Ứng vừa nghịch tóc Giang Dục vừa dõi theo cậu, gương mặt không nhìn ra cảm xúc gì.
Giang Dục chớp mắt nhìn anh một lúc lâu, bất chợt Lê Ứng lại xáp đến gần, anh cắn một cái lên môi cậu, còn là kiểu cắn chặt không buông.
Thật ra cũng không đau lắm, song Giang Dục vẫn cố ý rít một tiếng: “Chẳng phải anh vừa bảo em trả lời tùy ý à?”
Lê Ứng ừ một tiếng, anh vươn tay ôm cậu vào lòng, đoạn cúi đầu mân mê môi cậu, tiếp tục cái hôn hẵng còn dang dở.
“Em có thể tùy ý nói, còn anh không thể tùy ý hôn sao?”
Dứt lời, Giang Dục bị anh ép ngẩng đầu, đón nhận một nụ hôn không mấy dịu dàng.
Vừa bắt đầu, Lê Ứng đã g/ặm cắn bờ môi cậu, sau đó anh lại nhay nhay nốt ruồi kia, như thể muốn trút giận lên nốt ruồi đáng yêu và oan ức ấy vì câu trả lời của Giang Dục.
Bị anh cắn một lúc, Giang Dục chợt cảm nhận được di động trong tay mình rung lên, cậu thoáng lùi lại, bờ môi khẽ nhếch như thể muốn giải thích gì đó. Song Lê Ứng lại không cho cậu cơ hội ấy, anh dứt khoát nhéo lấy cằm cậu, dùng cánh môi ướt át ngăn chặn tất cả thanh âm phát ra khỏi cổ họng Giang Dục.
...
Mãi đến khi hơi thở Giang Dục trở nên dồn dập, nụ hôn này mới đi đến kết thúc.
Giang Dục cụp mắt, cậu dùng mu bàn tay lau đi chút ẩm ướt còn lưu lại trên môi, sau đó lại ngước mắt liếc Lê Ứng: “…Lưu manh.”
Tuy được anh hôn đúng là rất thích, nhưng điều này cũng không ngăn được việc Lê Ứng càng ngày càng lưu manh, đến hôn mà anh cũng bắt đầu trở nên ngang ngược.
Cũng không biết có phải ảo giác của Giang Dục hay không, nhưng cậu cảm thấy dụ.c vọng chiếm hữu của Lê Ứng đối với mình càng ngày cành mạnh. Nhưng thú thực khi mới bắt đầu hẹn hò, Giang Dục hoàn toàn không nhìn ra điều này.
Suy cho cùng thì Lê Ứng thuộc kiểu người rất săn sóc. Lúc tỏ tình với cậu, anh cũng là người đã chủ động nói nếu cậu không quen thì anh sẽ tự mình lùi về phía sau. Nào ngờ hàng quảng cáo và hàng nhận được là hai thứ hoàn toàn khác biệt.
Nghĩ vậy, Giang Dục bèn giương mắt nhìn Lê Ứng: “Ban nãy em trêu anh thôi.”
Lê Ứng khẽ nhướng mày.
Giang Dục nói: “Em chưa từng có hảo cảm nam nữ đối với Trần Tinh Tinh.”
Dứt câu, nhận ra mấy lời này không đúng lắm, cậu lại sửa miệng: “Ý em là, em chưa từng có hảo cảm với cậu ấy ở phương diện kia. Chỉ là hảo cảm giữa bạn bè với nhau thôi, cậu ấy không tệ, cũng dễ gần, tính cách tốt hơn Giang Mộng nhiều.”
Lê Ứng nhìn cậu vài giây, anh cười nói: “Vậy sao em không nói sớm? Em cố ý để anh hôn em à?”
—
Hết ngoại truyện 4.