Bữa tiệc nướng kéo dài đến lúc màn đêm buông xuống.
Khi ánh đèn trong vườn hoa sáng lên, một chiếc xe hơi tiến vào cổng biệt thự.
Bố của Lê Ứng đã về.
Công việc của ông Lê rất đỗi bận rộn, ông rất hiếm khi có dịp tham gia những bữa tiệc gia đình như thế này. Giang Dục chỉ mới được gặp ông một lần khi cậu đến thăm nhà Lê Ứng, mà lần đó cũng là do ông Lê cố ý để trống lịch vì cậu.
Ông Lê xuống xe rồi đi về hướng này, liên tục chào hỏi người thân và bạn bè dọc đường. Khi đi đến trước mặt Lê Ứng và Giang Dục, bước chân ông mới khựng lại.
Hai người lên tiếng chào hỏi, ông Lê gật đầu một cái rồi bắt chuyện: “Về dự tiệc à?”
Lê Ứng vâng một tiếng.
Ba người đứng im trong giây lát, ông Lê chợt hỏi: “Đêm nay có muốn ngủ lại ở nhà không? Bảo mẹ con sắp xếp một phòng cho Tiểu Dục.”
Lê Ứng thoáng chựng lại, anh liếc nhanh sang Giang Dục rồi nói thẳng: “Không cần sắp xếp đâu ạ, em ấy ngủ ở phòng con.”
Nghe vậy, Giang Dục bèn vươn tay kéo kéo vạt áo Lê Ứng từ phía sau, ra hiệu cho anh biết ý một chút. Cậu tiện thể dùng khóe mắt quan sát ông Lê, chỉ thấy ông hơi khựng lại, hết nhìn cậu rồi lại nhìn sang Lê Ứng, dường như muốn nói gì đó nhưng không tiện.
Đúng lúc này bà Lê lại bước đến, bà trùng hợp nghe thấy câu nói sau cùng của Lê Ứng, nên có thể đoán ra đại khái họ đang nói gì.
“Đúng đó, hôm nay hai đứa đều uống rượu, không ấy tối nay bọn con ngủ lại ở nhà đi?” Bà Lê nói xong thì liếc sang Lê Ứng, ánh mắt dò hỏi nán lại trên người Giang Dục.
Thấy vậy, Giang Dục bất giác nhìn sang Lê Ứng, cậu khẽ chớp mắt rồi lễ phép gật đầu với bà Lê: “Vậy con làm phiền cô rồi ạ.”
“Thằng bé này, con ở lại thì có gì mà phiền chứ.” Bà Lê cười đáp, bà dừng một thoáng rồi nói tiếp, “Để cô đưa con đến phòng ngủ nhé.”
Nghe vậy, Lê Ứng giương mắt nhìn mẹ mình. Vài giây sau, khóe môi anh cong lên rất nhẹ, gương mặt trưng ra nụ cười biếng nhác hiếm thấy: “Mẹ, em ấy ở phòng con là được rồi.”
Anh vừa dứt lời, ông bà Lê lại liếc nhau, đôi bên trao đổi một ánh mắt.
Bà Lê coi như không nghe thấy, cười nói với Giang Dục: “Tiểu Dục à, lần trước ra ngoài chơi cô có mua quà cho mẹ con, con cầm về tặng mẹ giúp cô nhé.”
Giang Dục hơi ngạc nhiên, vội vàng khoát tay: “Cô ơi, bình thường mẹ con bận bịu lắm, không có nhu cầu gì nhiều đâu ạ.”
Bà Lê cười nói: “Cô không biết thanh niên bọn con thích gì nên không mua cho con. Nhưng cô và mẹ con trạc tuổi nhau, có lẽ sở thích cũng không khác mấy, con mang về giúp cô, thuận tiện cho cô gửi lời hỏi thăm mẹ con nhé.”
Giang Dục từ chối hồi lâu, song bà Lê vẫn một mực nài nỉ, cuối cùng không thể thoái thác nên Lê Ứng bèn thay cậu nhận lấy.
Em họ của Lê Ứng cực kì thích Giang Dục, trong lúc bọn họ trò chuyện, cậu nhóc vẫn luôn nhìn về phía này. Đợi đến khi tiếng tán gẫu bên này dừng lại, nhóc bèn chạy đến bên cạnh Giang Dục, nhóc liếc nhìn cậu mợ và anh hai, sau đó nắm lấy tay Giang Dục, dường như muốn đưa cậu đi đâu đó.
Thấy vậy, Giang Dục lên tiếng chào hỏi ông bà Lê rồi bị nhóc em họ kéo đi mất.
Dõi theo bóng dáng xa dần của Giang Dục, bà Lê quét mắt về phía Lê Ứng: “Lát nữa để Giang Dục ở căn phòng hồi nhỏ của con đi, lâu nay không ai ở đó cả.”
Lê Ứng cười nhạt, vì uống rượu mà gương mặt anh toát ra vẻ bướng bỉnh: “Sao phải làm chuyện dư thừa vậy ạ?”
Bà Lê khựng lại, chợt liếc anh: “Sao lại dư thừa, đây gọi là quy củ.”
“Quy củ này từ đâu ra vậy?” Nói đoạn, Lê Ứng lại đưa mắt về phía Giang Dục.
Anh và Giang Dục đã ở chung không biết bao lâu rồi, bây giờ lại còn chia phòng ngủ, không phải là làm chuyện dư thừa sao?
Câu hỏi của anh khiến bà Lê nghẹn họng. Thấy anh không còn tâm tư nán lại nơi này, bà chỉ khoát tay, không nhiều lời với anh nữa.
Thấy vậy, Lê Ứng bèn nhếch môi: “Bố mẹ, vậy con ra kia với em ấy đây.”
Bà Lê khẽ lắc đầu, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Đi đi, con cũng chỉ có bấy nhiêu tiền đồ thôi.”
Lê Ứng nghe vậy thì bật cười, trông anh còn có vẻ rất vui.
Đợi Lê Ứng đi mất, bà Lê lại nhìn sang ông Lê đứng cạnh: “Hôm nào anh để trống vài ngày đi, mình tiếp đón bố mẹ Giang Dục một bữa.”
“Sao phải mất tận vài ngày?” Ông Lê hỏi.
Bà Lê nói: “Anh nhìn con trai anh kìa, chẳng lẽ mình không nên tỏ vẻ thành ý một chút, giữ người ta ở lại sao?”
Nói xong, bà Lê dừng một thoáng rồi lại bảo: “Trước đây không lâu nó có nói với em về ý định kết hôn, em vừa bắt gặp hai đứa đeo nhẫn trên tay.”
Ông Lê có hơi bất ngờ, đoạn lia mắt về phía Lê Ứng. Ông đúng lúc trông thấy Giang Dục đang chơi với cháu mình rất vui thì bị Lê Ứng kéo vào lòng. Cháu trai không có bạn chơi nên ngẩng đầu lên nhìn Lê Ứng. Anh cũng nhìn về phía cậu nhóc, trong mắt cả hai dường như đang lóe lên vẻ so bì. Là người được hai anh em họ tranh giành, Giang Dục lại đang dựa vào Lê Ứng bật cười.
Ông Lê dời mắt đi, không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt ông có phần lúng túng: “Em nói với nó, lần sau ở nơi đông người thì kiềm chế một chút, mấy hành động ôm ấp… hôn hít này, bảo nó vào nhà rồi hẵng làm.”
Nghe vậy, bà Lê liếc mắt về phía ông: “Sao anh không tự nói với nó đi?”
Ông Lê nghẹn lời một lúc lâu, ông không biết phản bác thế nào, đành dời đề tài đi nơi khác: “Ý Lê Ứng là muốn kí thỏa thuận kết hôn của gia tộc à? Nó nghĩ kĩ chưa?”
“Nó đâu chỉ muốn kí thỏa thuận kết hôn, bây giờ nó chỉ một lòng một dạ muốn nhào lên người người ta kia kìa.” Dừng một thoáng, bà Lê lại tự an ủi mình, “Cũng may mà Giang Dục là một đứa bé ngoan, không thì em nghĩ nó đã để cho người ta húp sạch không chừa cặn rồi.”
Nói xong, bà Lê cười rồi trêu một câu: “Em không ngờ mấy người họ Lê lạnh lùng bọn anh mà cũng có thể si tình đến vậy đấy.”
Nghe bà nói vậy, ông Lê cảm thấy buồn cười, đoạn liếc bà một cái: “Anh đối xử với em không tốt à?”
Bà Lê cười cười, không đáp lời.
–
Buổi tối sau khi tắm xong, Giang Dục lau tóc rồi vứt khăn lên tủ đầu giường, đoạn lấy di động ra, bổ nhào lên giường rồi nhắn tin cho Lê Ứng.
Khoảng hai phút sau, Lê Ứng trả lời lại tin nhắn.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Giang Dục, nhớ đến việc mình đang ở cạnh phòng ông bà Lê, cậu vô cùng yên tâm mà gửi một tấm selfie mình đang mặc áo tắm cho anh.
Lê Ứng không đáp lại tin nhắn này. Giang Dục đợi hồi lâu, cậu đang định đứng lên đi tìm Lê Ứng thì cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, Lê Ứng mặc áo tắm bước vào.
Giang Dục thoáng bất ngờ: “Sao anh lại đến đây?”
Lê Ứng nhướng mày rất nhẹ: “Không phải em bảo đưa anh đi chơi trò kích thích à?”
Thấy anh hùng hùng hổ hổ, Giang Dục bèn ngồi dậy khỏi giường: “Em cảnh báo anh, bố mẹ anh đang ở ngay bên cạnh đó.”
“Thế thì sao?” Lê Ứng thờ ơ hỏi.
Không để cậu kịp đứng lên, Lê Ứng đã bước đến trước mặt Giang Dục, ấn cậu xuống giường. Thế rồi anh cúi người hôn lấy cậu từ trên cao, bờ môi anh ngậm lấy môi Giang Dục, ngấu nghiến hồi lâu.
Cũng không mạnh, cứ như đang trừng phạt cậu vì tội khua môi múa mép vậy.
Giang Dục nuốt nước bọt, cậu để hai tay lên ngực anh, nhỏ giọng cảnh cáo: “Bố mẹ anh ở ngay cách vách đấy.”
Lê Ứng chống tay ở hai bên sườn cậu, anh ngắm nhìn cậu từ trên cao, cố ý hù dọa: “Anh biết, cho nên em nhỏ tiếng một chút đi.”
Giang Dục trợn mắt đầy khó tin: “Em nhỏ tiếng cái khỉ khô ấy, anh điên rồi hả?”
Lê Ứng bật cười, anh siết lấy eo cậu rồi bế cả người lên.
Mất đi trọng tâm, hai tay Giang Dục vội vàng ôm lấy cổ Lê Ứng, bốn móng vuốt cùng lúc treo trên người anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Lê Ứng nhẹ nhàng ‘suỵt’ một tiếng, anh ghé vào tai cậu nói: “Nếu em không muốn họ nghe thấy thì đừng lên tiếng.”
“…Anh có tin em hét lên không hả?” Giang Dục dọa ngược lại anh.
“Tin.” Lê Ứng khẽ nhếch môi, hoàn toàn phớt lờ câu đe dọa của cậu, “Em hét đi, ở phòng nào anh cũng không ngại. Dù sao thì hôm nay em chạy không thoát đâu.”
Nghe đi, nghe đi, xem cái tên lưu manh này nói gì kìa.
–
Căn phòng Lê Ứng đang ở quả thực rất lớn, còn có một ban công nhỏ.
Vừa bước vào phòng, Giang Dục lập tức nhảy xuống khỏi người anh, sau đó cậu cực kì tự giác đi tuần tra một vòng quanh phòng bạn trai.
“Một mình anh mà ở căn phòng lớn vậy à?” Giang Dục quét mắt xung quanh một vòng, chợt bình luận: “Thật phí phạm.”
Lê Ứng rót nước rồi hớp một ngụm: “Về sau là phòng của hai bọn mình rồi. Uống nước không em?”
Tuy nói thì nói vậy, nhưng từ lúc hai người ở chung cho đến bây giờ, Lê Ứng gần như không ngủ lại ở căn phòng này. Chỉ trừ những khi Giang Dục về nhà cậu ở, khi ấy anh mới ngủ lại ở đây.
Giang Dục hớp vài ngụm nước, cậu bước đến ban công, nhẹ nhàng nhảy phóc lên tay vịn, ngồi trên đó hóng gió.
Thấy vậy, Lê Ứng khẽ cau mày: “Cẩn thận một chút.”
“Không sao.” Giang Dục thờ ơ lắc lắc mái tóc còn ẩm, cậu khua tay múa chân miêu tả độ rộng của lan can: “Chỗ này rộng mà, còn dư cả khúc đây này.”
Lê Ứng cầm kéo cắt móng tay đi đến trước mặt Giang Dục, anh kéo cậu vào trong một chút, đoạn bắt lấy tay Giang Dục rồi cắt móng cho cậu.
Giang Dục vừa hóng gió đêm vừa hưởng thụ sự phục vụ của Lê Ứng, nhàn nhã ngân nga một đoạn nhạc. Cậu cũng sợ mình bật ngửa về sau, bèn quắp hai đùi vào lưng Lê Ứng để phòng hờ mình ngã xuống.
Mỗi khi có tâm trạng tốt, Giang Dục rất thích trêu Lê Ứng, cậu chọc ghẹo anh mà chẳng hề kiêng dè: “Sao anh hiền quá vậy, sao không đến hẹn hò với em sớm một chút? Làm lãng phí phúc lợi bao nhiêu năm của em rồi.”
Lê Ứng vừa cắt móng tay cho Giang Dục, vừa quét mắt sang nhìn cậu, anh cười nói: “Em có chắc nếu khi đó anh đến tìm em thì em sẽ chịu hẹn hò với anh không?”
“Đó không phải là chuyện sớm muộn à?” Giang Dục nói.
Dừng một thoáng, Giang Dục lại dùng hai chân siết lấy anh thêm đôi chút, cậu hỏi: “Này, em hỏi nghiêm túc, sao lúc đó anh biết em ở Giang Đại mà không đến tìm em?”
Lê Ứng sờ sờ đầu ngón tay đã được cắt gọn, anh tiếp tục cắt ngón tiếp theo, giọng điệu hờ hững: “Em là trai thẳng, anh lại có tình cảm với em, sao có thể trơ trẽn tiếp cận em được.”
Nhìn anh cắt móng tay cho mình, Giang Dục cười nói: “Cũng may mà bọn mình gặp lại, không thì bỏ lỡ nhau thật rồi.”
Nghe vậy, Lê Ứng cũng cười: “Ừ, phải cảm ơn Giang Mộng.”
“Đúng.” Giang Dục thoáng suy nghĩ, giọng cậu nâng lên, vui vẻ cười nói: “Vậy đến lúc đó mình tặng bà ấy một phong bì thật dày đi.”
Lê Ứng lần lượt kiểm tra từng ngón tay của Giang Dục, sau khi chắc chắn cả mười ngón đều đã được cắt gọn, anh bỏ kéo xuống rồi nói: “Ừ, đến lúc đó tặng chị ấy một căn nhà đi.”
Giang Dục sững ra, cậu không khỏi trợn mắt định phản bác, nào ngờ Lê Ứng đọc ra được ý cậu nên lập tức dùng nụ hôn để chặn lại.
Âu yếm môi cậu hồi lâu, Lê Ứng thoáng lùi lại, đoạn thấp giọng hỏi: “Giường hay sofa?”
Giang Dục thở gấp, vẫn chưa quên chuyện nhà ở.
“Căn nhà…”
Thế nhưng chưa để cậu kịp nói xong, Lê Ứng lại ngậm lấy môi cậu ngấu nghiến một lúc, anh vừa vuốt ve cậu vừa nói: “Vậy sofa đi.”
Nói đoạn, Lê Ứng lập tức bế cậu vào phòng. Giang Dục treo trên người anh, đến khi các ngón tay bất giác bấu lấy vai Lê Ứng, cậu mới nhận ra toàn bộ móng tay đã được cắt sạch sẽ.
Đậu xanh, chắc chắn cái tên xấu xa này cố ý.
—
Hết ngoại truyện 7.