Đối với Giang Dục mà nói, cuộc sống hậu hôn nhân cũng không khác mấy với trước hôn nhân, đều thú vị như nhau.
Sự thay đổi duy nhất chính là công việc của Lê Ứng bận bịu hơn Giang Dục một chút, vậy nên thời gian nhàn rỗi của cậu cũng nhiều hơn.
Hôm ấy là cuối tuần, buổi chiều Lê Ứng có việc đột xuất phải ra ngoài, Giang Dục định rủ bọn Lý Văn Hạo ra ngoài tụ tập.
Thế nhưng còn chưa kịp nhấc máy, Giang Dục đã nhận được tin nhắn thoại của Giang Mộng, cô hẹn cậu ra ngoài uống trà chiều.
Suy nghĩ một thoáng, Giang Dục nhận ra đúng là đã lâu cậu chưa gặp Giang Mộng, dù sao cũng đều là giết thời gian nên cậu dứt khoát đi ngay.
Họ hẹn nhau tại một quán cà phê rất nổi trên mạng, mới khai trương trong trung tâm thương mại thành phố. Hai người Giang Mộng và Lý Thiến Văn cố ý đến đây chụp ảnh nhân dịp nghỉ ngơi cuối tuần. Chụp choẹt một hồi, hai cô mới nhận ra không có người cầm điện thoại, thế là trong lúc trò chuyện, Giang Mộng mới thuận miệng bảo cô sẽ thử hỏi Giang Dục.
Tuy ban đầu có ý định như vậy, thế nhưng sau khi Giang Dục đến, hai người cũng không thực sự bắt cậu cầm máy. Dù sao thì Giang Dục cũng không phải kiểu người sẽ có kiên nhẫn để chụp hình đẹp cho bọn cô.
Ba người chỉ ngồi tán gẫu là chính, chủ yếu là Giang Mộng và Lý Thiến Văn trò chuyện, còn Giang Dục thì ở bên cạnh lắng nghe. Hai cô gái có vẻ rất hứng thú về đời sống hậu hôn nhân của cậu, đặc biệt là Lý Thiến Văn, thỉnh thoảng cô sẽ tò mò hỏi một câu, mà những chuyện cô hỏi đều có hơi hướng riêng tư.
Những việc này, nếu đóng cửa lại thì cậu và Lê Ứng có thể đùa giỡn như thế nào cũng được. Nhưng để nói với người ngoài thì Giang Dục tuyệt đối không thể, cậu vẫn cần mặt mũi chứ.
Tán gẫu xong, ba người thanh toán rồi rời khỏi quán cà phê. Giang Dục đang định hỏi Giang Mộng có muốn đến nhà cậu ăn tối không, chợt nghe Lý Thiến Văn lên tiếng đầy kích động: “Giang Mộng, nhìn kìa, cái đôi đang đi dạo bên kia có phải cặp đôi khốn nạn mà cậu cho mình xem ảnh không?”
Giang Mộng đưa mắt dõi theo, cô nhìn kĩ lại, đúng là thế thật.
“Cái số mình sao xui thế này nhỉ? Đi dạo phố thôi mà còn đụng mặt bọn họ.”
Giang Dục cũng lia mắt nhìn sang: “Sao thế, ai vậy?”
Vừa nói đến đây, Lý Thiến Văn lập tức hăng hái hẳn lên: “Tên kia là một thánh đào mỏ, không biết hắn nghe phong phanh từ đâu là nhà Giang Mộng rất giàu, thế là sống chết theo đuổi Giang Mộng suốt một thời gian dài. Sau này hắn lại nghe nói gia đình cậu ấy chỉ thuộc tầm trung bình thường, xong mới quay ngoắt sang cặp kè với cô tiểu thư nhà giàu bên cạnh kia.”
Nói đoạn, giọng Lý Thiến Văn lộ ra vẻ khó tin, dường như cô cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Thế thì cũng thôi, đằng này không biết do cô kia trẻ trâu hay ngu dốt, đã yêu một tên hám của mà ai cũng coi thường thì chớ, lại còn thích diễu qua diễu lại trước mặt Giang Mộng nữa.”
Giang Mộng: “Bây giờ thiếu gì người như thế, thôi bỏ đi, mình lười đôi co với bọn họ lắm.”
Nói đến đây, sực nghĩ đến điều gì, Giang Mộng lại liếc sang Giang Dục: “Cơ mà chuyện này cũng là lỗi của mày đấy.”
Giang Dục khẽ nhướng mày, có phần khó hiểu: “Liên quan gì đến tôi?”
Giang Mộng lôi sợi dây chuyền trên cổ ra, sau đó lại quơ quơ chiếc lắc trên cổ tay: “Chẳng phải là do mẹ chồng của mày quá hào phóng à? Người ta thấy chị đeo đồ hiệu từ trên xuống dưới nên mới tưởng chị nhiều tiền đó.”
Nghe vậy, Lý Thiến Văn là người đầu tiên bất bình thay Giang Dục: “Ầy ầy ầy, đừng giả vờ giả vịt nữa. Cậu còn dám trách Giang Dục, cậu không cần thì có người khác cần nhé.”
Trong lúc ba người đùa giỡn, cặp đôi kia bỗng chốc đi đến trước mặt họ.
“Ồ, trùng hợp thế.” Cô gái kia lên tiếng. Cô ta vừa nói vừa liếc nhìn Giang Dục đứng cạnh Giang Mộng, ánh nhìn của cô ta nán lại trên người cậu vài giây, sau đó yểu điệu dời đi nơi khác.
“Cô quen biết nhiều người thật đấy, bạn trai tôi không thích cô, vậy mà mới đó cô đã tìm được người mới rồi.”
Tuy đã nhiều lần nghe Giang Mộng kể về hành động lố bịch của cặp đôi này, nhưng đến khi chứng kiến tận mắt, Lý Thiến Văn vẫn không nhịn được mà tỏ vẻ xem thường: “Đại tiểu thư ơi, cô có thể thông minh lên một chút được không? Cô nhìn mặt mũi bạn trai cô, xong lại nhìn gương mặt này của Giang Mộng, cô nói xem cậu ấy có bị mù không mà đi thích bạn trai cô?”
Cô nàng kia nghẹn họng, trợn mắt nhìn cô: “Cô là ai, bộ tôi nói chuyện với cô à?”
Lý Thiến Văn lập tức đốp chát lại: “Tôi đang nói chuyện với chó thôi.”
Nghe vậy, hai chị em Giang Mộng không khỏi bật cười thành tiếng. Tuy Giang Mộng cũng không phải người dễ bắt nạt, nhưng cô không hay mắng chửi người khác. Về mặt cãi cọ thì từ trước đến nay cô không nhanh nhẹn bằng Lý Thiến Văn.
Lúc này cô gái kia đã tức giận đến mức trợn mắt, cô ta lập tức huých khuỷu tay vào tên bạn trai đứng cạnh.
Chàng trai liếc nhìn Giang Dục, gương mặt hắn toát ra vẻ xấu hổ, đoạn mở lời với Giang Mộng: “Giang Mộng, hình như bạn em hơi bất lịch sự với bọn anh rồi đấy?”
Không đợi Giang Mộng lên tiếng, Giang Dục đứng cạnh đã bật cười trước: “Chị ấy chỉ lịch sự với con người thôi.”
Mặt Lý Thiến Văn lập tức tươi rói, cô bật ngón cái với cậu: “Đẹp lắm.”
Giang Mộng đứng nghe bọn họ kẻ tung người hứng hồi lâu.
Cặp đôi kia chết lặng một lúc, cô gái quay sang lườm bạn trai mình, như thể muốn hắn lên tiếng đáp lại. Thế nhưng tên kia lại kiêng dè Giang Dục ở đây nên không muốn mở miệng.
Cô nàng liếc hắn với vẻ không hài lòng, đoạn nở nụ cười lạnh lùng, ra vẻ khinh thường với Giang Mộng: “Thời nào rồi mà còn mặt dày đeo đồ hãng A.”
Nghe thế, Giang Mộng cũng không nhịn được nữa, cô lập tức mím môi định mắng lại, nào ngờ Lý Thiến Văn lại lên tiếng trước.
“Hóa ra người bị mù không phải Giang Mộng mà là cô à?” Lý Thiến Văn cố tình săm soi đối phương từ đầu đến chân rồi tấm tắc, “Cô cũng đang dát đồ hãng A lên người đó thây? Thế tức là cô không nhìn ra hàng thật à? Chẳng lẽ chuyện cô có ông bô giàu có cũng là bịa?”
Cô nàng kia nghẹn họng, cô ta trợn mắt nhìn Lý Thiến Văn vài giây rồi nở nụ cười khinh miệt: “Buồn cười thật, tiền tiêu vặt một tháng của tôi gần sáu chữ số, từ đầu đến chân không có món nào thấp hơn năm chữ số, thế mà bảo tôi dùng đồ giả? Là do cô thiếu hiểu biết mới đúng ấy?”
Dứt lời, cô ta kéo lấy cánh tay của chàng trai đứng cạnh, sau đó hất cằm đầy kiêu ngạo: “Bây giờ tôi phải đi mua sắm, mấy người cứ tiếp tục uống cà phê đi.”
Thấy bọn họ bỏ đi, Lý Thiến Văn quả thực không còn gì để nói: “Đúng là năm nào cũng có chuyện kì lạ, mà năm nay thì cực kì nhiều. Tức chết mất.”
Trái lại, Giang Mộng bình tĩnh hơn cô rất nhiều: “Mình đã hết để tâm luôn rồi, dạo trước ngày nào cái tên này cũng chạy đến trước mặt mình khoe khoang, kể là bạn gái hắn mua cho hắn đồng hồ hãng gì, quần áo giày dép hãng gì. Hắn còn hỏi mình có thích không, muốn tặng cho mình nữa.”
Thấy bọn họ bước vào một cửa hàng túi xách hàng hiệu, Lý Thiến Văn vẫn nuốt không trôi cục tức: “Nếu mình có tiền, mình sẽ lập tức đổi một xe tải tiền xu rồi ném vào người bọn họ, cho chừa cái tật khoe mẽ.”
Nghe vậy, Giang Dục liếc nhìn Lý Thiến Văn đang bất bình, đoạn dời mắt sang người Giang Mộng. Cô vẫn đang cầm cà phê trên tay, tâm trạng có vẻ không dao động mấy.
“Bà không bực à?” Giang Dục hỏi.
Giang Mộng liếc cậu: “Sao chị phải bực hai đứa ngốc chứ.”
Dứt lời, cô khựng lại đôi chút rồi nói: “Lẽ ra không bực đâu, nhưng mày hỏi thế nên chị có hơi bực rồi.”
“...” Sau một thoáng im lặng, Giang Dục lấy ra một tấm thẻ rồi đưa cho cô.
Giang Mộng thấy vậy thì sững ra, cô giương mắt nhìn cậu: “Có ý gì đấy?”
“Xả bực chứ sao.” Giang Dục nói.
“Móa.” Lý Thiến Văn kích động cầm lấy thẻ, “Bên trong có bao nhiêu tiền vậy em, Giang Mộng có thể quẹt nhiều không?”
“Nói chung là đủ mua đồ ạ.” Giang Dục lười nhác nói.
Lý Thiến Văn trả lại thẻ cho Giang Dục, cô lập tức kéo lấy cổ tay Giang Mộng: “Thế thì còn nói nhảm làm gì nữa, đi thôi.”
Giang Mộng hơi khựng lại: “Nhưng mình không thiếu gì cả.”
“Mua đồ hiệu là để hưởng thụ quá trình, chẳng liên quan đến việc thiếu hay không.” Lý Thiến Văn nói.
Ba người tranh luận một lúc, cuối cùng Giang Mộng vẫn bị Lý Thiến Văn kéo đến cửa hàng túi xách mà cặp đôi kia vừa bước vào.
Thấy ba người đi vào, cô gái kia lập tức nhìn họ với vẻ mặt đề phòng.
Lý Thiến Văn nhếch miệng cười: “Không sao, đừng để ý đến bọn tôi, cô cứ mua đồ của cô đi. Bọn tôi chỉ đến chiêm ngưỡng độ chịu chi của cô thôi.”
“Ai muốn cho cô chiêm ngưỡng chứ, đúng là xúi quẩy.” Cô gái kia đặt túi xuống, toan kéo chàng trai bên cạnh rời đi, “Vì nhìn mặt bọn cô nên bây giờ tôi hết hứng mua rồi.”
“Vậy sao?” Lý Thiến Văn nói, “Chứ không phải là mua không nổi à?”
Giọng bọn cô không nhỏ, đã thu hút không ít ánh nhìn.
Giang Mộng nhìn chiếc túi mà cô gái kia chọn lựa, đúng là rất đẹp. Thế là cô bước đến trước kiểu túi nọ, xách lên ngắm nghía vài lần rồi nghiêng đầu nhìn Giang Dục: “Túi này nhìn được không? Sắp đến sinh nhật mẹ rồi, mua cho mẹ một cái nhé?”
Dứt câu, cô dừng lại đôi thoáng rồi cười nói: “Mua hai cái đi, tặng cả mẹ chồng của mày nữa. Gần đây hai người hay đi dạo phố với nhau, để họ mang túi đôi luôn?”
Giang Dục không có mắt nhìn ở phương diện này, song ý kiến của Giang Mộng cũng không tồi. Cậu nhìn chiếc túi một lát rồi gật đầu: “Bà chọn đi.”
“Được.” Nói đoạn, Giang Mộng lên tiếng với nhân viên bán hàng đứng cạnh, “Vậy lấy cho tôi hai chiếc túi dạng này.”
Kiểu khách hàng dứt khoát như thế này đúng là hiếm thấy, nhân viên bán hàng lập tức nở nụ cười tươi rói rồi gật đầu: “Vâng thưa quý khách.”
Thấy họ mua hàng hiệu một cách nhanh gọn như vậy, đôi nam nữ nọ liếc nhau, trên gương mặt cả hai đều toát ra vẻ khó tin.
Giang Mộng lại đi dạo một vòng trong cửa hàng, cuối cùng cô chỉ chọn được một chiếc túi và một cái khăn quàng cổ, bảo Giang Dục đi thanh toán. Cuối cùng ba người rời khỏi cửa hàng trong ánh mắt kính nể của nhân viên bán hàng. Ngay sau đó, Lý Thiến Văn lại kéo hai người đến cửa hàng quần áo mà đôi tình nhân kia vừa vào.
Thấy họ bước vào, cô nàng kia tức đến mức nghẹn họng, cô ta trơ mắt nhìn Giang Mộng thử vài bộ quần áo, cuối cùng thì mua hết toàn bộ.
Chàng trai kia nhìn Giang Mộng, rõ ràng hắn cũng vô cùng bất ngờ, trong mắt lại lóe lên tia sáng kì dị. Nếu phải so sánh thì đương nhiên hắn thích Giang Mộng hơn, điều kiện ở mọi mặt của cô đều rất tốt. Chẳng qua ban đầu hắn nhẹ dạ tin lời người khác, cứ tưởng gia đình Giang Mộng chỉ thuộc tầm trung bình thường, nên mới bất đắc dĩ mà buông tay.
Bấy giờ trong mắt hắn lại thắp lên một tia hi vọng, suy cho cùng, chẳng người đàn ông nào lại không muốn tìm một người mình thích, đã vậy còn xinh đẹp và giàu có.
Năm người đi dạo tận mấy cửa hàng, trên tay Giang Dục đầy ắp túi lớn túi bé, trong khi đối phương chỉ xách mỗi hai cái túi.
Cô gái kia còn muốn so bì một phen, thế nhưng tên bạn trai không góp sức, cuối cùng cô ta đành phải chán nản rời đi.
Thấy bạn gái bỏ đi, có vẻ tên kia vẫn muốn bắt chuyện với Giang Mộng. Nhưng khi thấy có nhiều người vây quanh cô, hắn ta do dự một lát rồi cũng rời đi cùng bạn gái.
Thấy thế, Lý Thiến Văn khẽ lắc đầu rồi chốt một câu: “Cô nàng kia đúng là thần kinh, nhưng tên bạn trai thì đích thị là cặn bã trong số cặn bã.”
Giang Mộng đồng tình: “Loại đàn ông đó bây giờ nhiều lắm.”
Lý Thiến Văn: “Đàn ông mắc chứng ảo tưởng đấy.”
Giang Dục liếc bọn cô: “Lúc mấy bà mắng chửi người khác, có thể nể mặt tôi một chút được không vậy?”
“Sao mày lại nhột? Đương nhiên là bọn chị không mắng mày rồi.” Giang Mộng nói, “Giữa đàn ông với nhau cũng có sự chênh lệch mà, chẳng hạn như ông xã mày đó, bỏ xa người khác cả hệ ngân hà luôn rồi.”
Giang Dục khựng lại, đoạn nhìn cô chăm chú.
“Nhìn chị làm gì?” Giang Mộng cố tình nói tiếp, “Chị khen ông xã mày chứ có khen mày đâu.”
“…Bà im đi.” Giang Dục nói, “Chỉ biết bắt nạt tôi là giỏi.”
“À.” Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Lý Thiến Văn chợt nở một nụ cười xấu xa: “Giang Dục này, bình thường ở nhà em gọi Lê Ứng là gì vậy, có gọi ông xã không?”
Giang Dục: “...”
Lý Thiến Văn cũng là người nhạy bén, chỉ cần liếc mắt thì cô đã nhìn ra Giang Dục rất bài xích tên gọi này.
“Em mà gọi ông xã, chắc chắn cậu ấy sẽ chết mê chết mệt cho xem.”
Giang Dục: “...”
–
Giang Dục đi dạo cùng hai người cả ngày, đến mức ruột cũng sắp rã ra đến nơi.
Tuy cậu đã nói sẽ để Giang Mộng xả bực, song điều này cũng không có nghĩa là cậu phải đi theo chịu tội. Đã thế hai người còn khăng khăng bắt cậu đi theo để xách đồ, nói là như vậy có mặt mũi hơn, khiến Giang Dục bực mình không thôi.
May mà sau gần hai tiếng đi dạo, công việc của Lê Ứng cũng kết thúc, anh gọi điện thoại đến, ngỏ ý tới đón Giang Dục.
Giang Dục bèn cố gắng kiên nhẫn đi dạo cùng các cô thêm mười phút nữa. Cuối cùng ba người đến cửa hàng đồ ngọt ở tầng trệt để mua nước uống, nào ngờ trùng hợp thay, họ lại đụng mặt cặp đôi nọ vừa bước ra khỏi cửa.
Rõ ràng cô gái kia đã không còn vẻ kiêu ngạo như khi nãy, lúc trông thấy họ, gương mặt cô ta toát ra vẻ xấu hổ, không hề lên tiếng.
“Uầy, vẫn chưa đi à?” Lý Thiến Văn nói, “Cũng đúng, hiếm lắm mới có dịp dạo phố, vậy mà bọn cô chỉ mua hai thứ, nên mua nhiều một chút mới phải.”
Đúng lúc này thì Lê Ứng đến nơi, Giang Dục đang đưa lưng về phía anh nên không nhận ra. Cô gái kia là người đầu tiên trông thấy Lê Ứng, hai mắt cô sáng rỡ, liên tục vẫy tay chào hỏi anh: “Anh Lê Ứng?”
Giang Dục nghe tiếng bèn quay đầu lại.
Cô gái mừng rỡ nghênh đón anh, cô ta vừa cười vừa tự giới thiệu: “Anh còn nhớ em không ạ? Bố em là bạn tốt của ông nội anh, trước đây em đã từng đi theo bố đến chào hỏi ông nội anh, khi đó ông nội còn bảo anh dẫn em đi chơi đó.”
Lê Ứng thoáng khựng lại, anh cũng không nói nhớ hay không nhớ, chỉ lịch sự đáp lại một câu: “Chào cô.”
Dứt lời, anh đi lướt qua cô nàng rồi dừng lại trước mặt Giang Dục. Anh nhìn đống đồ đạc trên tay cậu, lên tiếng chào hỏi Giang Mộng và Lý Thiến Văn.
Vừa thấy Lê Ứng, gương mặt Giang Dục lập tức trưng ra vẻ tủi thân, cậu đẩy hết toàn bộ túi to túi nhỏ sang cho Lê Ứng.
Lê Ứng nhận lấy túi, đoạn cười hỏi: “Mệt rồi à?”
“Anh đoán xem.” Giang Dục tựa đầu vào vai Lê Ứng, cậu nắn nắn cổ tay, nhỏ giọng than thở: “Mệt chết mất, sau này em không dạo phố cùng Giang Mộng nữa đâu. Mà không, sau này em không muốn nhìn thấy bà ấy nữa.”
Lê Ứng bật cười thành tiếng, anh vẫn đang cầm đồ đạc trên tay nên không tiện ôm cậu, chỉ có thể cúi đầu hôn lên trán cậu như trấn an.
Thấy vậy, Lý Thiến Văn xung phong nhận lấy phân nửa túi đồ trong tay Lê Ứng, để tránh cản trở hai người ôm ôm ấp ấp.
Trông thấy cảnh tượng này, cô gái kia kinh ngạc nhìn họ, không cầm lòng được mà hỏi: “Hai người bọn anh, bọn anh…”
Cô ta nhìn sang Lê Ứng: “Ông nội anh có biết chuyện này không?”
Lê Ứng đang dùng một tay ôm eo Giang Dục, anh nghe vậy thì liếc cô nàng, sắc mặt rất đỗi lạnh lùng: “Biết chứ, đây là chồng hợp pháp của tôi.”
Nghe vậy, Giang Dục vốn đang nghỉ ngơi cũng không nhịn được mà bật cười, cậu không khỏi oán thầm trong bụng, chỉ là thỏa thuận kết hôn mà ngày nào cũng bị anh thổi phồng thành giấy chứng nhận hợp pháp.
Lý Thiến Văn nghe vậy thì buồn cười nói: “Người ta tổ chức hôn lễ luôn rồi, không phải bố cô rất thân với nhà họ Lê à, sao đến chuyện này mà cũng không biết?”
Giang Mộng không mấy để tâm đến cặp đôi kia, song cô lại rất chướng mắt với dáng vẻ èo uột của Giang Dục, không nhịn được mà tỏ vẻ khinh bỉ. Thế là cô vỗ vỗ khuỷu tay Giang Dục, nhỏ giọng nhắc nhở cậu: “Đang ở nơi công cộng, mày biết ý một chút đi.”
Giang Dục tránh khỏi tay cô, tỏ vẻ cực kì ghét bỏ.
Thấy cậu không nghe lời, Giang Mộng còn định vỗ cậu lần nữa. Thấy vậy, Lê Ứng lại kéo sát Giang Dục vào lòng thêm đôi chút, đoạn cười nói với Giang Mộng: “Chị ơi, không sao đâu, em ấy chỉ hơi mệt thôi.”
Giang Mộng: “...”
Thôi được, thì ra là do cô xen vào việc người khác.
Quên đi, người nhà ai thì người đó đau lòng, quả thực bây giờ cũng không còn là nhà cô nữa.
–
Bọn Giang Mộng còn định đi dạo thêm một lát, Lê Ứng bèn tìm người xách túi giúp bọn cô, sau đó anh lấy cớ đưa Giang Dục đi xem đồ nam rồi rời đi.
Để qua mắt bọn cô, hai người còn tiện đường ghé vào một cửa hàng quần áo. Giang Dục đang đau tay nên không có hứng thú lắm, Lê Ứng phải liên tục xoa bóp cổ tay để dỗ dành cậu.
Hai người cũng không cố ý chọn lựa mà bước vào một cửa hàng quần áo cho nam giới với phong cách retro. Ma nơ canh đứng trong tủ kính mặc hai chiếc áo khoác có kiểu dáng tương tự, tuy không phải đồ đôi nhưng cũng chẳng khác là bao.
Thế là Lê Ứng bảo nhân viên bán hàng lấy hai bộ. Vừa trông thấy khí chất của họ, nam nhân viên đã biết họ không giàu thì quý, lập tức giới thiệu cho hai người đầy hăng hái. Sau khi khen ngợi hai người và quần áo không ngớt, cuối cùng nhân viên bán hàng nói: “Rất hợp với khí chất của hai anh em đó ạ.”
Nghe vậy, “hai anh em” liếc nhau, Giang Dục bèn lên tiếng giải thích: “Bọn tôi không phải anh em.”
Nhân viên bán hàng hơi bất ngờ: “Ồ, vậy ạ? Em thấy các anh trông rất giống nhau mà.”
“…Ừ.” Giang Dục gãi gãi mũi, “Cũng hơi hơi.”
Trong vòng hai năm đổ lại đây, quả thực có rất nhiều người nói bọn cậu giống nhau.
Thoạt nhìn hai người cũng không có vẻ khó tính, nhân viên bán hàng cũng biết nhìn mặt đoán ý, thế là cậu ta cười hỏi đầy thân thiện: “Vậy em có thể mạo muội hỏi mối quan hệ của hai người bọn anh là gì được không ạ?”
Giang Dục nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn Lê Ứng, có ý muốn để anh giới thiệu. Nào ngờ Lê Ứng lại nhìn cậu, không chịu tiếp lời.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Giang Dục đành phải tự mình lên tiếng: “Anh ấy là chồng tôi.”
Nói xong, cậu còn thoáng giơ nhẫn cưới trong tay lên.
Nhân viên bán hàng có phần bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó cậu ta đã điều chỉnh lại vẻ mặt, nói ra hai tiếng chúc phúc đầy chân thành, sau đó lại bảo: “Thật ra ban đầu em đã có suy đoán này rồi, nhưng lại sợ mạo phạm đến các anh. Hai anh thực sự rất xứng đôi đó ạ.”
“Cảm ơn.” Lê Ứng cười nói.
Cuối cùng hai người lại nể mặt mà chọn thêm vài bộ quần áo.
Giang Dục xáp đến bên cạnh Lê Ứng, cậu thấp giọng nói: “Nhân viên bán hàng đúng là khéo ăn khéo nói thật, nếu em đi bán quần áo thì chắc không ai mua mất.”
Nghe vậy, Lê Ứng bèn chếch mắt nhìn sang: “Nếu em đi bán quần áo, chắc anh sẽ mua lại cả cửa hàng.”
Giang Dục sững ra, cậu nghiêng đầu chạm mắt với anh: “Cho dù anh có mua lại cả cửa hàng thì cũng không sở hữu được em đâu. Bọn mình phải thực tế một chút, tiêu tiền thật lý trí.”
“Ừ.” Lê Ứng thoáng suy tư, “Nếu em là nhân viên của anh, có thể anh sẽ dùng quy tắc ngầm?”
Giang Dục liếc anh, cậu không nhịn được mà bật cười: “Anh ơi, ban ngày ban mặt, đừng có đen tối như thế.”
Nói xong, cậu dừng lại một thoáng, đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Anh này, có phải nhiều người cho rằng bọn mình là anh em vì em hay gọi anh là “anh ơi” không? Họ bất giác bị ảnh hưởng, càng gọi càng thấy giống nhau.”
“Hình như cũng có lý.” Lê Ứng nói xong thì cười, “Vậy em nên đổi cách xưng hô đi.”
“Đổi sang cái gì?” Giang Dục hỏi.
Câu nói của Lý Thiến Văn chợt lướt qua trong đầu Giang Dục, cậu im lặng một thoáng rồi hỏi: “Anh thích nghe cái nào? Lê Ứng? Anh Lê? Anh đẹp trai? Tiểu Lê? Tiểu Ứng? Lê Lê? Hay là —”
Giang Dục ghé sát vào tai Lê Ứng, chợt gọi một tiếng thật khẽ: “Ông xã.”
Bước chân Lê Ứng sững lại, anh lập tức quét mắt về phía này, Giang Dục khẽ nhướng mày với anh: “Thích cái này à?”
Tuy cảm xúc của Lê Ứng không để lộ ra ngoài, song Giang Dục vẫn có thể nhìn ra anh rất thích tên gọi này.
“Chỉ là một tên gọi thôi mà, có gì hay đâu.”
Lê Ứng: “…Chỉ mình em mới có thể gọi cái tên đó.”
“Có rất nhiều xưng hô chỉ mình em mới có thể gọi mà.” Giang Dục ngang ngược nói, “Chẳng hạn như cục cưng này, bé yêu này, còn ai có thể gọi anh như vậy nữa chứ?”
“Đúng,” Lê Ứng cười nói, “Vậy em gọi đi, mỗi ngày gọi một cái.”
“…Mơ đẹp đấy.” Giang Dục nói.
Sau khi hai người chọn được kha khá, Lê Ứng dắt cậu vào phòng thử đồ để thay quần áo.
“Chỉ là áo khoác thôi, thay ở bên ngoài cũng được mà.” Giang Dục nói.
Thực ra cậu còn lười thử, định đóng gói đem về luôn.
“Như vậy không lịch sự.” Lê Ứng nói.
Giang Dục tặc lưỡi, đi theo anh vào phòng thay đồ.
Vừa đặt chân vào phòng, Giang Dục cũng không nghĩ nhiều mà dứt khoát cởi áo khoác ra, chuẩn bị thay quần áo mới.
Một tiếng “cạch” vang lên, cửa gian phòng thay đồ nhỏ hẹp chợt khép lại. Giang Dục nhìn về nơi phát ra tiếng động, đúng lúc bị Lê Ứng ôm chầm lấy rồi đè lên vách ngăn.
Giang Dục chớp mắt vài cái, nhìn anh đầy khó hiểu.
Đương lúc đôi bên nhìn nhau, Lê Ứng chợt nói: “Gọi lần nữa đi em.”
Quả nhiên.
Giang Dục thoáng cụp mắt, chọn cách im lặng.
Thấy cậu không đáp lại, Lê Ứng phát ra một tiếng rất trầm: “Hửm?”
Giang Dục: “…Đang ở nơi công cộng, anh không biết anh làm vậy là lưu manh lắm sao?”
“Anh biết.” Lê Ứng nói.
Thế nhưng không đợi Giang Dục thuận miệng trách móc anh, Lê Ứng lại nói tiếp: “Nhưng anh không có vấn đề gì cả.”
Giang Dục: “...”
Qua giây lát, Giang Dục ngước mắt nhìn Lê Ứng, chỉ thấy anh đang kiên nhẫn chờ đợi cậu.
Giang Dục buông mắt, chốc lát sau, cậu bỗng gọi một tiếng thật khẽ: “Ông xã.”
Giọng nói đè nén đến mức cực nhẹ.
Hơi thở Lê Ứng bỗng chốc trì trệ, đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu trong chốc lát. Anh cúi đầu, cọ nhẹ chóp mũi vào gò má Giang Dục, không cầm lòng được mà nở nụ cười.
Đúng là sự tra tấn ngọt ngào mà!
—
Hết ngoại truyện 11.