Nam Thần Hoàn Mỹ

chương 91

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Diệc mặc xong quần áo, đi ra tiệm thuốc bên ngoài mua thuốc hạ sốt, lại mua thêm một phần cháo bí đỏ.

Cô ngồi bên mép giường, lay Lục Giam tỉnh.

Lục Giam chậm rãi mở mắt ra, đối diện với tầm mắt của Tô Diệc.

"Làm sao thế?"

Ánh mắt của anh có chút mơ hồ, thanh âm cũng là khàn khàn vô lực.

Tô Diệc đỡ anh ngồi dậy, lấy chiếc gối đệm ở phía sau lưng:"Anh bị sốt, trước ăn thức ăn, sau đó rồi uống thuốc."

Thân thể Lục Giam rất tốt, từ bé đến lớn rất ít khi phát bệnh, đối với cảm sốt càng xa lạ hơn. Lúc này cảm thấy hô hấp khó khăn, cả người rét lạnh, xương cốt đau nhức, đầu đau như muốn nứt, mẹ nó(*) quá khó chịu rồi.

(*) nguyên văn là như vậy luôn á, không có thêm bớt gì đâu nha:)))

Tô Diệc đảo đều chén cháo, múc một muỗng đưa đến môi anh:" Ỷ vào thân thể khỏe mạnh, muốn làm gì thì làm, hiện tại coi như được giáo huấn đi."

Nghe cô lải nhải, Lục Giam ngoan ngoãn há miệng.

Ngày thường là một chàng trai như long như hổ, lúc này lại yếu ớt như chú cừu con, Tô Diệc có chút đau lòng.

Uống thuốc xong, không mua được nước đá, Tô Diệc liền đem những chai nước khoáng lạnh mua từ siêu thị đổ vào chậu nước, dùng khăn nhúng qua, rồi đắp lên trán anh.

Khí lạnh xuyên qua tấm khăn thấm vào da, cả người Lục Giam run lên, đầu óc mơ hồ cũng thanh tỉnh được một chút.

Bởi vì đau đầu, hiện tại anh không có cách nào ngủ được, chỉ có thể an tĩnh nằm yên, nhìn Tô Diệc tới lui bận rộn đổi khăn, đo nhiệt cơ thể, cho anh uống nước.

Rõ ràng thân thể rất khó chịu, nhưng trong lòng lại yên bình. Thậm chí nghĩ đến nếu mỗi ngày cô có thể vì mình mà bận rộn như thế, bệnh một chút cũng đáng giá.

Tô Diệc đứng lên muốn đi đổi nước, lại bị bàn tay nóng rực của anh nắm lấy, "Đừng đi."

"Em đi lấy nước."

Lục Giam nhấp môi, cứ như vậy yên lặng nhìn cô, tựa như một khắc cũng không muốn cô đi.

Tô Diệc đành phải ngồi xuống.

Lục Giam giống như kẹo mạch nha dính lên, đem đầu đặt lên đầu gối cô, mặt áp vào bụng cô, cánh tay cũng ôm chặt eo cô.

Tô Diệc:"..... Anh nằm ngủ cho tốt nào."

Lục Giam lắc đầu:"Như vầy thoải mái." Nói xong, còn thỏa mãn mà thở một hơi.

Tô Diệc cảm thấy lòng mình mềm mại như nước.

Nhìn gương mặt mệt mỏi của chàng trai, một tay cô đặt trên lưng anh, một tay xoa thái dương anh, không nặng không nhẹ cứ như vậy mà mát xa.

Tay cô hơi lành lạnh, lực đạo vừa phải, thuốc cảm như cũng phát tác dụng, hô hấp Lục Giam cứ đều đều ngủ thiếp đi.

Bên ngoài ánh nắng ấm áp, ngọn gió xuân qua cửa sổ thổi vào phòng, mang đến một cảm giác vô cùng thoải mái. Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở nhè nhẹ của hai người.

- -------------

Liên tục nhiều ngày mệt mỏi như dời non lấp bể, một giấc này của Lục Giam đến trời tối mới bị tiếng điện thoại đánh thức.

Anh híp mắt, xoa xoa ấn đường mới ngồi dậy nhận video.

Tóc anh hơi rối, sắc mặt nhợt nhạt, thoạt nhìn qua cả người có chút suy yếu.

Bãi Khiết nhìn dáng vẻ này của con trai, không thể không hiểu sai:" Con trai, tuy rằng con trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, nhưng không được quá độ, hiểu không? Nhìn sắc mặt của con bây giờ đi, còn có quầng thâm mắt đậm như vậy?"

Lục Giam:"........"

"Mẹ, đây là con bị sốt." Anh bất đắc dĩ mà giải thích.

Bãi Khiết a một tiếng: "Chuyện phòng the thường xuyên sẽ dẫn đến thận yếu đi, lục phủ ngũ tạng phải nguyên vẹn, nếu nó mệt, thể trạng cơ thể theo đó sẽ suy giảm, liền dễ bị cảm sốt. Cho nên vẫn nên tiết chế một chút, thân thể là tiền vốn cách mạng, mẹ mua thức ăn cho con bồi dưỡng cơ thể đi!"

Lục Giam:"...." Lối suy nghĩ của mẹ anh thật độc đáo.

"Mẹ, con là làm việc quá mệt mỏi, ngày hôm qua lại thức suốt đêm nên mới ngã bệnh."

Kế đến, anh liền không tiếp tục vấn đề này nữa, hai mẹ con nói chuyện thêm khoảng 5 phút đồng hồ nữa.

Buông điện thoại, Lục Giam xốc chăn lên rời giường. Anh một thân mồ hôi, áo thun ướt đẫm, đến phòng tắm tắm rửa, sấy tóc, thay quần áo xong mới xuống lầu.

Động tĩnh trong phòng bếp rất nhỏ, anh đi qua liền thấy Tô Diệc đang bao hoành thánh.

Nghe được động tĩnh, Tô Diệc buông đồ trong tay, đi tới muốn sờ trán anh, vừa mới giơ tay liền nhìn thấy bột mì, vì thế nói:" Anh cúi đầu đi."

Lục Giam thuận theo mà khom lưng xuống, Tô Diệc ngửa đầu dùng trán mình chạm chạm trán anh, sau một lúc mới nói:"Hình như còn chút nóng, anh chờ một lát, em rửa tay xong lại đo nhiệt kế lại cho anh."

Lục Giam gật đầu, đem tóc phất xuống, vài sợi cọ lên trán Tô Diệc, có chút ngứa.

Một lần nữa đo nhiệt độ, quả nhiên anh vẫn còn sốt nhẹ.

Tô Diệc một bên đem nhiệt kế bỏ đi, một bên nói:" Nhân viên tiệm thuốc nói rằng buổi tối sẽ sốt cao hơn, trước khi ngủ em lại đo cho anh. Đói bụng không? Em sắp bao xong rồi, anh đi đến sô pha nằm đi."

Lục Giam lắc đầu, rót cho mình ly nước:" Anh ở chỗ này nhìn em."

Tô Diệc cười, đứng ở trước bàn tiếp tục làm.

Làm được một chút, cô dùng tay vén tóc mái ở bên má, một ít bột mì rơi trên môi cô, giống như bộ râu bạc trắng, vừa có chút buồn cười vừa có chút đáng yêu.

Lục Giam cảm thấy cứ như vậy nhìn cô, cả đời cũng không chán.

"Anh ngày đó tại sao lại đến trường học tìm em, điện thoại cũng không gọi trước?" Tô Diệc đột nhiên nhớ đến, hỏi anh.

"A, chính là nhớ em, muốn gặp em." Lục Giam dừng lại một chút, "Mỗi lần nhìn thấy Âu Dương Mỹ Mỹ đến tìm Tưởng Duyên, cậu ta rất vui vẻ."

Anh đi qua, từ phía sau ôm lấy Tô Diệc, đem đầu đặt trên vai cô:"Anh hâm mộ". Âm cuối của anh hơi rầu rĩ.

Thanh âm anh rất thấp, nếu không tinh tế sẽ không nhận ra anh đang ủy khuất.

Tô Diệc cảm thấy nam nhân giống như một loài động vật chuyên thích làm nũng, muốn được chủ yêu thương, cô quay người lại, dùng bột mì quẹt lên mũi anh:" Vậy chờ anh hết bệnh, em sẽ thường xuyên đi tìm anh?"

"Được." Lục Giam không chút do dự nói, " Tiểu Lục tử hoan nghênh nương nương ghé thăm."

Tô Diệc bao hoành thánh, vỏ vừa mỏng, nhân vừa mềm, trong chén còn rải thêm một vòng hoa hành, nhìn liền muốn ăn.

Cô đưa muỗng cho Lục Giam, anh lại không nhận, nói:" Tay không có sức." Sau đó há miệng chờ đút.

Tô Diệc lức giận liếc anh một cái, múc một chiếc hoành thánh to thổi thổi, đưa đến miệng anh, mắng:"Lục yếu đuối."

Lục Giam đã thấy bộ dáng Tô Diệc đau lòng cho anh, mặc dù bị mắng, nhưng anh lại ăn rất ngon miệng.

- ---------

Mãi đến hết chủ nhật Lục Giam mới hoàn toàn hết sốt, nhưng trên người vẫn có chút mệt mỏi, vì thế thứ hai anh lại nghỉ ngơi thêm ngày thứ hai.

Hai ngày cuối tuần này Tô Diệc vẫn luôn bên cạnh chăm sóc anh, sáng thứ hai mới về trường đi học. Vừa ra đến trước cửa, cô nói:" Tối nay tan học em sẽ quay lại, giữa trưa anh gọi cơm hộp, sau đó uống thuốc, biết không?"

Lục Giam gật gật đầu, ở trên trán cô hôn một lát.

Tuy công ty về âm nhạc internet vẫn còn mới, chỉ là giai đoạn khởi đầu, nhưng nhờ bối cảnh hùng hậu ở phía sau mà làm nó như một công ty lớn mạnh, phòng nghỉ cho nhân viên, nhà ăn, quán cà phê đều đủ toàn bộ.

Nhà ăn công ty là tự mình chọn món, mỗi ngày sẽ chuẩn bị hơn 20 món ăn. Chỉ cần hơn 10 đồng mỗi ngày là có được một bữa ăn hoàn hảo, mỹ vị tinh khiết.

Tưởng Duyên là trưởng giám sát bộ phận kỹ thuật, anh ta cùng hai người cấp dưới cùng ngồi một hàn.

Hai tên này là hai tên cẩu độc thân, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc các chị em xinh đẹp. Nói nói, đề tài lại chuyển lên người Lục Giam.

"Tưởng giám sát, Lục tổng hôm nay sao lại không đến thế?" Một cô gái ánh mắt đào hoa bạo gan hỏi Tưởng Duyên, mọi người trong công ty đều biết hai người bọn họ là bạn cùng phòng đại học, cực kỳ thân thiết.

"A, cậu ta, cậu ta bị cảm." Tưởng Duyên cũng không ngẩng đầu lên mà nói.

"Ai nha, vậy thật khó chịu. Hai ngày nay thời tiết cũng rất thất thường!" Một cô gái khác nói.

"Nhưng là, hình như Lục tổng ở một mình, không biết đã có người lo thức ăn, thuốc uống chưa?" Cô gái đôi mắt đào hoa chọc bàn cơm, lo lắng nói, ánh mắt còn xẹt qua Tưởng Duyên. Tuy rằng nghe nói Lục Giam đã có bạn gái, nhưng cô ta làm việc ở đây hơn nửa năm, lại chưa bao giờ gặp qua vợ tương lại của ông chủ, hẳn là đã chia tay đi?

"Chúng ta buổi tối sau khi tan làm, hay là đến thăm một chút?" Cô gái kia nói.

"Lục tổng bị bệnh, chúng ta đến thăm có phải không tốt lắm?"

"Hẳn là không có gì không tốt đi."

Mấy cô gái ríu rít thảo luận, cuối cùng muốn hỏi Tưởng Duyên địa chỉ của Lục Giam. Tưởng Duyên vốn định nói người ta đã có bạn gái, hiện tại chắc chắn được chăm sóc ăn ngon uống tốt. Nhưng lời đến bên miệng, không biết nghĩ đến điều gì lại nuốt trở vào.

Sau khi tan học Tô Diệc trước đi mua trái cây, rau xanh. Khi cô đợi thang máy, phía sau có bốn cô gái trẻ, đều là trang điểm kỹ càng. Một người ôm bó hoa, một người cầm trái cây.

Tô Diệc đột nhiên nhớ ra Lục Giam nhờ cô lấy vật phẩm ở dưới lầu, lại mang theo đồ ra khỏi thang máy.

Chờ khi cô đến tầng 22, cửa thang máy vừa mở ra, liền thấy 4 cô gái kia đứng trước cửa Lục gia, mà Lục Giam đang khoanh tay đứng phía trong cửa.

Anh vóc dáng cao, tầm mắt lướt qua bọn họ, nhìn thấy Tô Diệc ở phía sau, giương giọng nói:"Bà xã, sau bây giờ em mới trở về, anh rất nhớ em." Thân là chàng trai cao to khỏe mạnh, bây giờ lại làm trò trước mặt mọi người gọi cô, Tô Diệc có chút xấu hổ.

Lục Giam cực kỳ tự nhiên mà nhận lấy những chiếc túi trong tay cô, ước lượng:"Sao lại mua nhiều như vậy, em xách có nặng không?", sau đó thân mật mà ôm eo cô, hôn lên đỉnh đầu cô:"Đây là mấy nhân viên ở công ty, biết anh bệnh nên đến thăm."

Tô Diệc mỉm cười cùng các cô gái chào hỏi. Vốn đang nghĩ đến có nên mời vào nhà ngồi không, Lục Giam lại trực tiếp mở miệng:" Cảm ơn các cô đã đến thăm, thời gian không còn sớm, tôi cũng không giữ các cô lại, chú ý an toàn." Một chút ý tứ cũng không có.

Mấy cô gái kia đều vô cùng xấu hổ, ngoài xấu hổ còn vô cùng hâm mộ.

Lục Giam khi làm việc rất bình tĩnh giỏi giang, nói chuyện ngắn gọn xúc tích. Nhưng Lục Giam như hôm nay, các cô nàng chưa bao giờ gặp qua, khi nhìn thấy người anh yêu thì lập tức buông hết mọi áo giáp băng lãnh xung quanh, ánh mắt cười ôn nhu, giống như những chàng trai trẻ đầy ấm áp nhiệt huyết.

Nhưng, anh cũng là một chàng trai trẻ tuổi mà.

- -------

Tô Diệc đi tắm, Lục Giam gửi tin nhắn cho Tưởng Duyên: [Địa chỉ nhà tớ, là cậu cho?]

Tưởng Duyên: [ Tớ là muốn cậu làm trò ân ân ái ái trước mặt bọn họ, để bọn họ hết hy vọng.]

Lục Giam a một tiếng: [ Ngày mai tăng ca cùng tớ!]

Tưởng Duyên: [Đừng a, Lục tổng, ngày mai là sinh nhật mẹ vợ tớ, tớ đã đặt một bữa tiệc hải sản lớn cùng gia đình Mỹ Mỹ ăn cơm.] Phía sau còn gửi một loạt biểu cảm khóc thút thít, hy vọng Lục tổng rũ lòng thương xót.

Lúc Tô Diệc tắm xong đi ra, Lục Giam đã dựa vào đầu giường đọc sách. Cô chui vào chăn, Lục Giam tắt đèn, duỗi tay ôm cô vào ngực. Trên người hai người đều cùng sữa tắm cùng dầu gội, hương thơm hòa hợp với nhau.

Tô Diệc nhắm mắt lại, một lát sau, có một bàn tay theo đường cong của cô mà lướt xuống.

"Em tưởng anh không thể?" Lục Giam cắn vành tai Tô Diệc nói.

"Anh đang bị cảm, không được." Tô Diệc đè bàn tay anh lại.

Lục Giam đã động tình, say mê hôn cô:"Anh có thể."

"Không được, dung túng anh quá độ thành tôm chân mềm mất."

"Anh thật sự có thể, không tin em thử xem."

"Không được chính là không được."

Lục Giam dừng lại.

Tô Diệc cảm thấy cảm xúc của anh có chút hạ xuống, yên lặng bất động. Cảm thấy ngữ khí vừa rồi của mình hơi nặng, liền vỗ vỗ mặt anh, tiến đến bên tai anh, ôn nhu dỗ dành:"Nghe lời! Em là vì tốt cho anh. Thân thể anh vừa khỏi, không thể lại lăn lộn đổ bệnh. Nhanh nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ!"

Lục Giam cảm thấy máu cả người đang sôi trào, dưới thân trướng đến khó nhịn, làm sao ngủ được, anh hừ hừ cọ sát vào người cô gái:" Anh đều nghe em, nhưng hiện tại anh rất khó chịu, không tin em sờ sờ thử xem. Em giúp anh bình thường thì được rồi, bảo đảm không làm gì khác."

Tô Diệc nghe ngữ khí thống khổ của anh, cảm giác cơ bắp của anh cứng đờ thì không đành lòng. Do dự trong chốc lát, nói:"Vậy nếu anh bình thường trở lại liền đi ngủ...."

"Ừm, anh đảm bảo!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio