Tâm tình vốn rất tốt của Tô Ức Đình trở nên hơi trầm thấp, cô nằm sấp ở trên bàn, gặm cán bút quấn quýt một lát, cầm điện thoại ra, lén lút không tập trung gửi dòng tin nhắn cho Lục Kiều Sâm: "Này, gần đây anh đang làm cái gì?"
Một lúc lâu, Lục Kiều Sâm mới trả lời cho cô một tin nhắn, một câu nói cũng không có, chỉ có một tấm hình, một xấp bài thi toán học dày đặc mà Tô Ức Đình ghét nhất.
Tô Ức Đình bĩu môi, đặt điện thoại di động vào trong ngăn kéo, không trả lời Lục Kiều Sâm.
Thường ngày lúc cô tìm Lục Kiều Sâm, nếu không đáp lại tin nhắn của Lục Kiều Sâm, Lục Kiều Sâm sẽ luôn gửi cho cô một tin, nhưng lần này, thẳng đến khi tan học, Tô Ức Đình cũng không nhận được tin nhắn của Lục Kiều Sâm.
Tô Ức Đình trở về nhà, thường xuyên lấy điện thoại di động xem, thế cho nên bài tập buổi tối, làm sai đến tám mươi phần trăm.
Thật là kỳ quái, Lục Kiều Sâm không trả lời tin nhắn của cô, sao càng khiến cho cô bất an hơn Lương Dương không trả lời tin nhắn của cô chứ?
Tô Ức Đình cắn cán bút, ngẫm nghĩ, liền chụp một đề toán học, gửi cho Lục Kiều Sâm, sau đó kèm theo một biểu tình tội nghiệp: "Em không biết."
Sau đó nữa, Tô Ức Đình liền bắt đầu yên lặng đếm đếm dưới đáy lòng, mười chín tám bảy.
.
.
Thẳng đến một, điện thoại cũng không vang lên.
Trước đây cô không biết làm đề gì, chỉ cần chụp gửi cho Lục Kiều Sâm, anh sẽ luôn ở trong mười giây đồng hồ, trả lời video điện thoại cho cô, giải đáp cẩn thận.
Nhưng hôm nay.
.
.
Tô Ức Đình bĩu môi, vừa mới chuẩn bị phẫn hận tắt máy, điện thoại di động liền vang lên, Lục Kiều Sâm gọi điện, Tô Ức Đình khẩn cấp vội vã tiếp nghe, ba chữ "anh Kiều Sâm", cô vừa gọi hai chữ "anh Kiều", Lục Kiều Sâm liền ở trong điện thoại, giải đề giống như giải quyết việc chung, sau khi nói xong, hỏi câu hiểu chưa?
Tô Ức Đình vừa đáp một chữ "Hiểu", điện thoại liền bị cắt đứt.
Tâm tình Tô Ức Đình hoàn toàn suy sụp đến cực hạn.
Mãi cho đến khi Tô Ức Đình tốt nghiệp trung học, ngoài trừ trước khi thi, Lục Kiều Sâm gửi cho cô một câu "Cố gắng thi", liền không chủ động liên hệ với Tô Ức Đình, dù Tô Ức Đình liên lạc với anh, anh cũng là bộ dáng đáp lại đó, dần dà, Tô Ức Đình cũng không rất bằng lòng chủ động liên lạc Lục Kiều Sâm, hai người đã từng tốt như vậy, lại càng lúc càng xa.
Thậm chí, ở trong lúc nghỉ hè, Tô Ức Đình và Lục Kiều Sâm, có tới một tháng, đều không nói một chữ với nhau.
Vào lúc Tô Ức Đình và Lục Kiều Sâm sẽ lập tức muốn cắt đứt liên lạc, Tô Ức Đình bị Lương Dương "bỏ rơi".
Thật ra cũng không tính là "bỏ rơi", Lương Dương muốn ra nước ngoài, mẹ Lương Dương phát hiện anh ta yêu sớm, bảo anh ta trước khi xuất ngoại, "Dàn xếp" với Tô Ức Đình đi, Lương Dương và mẹ đấu tranh chỉ mười phút, liền thỏa hiệp, ở dưới sự giám sát của mẹ, nghiêm túc chăm chỉ soạn cho Tô Ức Đình một tin nhắn dài một trăm chữ, thuật một khóa chính trị mẹ răn dạy anh ta lại cho Tô Ức Đình, sau đó điện thoại di động liền bị mẹ tịch thu.
Thẳng thắn mà nói, Tô Ức Đình nhận được tin nhắn của Lương Dương, có chút khổ sở nhỏ, nhưng cũng không có chật vật đến mức đau triệt nội tâm như trong tiểu thuyết miêu tả, chỉ là, cô vẫn là học tình tiết mình xem trong tiểu thuyết, lần lượt gọi điện thoại, giả vờ ra một bộ dáng rất bi thảm, hẹn bạn ra ngoài uống rượu.
Cô trước nghĩ đến là Lục Kiều Sâm, không nghĩ tới, một giây trước nhận được điện thoại của cô, giọng của Lục Kiều Sâm vẫn lãnh đạm, một giây sau nghe được cô nói thất tình, lập tức chuyển ngữ khí: "Anh biết một nơi cũng không tệ, muốn đi xem thử một chút hay không? Hiện tại anh đi đón em?".