Cv-er: Kỷ Kỷ
Editor: LoBe
___
Hàn Chính Vũ không biết vì cái gì, vẫn luôn không có cách nào mà chuyên tâm làm việc.
Anh đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dòng xe cộ đi lại tấp nập dưới kia, đầu óc có chút lộn xộn, đột nhiên Hàn Chính Vũ đi ra ngoài, nói với thư kí:
Hội nghị ngày hôm nay đẩy lùi lại.
Sau đó Hàn Chính Vũ ra xe, lái lung tung không phương hướng, cũng không biết lái thế nào, lại về nhà.
Hàn Chính Vũ đi vào phòng khách liền nghe được người hầu cúi đầu nói:
Tiên sinh, người đã về.
Lúc ấy Hàn Chính Vũ mới ý thức được chính mình thật sự không bỏ xuống được Bạch Vi Vi.
Hàn Chính Vũ nhíu mày, hắn tại sao lại lo lắng cho kẻ đã hại chết mẹ hắn như vậy chứ?
Bạch Vi Vi là con người tùy hứng, không chút nào cố kỵ người khác, chính xác là kiểu tính cách khiến người khác chán ghét, Hàn Chính Vũ cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà...
Trong đầu Hàn Chính Vũ đột nhiên hiện lên đôi mắt trong suốt như thủy tinh kia, đôi mắt ấy khiến cho người khác cảm thấy thật thuần khiết, thật vô hại, bước chân của Hàn Chính Vũ đột nhiên liền hỗn loạn.
Cô sau khi mất đi kí ức, thật sự cũng không hề đáng ghét chút nào.
Hàn Chính Vũ đi vào phòng, phát hiện không thấy Bạch Vi Vi đâu.
Người đâu?
Hàn Chính Vũ nhìn cửa phòng tắm đang đóng, trong không khí như có như không phảng phất ẩm ướt của hơi nước, cô đang tắm?
Hàn Chính Vũ ngồi ở ghế trên chờ đợi, càng chờ càng cảm thấy không thích hợp.
Bạch Vi Vi không phải bị tai nạn mất trí sao?
Hơn nữa vết thương ở chân lẫn tay đều vẫn chưa khỏi, một mình cô như vậy thì tắm bằng cách nào?bg-ssp-{height:px}
Hàn Chính Vũ chần chờ một chút, nghĩ đến Bạch Vi Vi cũng chính là người gián tiếp hại chết mẹ mình, trong lòng Hàn Chính Vũ liền lạnh đi.
Vốn dĩ đơn ly hôn đều đã viết xong, nhưng bởi vì tình trạng Bạch Vi Vi hiện tại mà không thể ly hôn nổi.
Muốn Hàn Chính Vũ hắn ngày ngày đối mặt với kẻ thù giết mẹ, hắn hoàn toàn không thể chịu đựng được.
Hàn Chính Vũ nghĩ đến buổi sáng luật sư nói cho hắn, phương pháp duy nhất có thể ly hôn là trị liệu thật tốt cho Bạch Vi Vi, khiến cô nhớ lại mọi chuyện.
Nếu là cả đời cô không nhớ lại được, hắn có phải hay không phải sống với cô cả đời?
Hàn Chính Vũ cười lạnh, đây là suy nghĩ không có khả năng, liền tính cuối cùng thật sự chữa hng nổi, thì chỉ cần vài thủ đoạn nhỏ hắn cũng có thể bỏ được cô.
Không nên trách hắn tàn nhẫn, muốn trách thì trách Bạch Vi Vi hại chết mẹ hắn.
Hàn Chính Vũ thậm chí có một ý tưởng đáng sợ xuất hiện, Bạch Vi Vi tiến phòng tắm lâu như vậy chắc là vì gặp chuyện gì đó không hay, nếu hắn làm bộ không biết tránh ra, cô ở bên trong nếu chết đi thì cô và hắn sẽ không còn liên hệ gì nữa, hắn cũng không phải rối rắm như bây giờ.
Đương nhiên ý niệm độc ác này chỉ duy trì trong lòng Hàn Chính Vũ chưa đầy phút, anh đi đến bên phòng tắm, gõ cửa:
Bạch Vi Vi, cô chết ở trong đó hả? Ra đây nhanh lên.
Bên trong một mảnh yên tĩnh.
Hàn Chính Vũ trong lòng theo bản năng mà hoảng hốt, vừa rồi ý tưởng muốn cho Bạch Vi Vi tự sinh tự diệt đã biến mất, Hàn Chính Vũ duỗi tay cầm then cửa, dùng sức đẩy vào, thế nhưng không có khóa.
Dù gì cũng là mất trí nhớ, với trí não của đứa trẻ - tuổi sao có thể nhớ rõ cần phải khóa cửa, cô tự mình tắm rửa đã là kì tích rồi.
Hàn Chính Vũ vừa tiến vào, liền nghe được tiếng nước chảy từ vòi sen, nước ấm tỏa ra một tầng hơi nước khiến cho mọi thứ trở nên mơ hồ, Hàn Chính Vũ chỉ để ý thân hình đang nằm trên mặt đất bên cạnh bồn tắm.
Là Bạch Vi Vi.
Bởi vì hơi nước khiến cho Hàn Chính Vũ không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô, chỉ mơ hồ suy đoán rằng Bạch Vi Vi ngủ quên.
Hàn Chính Vũ không kiên nhẫn mà đi tới, vốn dĩ tính toán dùng chân đá vào người cô để cô dậy, kết quả chân còn chưa nâng Hàn Chính Vũ đã ngây ngẩn cả người, anh ngơ ngác mà nhìn cô.
Áo khoác vừa lớn vừa rộng vừa nhìn là biết của hắn, nhưng áo khoác quen thuộc trước mắt bây giờ lại xa lạ dị thường, Bạch Vi Vi nằm trên mặt nước toàn nước, làn da sau lưng trắng muốt lộ ra, áo khoác lại như có như không che lại những chỗ cần che, mang đến cho người khác sự dụ hoặc không thể rời mắt.
Trái tim Hàn Chính Vũ như bị người nào bóp một cái, anh nhịn không được mà lui về phía sau vài bước.