Edit: Na
Beta: LoBe
Lý Thanh Thanh hừ lạnh, sắc mặt dữ tợn: "Đúng vậy, đều là tao làm, nhưng sẽ không có ai biết chuyện này."
Bạch Vi Vi âm thầm gọi hệ thống: "Ai phái con người ngu ngốc này tới đây thế? Chỉ số thông minh thấp như vậy, khiến tôi một chút động lực đấu trí cũng không có."
Hệ thống: 【Lại IQ thấp, IQ thấp bẩm sinh đấy, làm sao? 】
Bạch Vi Vi: Hệ thống lại bắt đầu dỗi cô.
Bạch Vi Vi nhìn về phía Lý Thanh Thanh: "Vì sao cô lại muốn hại chết chúng tôi?"
Cô cùng Hàn mẫu, lại trở thành cái gai trong mắt Lý Thanh Thanh, thật ra cô thì có khả năng, còn Hàn mẫu đã đắc tội Lý Thanh Thanh lúc nào?
Lý Thanh Thanh có chút điên cuồng và tức giận, cười rộ lên:
"Bởi vì tao yêu Hàn Chính Vũ, tao yêu anh ấy, tao liều mạng lấy lòng mẹ anh ấy, nhưng mày có biết bà ta nói gì không, nói rằng tao không xứng với anh ấy. Tao không xứng, vậy mày thì xứng sao? Tao yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên lúc học đại học, nhưng anh ấy lại bị mày uy hiếp, không thể không cùng mày ở bên nhau. Tao giết hết mấy người, anh ấy sẽ yêu tao."
Bạch Vi Vi dùng ánh mắt thương hại nhìn Lý Thanh Thanh, cô dường như nghĩ về điều gì đó, có chút bi thương cười rộ lên.
"Chẳng lẽ tôi không yêu.. Tôi đã yêu anh ấy rất nhiều năm." giọng cô trầm xuống, giống như đang nói với chính mình.
Lý Thanh Thanh nghe tới đây, ả hung dữ đẩy Bạch Vi Vi xuống đất, dùng sức dẫm lên chân cô.
Bạch Vi Vi vô lực mà rên rỉ yếu ớt, cô giả bộ đau đến mức toàn thân khẽ run lên.
"Mày yêu anh ấy? Mày có thể yêu anh ấy bao nhiêu? Còn tao yêu anh ấy, yêu đến mức có thể giết người, mày có thể làm gì?" Lý Thanh Thanh dữ tợn gào lớn.
Bạch Vi Vi thật sự muốn nhổ vào mặt ả ta, giết người có thể tự hào sao? Wow.bg-ssp-{height:px}
"Tình yêu của mày rẻ tiền vô dụng, chỉ cần mày nói một câu là mày không yêu Hàn Chính Vũ, tao sẽ không tra tấn mày."
Bạch Vi Vi cười lạnh: "Ha."
Interesting For YouMột cô gái từ Cần Thơ kiếm hơn triệu đồng trong một ngày!Lý Thanh Thanh bị kích thích, người này rõ ràng biết sẽ chết trong tay mình, vì cái gì còn cao cao tại thượng như vậy. Ả duỗi tay bóp chặt cổ Bạch Vi Vi:
"Nói cho tao, mày không yêu Hàn Chính Vũ, tao sẽ cho mày một cái chết nhẹ nhàng."
Bạch Vi Vi không thể hô hấp, cho dù muốn xin tha, cũng nói không ra lời. Lý Thanh Thanh giống như phản ứng được sai lầm của mình, bóp cổ người khác còn muốn người ta nói chuyện, thật sự là yêu cầu quá cao. Ả buông ra tay, đột nhiên từ bên cạnh rút ra một cây roi sắt.
Bạch Vi Vi vừa thấy, lông tơ đều dựng thẳng lên mặc dù cô không cảm nhận được cảm giác đau. Nhưng chỉ cần đánh cô vài cái, dù không đau thì cô cũng có thể trực tiếp lên trời. Bạch Vi Vi ngay lập tức từ bỏ mục đích kéo dài Lý Thanh Thanh, đôi mắt cô ướt đẫm nước mưa, vừa đẹp vừa lạnh lùng.
"Lý Thanh Thanh, một mình cô chắc chắn không thể làm ra loại chuyện này."
Roi thép trong tay Lý Thanh Thanh run lên: "Mày nói cái gì?"
"Tôi không còn mất trí, cô có vẻ một chút cũng không có kinh ngạc." Bạch Vi Vi cảm thấy với IQ của Lý Thanh Thanh, quả thực không giống như là có thể lên kế hoạch cho một vụ tai nạn xe hơi.
Cô không giả vờ mất trí, việc trở nên bình thường hẳn là chỉ có Hàn Chính Vũ biết mới đúng. Nhưng Lý Thanh Thanh lại biết ngay từ đầu. Nếu bên người Hàn Chính Vũ không có nội gián, tên cô sẽ viết ngược. Lý Thanh Thanh có chút hoảng loạn. Ả hung tợn cả giận nói:
"Câm miệng."
Nói xong, roi thép trong tay vung lên. Bạch Vi Vi bởi vì cả người vô lực không thể né tránh, vừa bị đánh, máu ngay lập tức chảy ra.
"Mau nói, mày không yêu Hàn Chính Vũ."
Cổ họng Bạch Vi Vi tanh ngọt, máu trào ra, một roi này trực tiếp làm nội tạng cô bị thương.
"Tôi yêu anh ấy.." Bạch Vi Vi vừa ho ra máu, vừa cười nói.
Nụ cười đẫm máu ở trên mặt cô, lại đẹp một cách kinh tâm động phách.