Edit: Na
Beta: LoBe
___
Cố lên cái em gái ngươi, Bạch Vi Vi hận không thể bóp chết cái hệ thống không đáng tin cậy này.
Sau hai canh giờ, Bạch Vi Vi không đứng dậy nổi, kỳ thật cô rất bội phục bản thân vậy mà không có ngất xỉu.
"Chủ tử......" Bên cạnh truyền đến một giọng nói yếu ớt.
Âm thanh này đáng sợ tới mức khiến Bạch Vi Vi run lên, vội vàng quay đầu lại, mới phát hiện phía sau mình còn một người đang quỳ.
Đây là ai nhỉ? Cô soát lại ký ức hệ thống truyền đến, thấy rằng đây là cung nữ của mình.
Cô là hạng bét, theo thường lệ chỉ có hai cung nữ và hai thái giám. Cung nữ một người là Lục Lôi, một người là Hồng Tụ. Người quỳ gối phía sau cô không hề có cảm giác tồn tại, là Hồng Tụ. Rụt rè như một con chuột, nhưng lại là người trung thành.
Hồng Tụ cũng quỳ, nhưng thân thể tốt hơn rất nhiều so với Bạch Vi Vi, nàng ngay lập tức xông tới đỡ lấy Bạch Vi Vi.
"Chúng ta đi thôi." Bạch Vi Vi thật sự là không có sức lực để nghĩ đến chuyện khác, cô cảm thấy mình sắp bị đông chết rồi.
Trở lại Thanh Nguyên Các, Lục Lôi đun nước nóng, chuẩn bị sẵn canh gừng, nhanh chóng lau người cho Bạch Vi Vi sắp ngất xỉu và thay quần áo mới.
Chờ đến khi Lục Lôi mang một cái chăn tới bên giường đắp lên người cô, đặt túi sưởi vào trong tay và giúp cô uống canh gừng nóng hổi, Bạch Vi Vi cuối cùng cũng sống sót.
Lục Lôi và Hồng Tụ đều là cung nữ được phân tới Thanh Nguyên Các, vốn dĩ Bạch Vi Vi là một phi tần cấp bậc cực thấp, nên không thể chiếm được nổi một cái sân.
Thời điểm lúc phân các vị tiểu chủ đến Đông Tây lục cung, 'Bạch Vi Vi' lẽ ra sẽ tới một điện khác cùng một vài phi tử. Kết quả lúc ấy lại xuất hiện một chuyện lớn, một vị chủ tử ở Thanh Nguyên Các tự tử treo cổ trên xà nhà.
Nghe nói nơi này đã bị ám trong một thời gian dài, ba phi tử đã treo cổ. Mệnh số đen đủi. Trong cung không ai là không kiêng kỵ nơi này.
Vốn dĩ định niêm phong, nhưng bởi vì tú nữ quá nhiều, mà Thanh Nguyên Các vẫn dùng tốt, nên lại phân người xuống đây.bg-ssp-{height:px}
Ai cũng không muốn tới đây sống, không ai là không dùng tiền đi hối lộ, cuối cùng còn mỗi một Bạch Vi Vi đầu óc ngu xuẩn, bị phân đến chỗ này.
Thực chất vẫn còn có một tú nữ nữa cũng muốn tới đây, kết quả không biết vị tú nữ kia nghe kể về nơi này như thế nào, liền đòi sống đòi chết nhảy xuống giếng, được người ta cứu lên, mấy ngày sau liền chết.
Từ đó về sau, Thanh Nguyên Các càng khiến người khác né xa ba thước.
Bạch Vi Vi nhìn đến ký ức này, cảm thấy nguyên chủ ngu xuẩn như vậy mà vẫn chưa bị người ta ấn chết xuống giếng, thật là dẫm phải vận shit chó.
Tuy rằng sống ở nhà ma, nhưng Bạch Vi Vi cảm thấy sống một mình vẫn thoải mái hơn là chen chúc với người khác. Cô nhìn thoáng qua hai cung nữ phía trước, đột nhiên nhìn thấy hai thái giám đang đi đâu đó.
Bạch Vi Vi bất động thanh sắc hỏi: "Tiểu Hạ Tử cùng Tiểu Trác Tử đâu rồi?"
Hồng Tụ nhẹ nhàng trả lời: "Chủ tử, Tiểu Hạ Tử đi Ngự Thiện Phòng lấy bữa tối, Tiểu Trác Tử...... Tiểu Trác Tử vừa mới bị điều đi rồi."
Bạch Vi Vi vừa nghe, liền biết tên Tiểu Trác Tử kia khẳng định là nhìn cô không có đầu óc như vậy nên uất ức, biết cô là kẻ không có tiền đồ, trực tiếp bỏ chạy.
"Đi thì đi, ta là loại chủ tử không có tiền đồ làm sao có thể giữ được người? Các ngươi ai muốn đi, bây giờ cũng có thể đi đi."
Lục Lôi cùng Hồng Tụ vừa nghe, sắc mặt đại biến, lập tức quỳ xuống dập đầu với Bạch Vi Vi.
"Chủ tử, nô tỳ ngàn vạn lần không dám hai lòng, mong chủ tử minh giám."
Tiểu Hạ Tử vừa lấy bữa tối về, nghe Bạch Vi Vi nói, cũng ngay lập tức đem cơm để sang một bên rồi vội vàng quỳ xuống.
Bạch Vi Vi nâng mi mắt, khí thế tăng lên: "Tốt, đều rất trung thành, chúng ta về sau phải sống cùng nhau thật tốt."