Edit: Na
Beta: LoBe
___
Phu thê thế tục sao có thể so sánh với đế vương và phi tần. Chỉ cần nghĩ một chút về nó cũng là đại nghịch bất đạo.
Thịnh Tư Vũ muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt nhát gan có chút ái mộ của Bạch Vi Vi, lại không đành lòng đả kích nàng.
Khi hắn nâng chén trà lên, ngón tay vậy mà có chút run rẩy.
Lần đầu tiên giết người tay hắn không hề run, hôm nay dưới ánh mắt ái mộ của Bạch Vi Vi, ngay cả chén trà cũng không cầm chắc.
Bạch Vi Vi ngoan ngoãn uống trà và bắt đầu choáng váng.
Thịnh Tư Vũ nhẹ giọng nói: "Ái phi, nghỉ ngơi thôi."
Bạch Vi Vi ngây ngốc gật đầu, gương mặt đỏ ửng, đầu óc bắt đầu quay cuồng. Lần này cô đã có chuẩn bị, biết rằng một khi dược tính phát tác, bản thân nhất định sẽ đánh mất lý trí, đồng thời tay chân sẽ vô lực. Nhưng vẫn có thể động một chút.
Trước khi cô hoàn toàn đánh mất lý trí, đột nhiên lớn mật duỗi tay, dùng sức ôm lấy Thịnh Tư Vũ. Cánh tay như ngó sen ngọc, rõ ràng mềm mại không xương, nhưng lại làm cả người Thịnh Tư Vũ cứng đờ, hoàn toàn không biết phải làm gì. Hắn vội vàng nhìn thanh kiếm treo trên tường, rất muốn qua đó nắm lấy thanh kiếm kia, để chống đỡ lực lượng từ cánh tay ôn nhu như nước này.
Ngay sau đó, cả người Bạch Vi Vi nằm trọn trong lồng ngực rộng lớn cường tráng của hắn, giống như chú mèo con mà cọ cọ vào hắn.
Hô hấp của Thịnh Tư Vũ bắt đầu rối loạn.
Tất cả nữ nhân trong hậu cung, không ai có thể tiếp cận hắn. Đối mặt với việc lật thẻ bài của các phi tần hắn đều đối phó cho xong việc. Cho dù là Thần phi tương đối khó đối phó, cũng có nước trà thêm chút hương song trọng mê huyễn hiệu quả tới đối phó nàng.
Từ nhỏ hắn lớn lên ở quân doanh, nên không có khả năng đi kỹ viện, trong quân lại toàn nam tử, vì vậy hắn chưa từng tiếp xúc với nữ nhân ở phương diện này.bg-ssp-{height:px}
Năm đó hắn khinh xuất trực tiếp dẫn dắt đại quân đi cứu trợ, cũng là bởi vì cứu mẫu thân mình. Nhưng đã quá trễ rồi. Mẫu thân của hắn là một cung nữ bị tiên hoàng làm nhục trong một đêm say rượu, sau đó lại nhận hết mọi sự lăng mạ của mọi người trong cung.
Sau đó Thái Tử bức vua thoái vị, hắn lấy danh nghĩa cứu giá giết chết. Còn Hoàng Hậu, cũng là Thái Hậu bây giờ thì đang bị giam cầm trong tẩm cung.
Nhân Trệ...... Tứ chi bị chém đứt, hai mắt bị móc ra, hai tai, đầu lưỡi và mũi cùng được để trong một chiếc bình.
Hắn vừa đến, liền nhìn thấy mẫu thân mình đang bị tra tấn và dần chết đi.
Nếu không phải bị tứ đại gia tộc cản trở, hắn nhất định phải đâm chết con cẩu cái đã hại chết mẫu thân mình hàng ngàn lần. Lúc ấy trong lòng hắn đã thề, Thái Hậu, tứ đại gia tộc, tất cả đều phải diệt trừ.
Mà mỗi khi hắn nhìn thấy nữ tử trong hậu cung thì lại nhớ tới việc mình bị người trong hậu cung ức hiếp khi còn nhỏ. Nữ nhân trong cung đều có tâm địa rắn rết.
Lúc hắn chạm vào các nàng, chỉ đơn giản là nắm tay một chút, mềm mại thì không cảm nhận thấy, nhưng lại nghĩ đến cơ thể thối nát của mẫu thân mình, ghê tởm đến mức cả ba ngày sau đều ăn không ngon.
Nếu không phải Tô Đức tìm được loại thuốc thần kỳ kia, hắn cũng không biết phải ứng phó với mấy loại nữ nhân rắn rết đó như thế nào.
Mà Bạch Vi Vi là nữ nhân đầu tiên hắn gặp không có cảm giác khó chịu.
Cả người Thịnh Tư Vũ cứng như một cục đá, rõ ràng nên đẩy Bạch Vi Vi đang làm càn ra, nhưng cơ thể lại không nghe lời, không chịu đứng dậy.
Thân hình mềm mại, tựa như dòng nước ấm, nhưng lại nóng bỏng như một ngọn lửa. Ngón tay non mịn như cành liễu, không hề có lực công kích mà thâm nhập vào bên trong y phục, khơi dậy từng ngọn lửa trong người hắn.
Hắn dường như không thể hô hấp, mỗi lần hít thở đều cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, không giống với hương thơm của hương liệu trong túi thơm.
"Hoàng Thượng, thần thiếp khó chịu......" Bạch Vi Vi ôm hắn dùng sức cọ xát, thấp giọng nỉ non.