Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mike-kun
Bất kể Tống Tử Kỳ có làm càn phun tào như thế nào ở trong lòng, thì mặt ngoài cũng chỉ là vẻ mặt mờ mịt, ngốc ngốc nhìn Lương Bá Nhã.
Lương Bá Nhã cười một chút, thanh âm ôn nhu trầm thấp, rơi vào tai Tống Tử Kỳ quả thật tràn đầy mê hoặc: "Cho nên, chúng ta có nên...... thử một lần hay không?"
Giờ khắc này, nội tâm Tống Tử Kỳ như bị mèo nhỏ đánh đổ, sôi nổi vươn móng vuốt nhỏ gãi tim cậu.
Trong nháy mắt Tống Tử Kỳ đã bị thanh âm ôn nhu của Lương Bá Nhã mê đến cái gì cũng không cần, thiếu chút nữa đã trực tiếp gật đầu, thì một cái thanh âm gợi đòn vang lên không xa: "Bá Nhã?"
Tống Tử Kỳ bị giọng nói bất thình lình làm cho hoảng sợ, nguyên bản sắp buột miệng nói ra từ "Được" cũng bị hắn làm sợ tới mức nuốt về trong bụng.
Bất quá giọng nói này cũng đồng thời làm cậu thanh tỉnh, ĐM! Cậu vậy mà định đáp ứng Lương Bá Nhã "Thử một lần"!
Đm! Rốt cuộc cậu nên làm cái gì (︎) a! Cậu chính là con trai đóoooo!
︎ Nguyên văn chữ này là thần mã 神马 là cách nói trại của từ cái gì 什么.
Lấy thân phận con gái để kết giao cùng Lương Bá Nhã, không phải là muốn lừa gạt tình cảm sao! Cậu thiếu chút nữa liền biến thành một tên lừa gạt tình cảm rồi QAQ!
Giờ khắc này, tuy Tống Tử Kỳ có chút bất mãn với người cắt ngang cuộc trò chuyện giữa cậu và Lương Bá Nhã, nhưng đồng thời cũng thấy may mắn và sợ hãi, may mắn là bị cắt ngang, bằng không cậu thật sự không chắc mình có thể cự tuyệt được Lương Bá Nhã.
Phải biết Lương Bá Nhã chính là nam thần cậu yêu thầm nhiều năm, nếu không phải bị người cắt ngang, thì thật sự đúng là cậu không đủ quyết đoán để cự tuyệt nam thần......
Tống Tử Kỳ xoay người lại, liền thấy tên Trần Lãng mới nãy còn ở trong góc ôm ấp hú hí với bạn gái, không biết khi nào đã đi tới, đang đứng cách bọn họ không xa, còn hướng bọn họ vẫy vẫy tay.
Bạn gái nhỏ của Trần Lãng cũng đang đứng bên người hắn, khoát tay hắn. Ngay khi nhìn thấy Lương Bá Nhã, ánh mắt cô nàng tức khắc sáng ngời lên, tựa như fan nhìn thấy thần tượng vậy, kinh hỉ A một tiếng: "Thật là anh! Mới nãy Trần Lãng còn nói anh ở đó, em còn không tin đâu, dù sao nơi này chính là Rừng Tình Nhân đó......"
Ý em gái này là nam thần nhà cậu không thể tìm được bạn gái sao?
Tống Tử Kỳ yên lặng phun tào một câu trong lòng, nam thần của cậu không phải không tìm được bạn gái, chỉ là không muốn tìm thôi!
Ngải Khả Khả hình như cũng phát hiện mình quá nhanh mồm nhanh miệng, thè lưỡi, vội vàng giải thích nói: "Bởi vì em nghe nói anh không có bạn gái, không có bạn gái thì sao có thể tới Rùng Tình Nhân được, ha hả."
Được một lúc, Trần Lãng phát hiện Tống Tử Kỳ bên người Lương Bá Nhã, ánh mắt liền di chuyển giữa hai người, trên mặt còn mang theo nụ cười không có ý tốt: "Bá Nhã, sao mày không giới thiệu vị mỹ nữ kế bên mày một chút đi?"
"Đúng rồi, đây là bạn gái tôi Ngải Khả Khả......G đại," bỗng nhiên bị bạn gái nhỏ lôi kéo góc áo, tựa hồ lúc này Trần Lãng mới nhớ tới Ngải Khả Khả, liền hướng hai người giới thiệu, còn nói riêng với Lương Bá Nhã một câu, "Bá Nhã, em ấy chính là fan của mày nha."
Lương Bá Nhã hướng Ngải Khả Khả cười một chút, Ngải Khả Khả tức khắc hơi sửng sốt. Chỉ nhìn diện mạo mà nói, Trần Lãng còn xuất sắc hơn Lương Bá Nhã một chút, nhưng nếu nói về khí chất, thì Trần Lãng kém xa Lương Bá Nhã. Cho nên kể cả khi nhìn quen diện mạo của Trần Lãng rồi, thì Ngải Khả Khả vẫn bị nụ cười của Lương Bá Nhã làm kinh diễm một phen.
Mặt Ngải Khả Khả tức khắc liền đỏ lên, cô lớn lên vốn đáng yêu ngọt ngào, lúc này hai má phiếm hồng càng giống như Xuân Hoa, xinh đẹp tựa như một đóa hoa đào.
︎ Xuân Hoa do Triệu Lộ Tư đóng vai trong phim Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt.
...... Nhưng đáng tiếc hai thằng con trai ở đây cùng một "Em gái" đều không có chú ý tới cảnh đẹp này, Trần Lãng vẻ mặt nhiều chuyện đánh giá Lương Bá Nhã cùng Tống Tử Kỳ, mà tên gay Tống Tử Kỳ này hiển nhiên là không có hứng thú với em gái, còn về Lương Bá Nhã tuy rằng mỉm cười nhìn Ngải Khả Khả, nhưng ánh mắt lại không hề gợn sóng.
Ngải Khả Khả không giống Tống Tử Kỳ nhạy bén như vậy, ngược lại vui vẻ nói: "Em đã thấy anh chủ trì ở buổi kỷ niệm thành lập trường, anh thật sự quá lợi hại, đối mặt với nhiều người như vậy vậy mà một chút sợ hãi cũng không có. Nếu là em, khẳng định đã sợ đến run chân, đứng không vững rồi, anh làm sao hay vậy?"
Lương Bá Nhã trầm ngâm một chút, cười nói: "Chỉ cần coi người dưới đài như cà rốt là được."
︎ Bản trung để là Tống Tử Kỳ, nhưng mình thấy không hợp lý lắm nên đổi nha.
Ngải Khả Khả tức khắc hoa chi loạn chiến.
︎ 花枝乱颤 Hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên.
Vẫn luôn bị làm lơ, rốt cuộc Trần Lãng cũng không cam lòng lại lần nữa mở miệng: "Bá Nhã, sao mày không giới thiệu vị mỹ nữ kế bên mày một chút?"
Lương Bá Nhã nhàn nhạt nhìn hắn một cái, Trần Lãng tức khắc run run, chẳng qua Lương Bá Nhã vẫn mở miệng giới thiệu nói: "...... Tống Kỳ."
Trần Lãng sửng sốt: "A? Đơn giản vậy sao?"
Ngải Khả Khả cũng nhìn về phía Tống Tử Kỳ, trong ánh mắt mang theo tò mò, đánh giá vị phái nữ cùng ở trong đây, một cô gái xinh đẹp khi gặp được một cô gái xinh đẹp khác, phản ứng đầu tiên hơn phân nửa đều là so coi ai đẹp hơn.
Tống Tử Kỳ không phải con gái, đương nhiên sẽ không biết Ngải Khả Khả đang suy nghĩ cái gì, chỉ là theo bản năng hướng Ngải Khả Khả cười một chút.
Trần Lãng tuy đã gặp qua Tống Tử Kỳ rất nhiều lần, nhưng vẫn luôn không biết tên Tống Tử Kỳ, khi đã biết tên Tống Tử Kỳ, hắn liền lập tức theo gậy lên cây, vô cùng tự quen thuộc nói: " Cậu tên là Tống Kỳ à, tôi gọi cậu là Kỳ Kỳ nha."
︎ Theo gậy lên cây 顺杆上树 cũng chẳng biết nó là gì nữa, theo mình nó giống được nước lấn tới á nhưng không nghiêm trọng vậy thôi.
Tống Tử Kỳ: "......"
Ngay cả nam thần cũng không gọi cậu thân mật như vậy đâu! Mới không cho mi kêu!
Bất quá Trần Lãng không chỉ không có nhận thấy kháng cự trên mặt Tống Tử Kỳ, ngược lại còn vô cùng tự nhiên trò chuyện với Tống Tử Kỳ: "Kỳ Kỳ, cậu cũng học ở G đại đi, cậu học ngành gì? Khả Khả học ngành ngôn ngữ Nhật, các cậu có học chung học viện không?"
Tống Tử Kỳ: "......"
May mắn vào lúc này, Lương Bá Nhã mở miệng giải vây giúp cậu: "Cổ họng Tống Kỳ không thoải mái, không tiện nói chuyện."
"Cổ họng không thoải mái? Đi khám bác sĩ chưa?"
Tống Tử Kỳ vội vàng lắc lắc đầu, ý bảo không cần.
"Đúng rồi, nếu đã may mắn gặp phải, thì lát nữa cùng đi ăn cơm trưa đi?" Ngải Khả Khả bỗng nhiên mở miệng, cô nhìn về phía Lương Bá Nhã.
Trần Lãng cũng gật gật đầu: "Đúng vậy, lát nữa cùng ăn cơm trưa đi, Khả Khả nói gần đây có một cửa hàng Hàn Quốc làm thịt nướng rất tuyệt......"
Nội tâm Tống Tử Kỳ tràn đầy cự tuyệt, cậu không muốn làm bóng đèn giữa đôi tình nhân này đâu!
...... Đương nhiên, cậu càng không muốn bị người khác quấy rầy "Thế giới hai người" của cậu và nam thần.
Thế nhưng Tống Tử Kỳ cũng không biết ý của Lương Bá Nhã, vì thế liền nhẫn nại không lắc đầu trực tiếp.
May mắn Lương Bá Nhã hơi hơi mỉm cười, cự tuyệt: "Không được, chúng ta đã có sắp xếp rồi."
Biểu tình của Ngải Khả Khả có chút thất vọng, bất quá Lương Bá Nhã cũng đã uyển chuyển cự tuyệt, cô cũng không phải người không thức thời.
Trần Lãng hướng Lương Bá Nhã nhướng mày: "Được thôi, vậy chúng ta không quấy rầy hai ngươi."
Cùng Trần Lãng cùng Ngải Khả Khả tách ra, hai người lại yên lặng theo lối mòn đi tiếp.
Từ Rừng Tình Nhân đi đến thư viện, từ thư viện đi đến sân vận động, từ sân vận động đi tới sân bóng rổ...... Toàn bộ hành trình, đầu óc Tống Tử Kỳ đều là mơ hồ, vừa rồi lượng thông tin của câu nói kia quá lớn, làm cho CPU trong não của cậu bất động.
Mà Lương Bá Nhã hình như cũng nhìn ra Tống Tử Kỳ đang hoảng hốt, cũng không tiếp tục truy vấn, phong độ rất tốt, cử chỉ tự nhiên, bình thản ung dung.
Ngược lại là Tống Tử Kỳ hu hư thực thực bị tỏ tình, biểu tình hốt hoảng, đi đường cùng tay cùng chân, vẻ mặt như lạc vào cõi tiên, không tập trung chút nào.
Nếu giờ này khắc này, hoạt động tâm lý của Tống Tử Kỳ có thể biến thành đạn mạc, đoán chừng có thể làm ra một cái video phút nổi như cồn.
Đương nhiên, những hoạt động tâm lý đó cuối cùng đều biến thành một câu --
Đm?! Nam thần vừa tỏ tình với cậu!!!
Đại não Tống Tử Kỳ tức khắc ầm một tiếng, chập mạch.
Hôm nay, Lương Bá Nhã cùng Tống Tử Kỳ không sai biệt lắm đã đi hết phần lớn G đại.
Mà từ khi Lương Bá Nhã hỏi ra cái đề tài bị Trần Lãng cắt ngang kia, ánh mắt Tống Tử Kỳ vẫn luôn có chút né tránh, còn thường xuyên thất thần, Lương Bá Nhã đại khái đã nhận ra Tống Tử Kỳ là đang trốn tránh, cho nên thẳng đến khi hai người nói gặp lại, thì đều không hỏi lại vấn đề kia.
Trở lại ký túc xá lúc sau, còn có chút hốt hoảng, Tống Tử Kỳ liền thu được tin nhắn thoại từ Wechat của Lương Bá Nhã --
"Tôi biết trong khoảng thời gian ngắn cậu cũng không suy nghĩ được rõ ràng, chậm rãi suy nghĩ đi, tôi sẽ chờ cậu."
Thanh âm Lương Bá Nhã trầm thấp mà ôn nhu, có thể làm người chìm sâu vào mê mẩn. Nhưng vào khoảnh khắc này, Tống Tử Kỳ đã hoàn toàn không còn cảm giác lâng lâng như trước nữa, mà lâm vào một loại trạng thái mờ mịt rối rắm giãy giụa.
Tống Tử Kỳ thật sâu cảm nhận được loại chân lý "Không tìm đường chết sẽ không phải chết" này...... Là tự cậu cấp tốc đem chính mình ném vào đường chết.
Khoảnh khắc này Tống Tử Kỳ lâm vào sâu trong cảm giác rối rắm, mi không tìm đường chết thì sẽ không phải chết, lúc trước sao cậu cứ phải tìm đường chết chứ? Nếu cậu lúc trước không có uống say, cậu liền sẽ không mặc nữ trang, nếu cậu không mặc nữ trang, liền sẽ không gặp gỡ nam thần, nếu cậu không gặp gỡ nam thần, liền sẽ không lâm vào loại khốn cảnh tiến thoái lưỡng nan này.
Nếu câu "Thử một lần" là Lương Bá Nhã nói với Tống Tử Kỳ, thì Tống Tử Kỳ khẳng định đã vui vẻ đến mức lăn lộn xuống lầu chạy mười vòng, nhưng vấn đề là câu nói kia là Lương Bá Nhã nói với "Tống Kỳ".
Thẳng đến cuối cùng, Tống Tử Kỳ đều không có trả lời Wechat của Lương Bá Nhã, cậu quyết định tự lừa mình dối người, làm bộ như không thấy cái WeChat kia, thậm chí còn tắt nguồn điện thoại, ném ra xa.
Tất nhiên là tối nay, Tống Tử Kỳ mất ngủ.
Thẳng đến ngày hôm sau, Tống Tử Kỳ vẫn không dám khởi động máy, cậu biết chính mình hẳn là nên giải thích rõ ràng với Lương Bá Nhã. Nhưng mà, cậu sợ một khi cậu mở miệng với Lương Bá Nhã, bọn họ có lẽ ngay cả bạn bè cũng không thể làm. Nhưng mà cậu lại không thể không giải thích, nếu cậu không giải thích, thì cậu cùng những nhân yêu lừa gạt trang bị trong game có khác gì đâu!
Tống Tử Kỳ muốn giải thích lại không dám giải thích, quả thật tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng cậu chỉ có thể tiếp tục giả làm đà điểu.
Loại trạng thái này khiến Tống Tử Kỳ không có tâm tính tiếp tục làm quỷ súc, thậm chí ngay cả máy tính cũng không dám mở, hơn nữa gần đây cậu rất nghèo, liền mang tâm thái xin lỗi dứt khoát chạy sang thế giới thật, đi làm thêm.
Lần này Tống Tử Kỳ tìm được công việc giao thức ăn ở một cửa hàng thức ăn nhanh, đối tượng giao cơm đa phần đều là học sinh Z đại cùng G đại, cưỡi xe điện đi đưa, lộ trình cũng không phải xa, chỉ là leo cầu thang có chút phiền toái, một phần hào, chỉ cần chịu được khổ thì vẫn có thể kiếm sinh hoạt phí.
Khóa học năm ba rất ít, có khi một ngày cũng chỉ có một khóa, này thiên hạ khóa lúc sau, Tống Tử Kỳ liền lái cừu con hồng phấn kiểu nữ đi giao cơm hộp.
︎ cừu con của trung quốc nè
Nhưng cũng không biết Tống Tử Kỳ đạp phải vận cứt chó gì, cậu vừa mới đậu xe ở dưới ký túc xá nam, liền thấy Trần Lãng mới gặp không lâu cùng bạn gái nhỏ của hắn.
Ngải Khả Khả tựa hồ đang kéo tay Trần Lãng làm nũng, mà vẻ mặt Trần Lãng thì bất đắc dĩ, bầu không khí luyến ái chua lét kia thiếu chút nữa liền huân Tống Tử Kỳ đang ở cách xa đến té ngã.
Mẹ nó! Đi đâu cũng gặp hai tên này! Tống Tử Kỳ có chút không bình tĩnh, tuy hôm nay cậu không có mặc nữ trang, nhưng cũng không thể đảm bảo cái mặt hàng Trần Lãng này không thể nhớ rõ diện mạo cậu, vậy thì xong đời.
Tống Tử Kỳ vội vàng thừa dịp Trần Lãng cùng Ngải Khả Khả còn chưa đi đến đây, vội vàng bay nhanh vào ký túc xá. Bác gái trông cửa ký túc xá trừng mắt Tống Tử Kỳ nhìn nửa ngày, sau khi xác định cậu không phải người khả nghi mới cho vào.
May mắn Tống Tử Kỳ lớn lên có một túi da tốt, nếu là một tên có khuôn mặt đáng khinh, nói không chừng ngay cả cửa cũng không thể vào.
Tống Tử Kỳ cầm hai túi cơm hộp lớn, thở hổn hển bò lên lầu, lên một tầng rồi lại một tầng, giao cơm hộp là công việc chân tay, kiếm tiền cũng không phải nhiều, chẳng qua là có thể ổn định làm trường kỳ. Dù sao thì phát tờ rơi, giới thiệu sản phẩm tuy có tiền rất nhanh, nhưng không phải lúc nào cũng có.
...... Huống chi còn có thể rèn luyện thân thể!
Tống Tử Kỳ tự mình an ủi rồi tiếp tục leo cầu thang thật nhanh, leo đến mức mệt muốn gãy chân, thở hổn hển.
Nhưng ngay khi cậu vất vả chạy tới ký túc xá cuối cùng, thì đột nhiên lại thấy đàn em đã lâu không gặp.
-- Mẹ nó! Rốt cuộc hôm nay cậu đạp phải vận cứt chó gì!
Tống Tử Kỳ phi thường hối hận, hôm nay cậu ra cửa có phải là không coi ngày hay không, đáng lẽ hôm nay không nên ra cửa!
Mà thời điểm đàn em mở cửa phát hiện ra Tống Tử Kỳ, biểu tình cũng là sửng sốt. Ngay khi Tống Tử Kỳ xấu hổ không biết nên nói gì, thì đàn em cũng đã tự giác đưa ra tiền cơm hộp cho Tống Tử Kỳ.
Tống Tử Kỳ nhất thời lại sửng sốt, nhìn biểu tình ngây ngốc của Tống Tử Kỳ, đàn em ngược lại nở nụ cười: "Thấy phản ứng của em rất kỳ quái sao? Kỳ thật cũng không kỳ lạ đi, đổi lại là anh bị người mình thích hung hăng cự tuyệt như vậy, dù có mặt dày cũng không dám tiếp tục dây dưa nữa. Đàn anh yên tâm đi, em sẽ không tiếp tục bám lấy anh nữa."
Mơ hồ cảm thấy đầu gối của mình bị trúng một mũi tên, Tống Tử Kỳ: "......"
Kể cả khi bị người hung hăng cự tuyệt mà vẫn nhu cữ mặt dày dây dưa không thôi...... Đây mẹ nó không phải đang nói cậu sao? Dù gì nam thần của cậu cũng đã nói rõ hắn không thích con trai, mà cậu vẫn như cũ không chịu từ bỏ, tình nguyện giả gái...... Cậu thật sự quá đê tiện a.
Tống Tử Kỳ hốt hoảng xoay người xuống lầu, đại não rối thành một cuộn chỉ, cắt hoài không đứt, càng gỡ càng rối. Cậu biết hiện tại tình cảm của Lương Bá Nhã với cậu còn cách rất xa mới là thích, nhiều lắm chỉ là hảo cảm mà thôi. Rõ ràng chỉ cần cậu hiện tại nói sự thật với Lương Bá Nhã, thì Lương Bá Nhã liền không khả năng lại thích cậu, vậy cậu cũng không còn tính là lừa gạt cảm tình của Lương Bá Nhã nữa...... Tất cả còn có thể cứu vãn được.
...... Nhưng mà, cậu sợ rằng khi Lương Bá Nhã biết được chân tướng thì sẽ dùng đôi mắt lạnh băng nhìn cậu, sẽ không còn thanh âm ôn nhu trầm thấp nữa, mà là giọng nói lạnh nhạt vô tình.
Đã là người thì luôn có lòng tham, chiếm được rồi mà lại mất đi còn đau khổ hơn rất nhiều so với ngay từ đầu đã không có được. Đối với Tống Tử Kỳ mà nói, đã có được sự ôn nhu của Lương Bá Nhã mà lại mất đi, quả thật còn thống khổ hơn một năm không được ăn thịt gấp trăm lần.bg-ssp-{height:px}
Tống Tử Kỳ rối rắm đến không chịu được, đầy đầu đều bị hai từ "Thẳng thắn" với "Không thẳng thắn" này chiếm cứ, thời điểm xuống lầu còn suýt nữa trượt chân.
Ngồi trên cừu con, Tống Tử Kỳ nói với chính mình như vậy là không được, cậu không thể cứ tiếp tục nghĩ về chuyện phiền não này, cậu chính là nam nhân, lỡ may thất thần một cái thì chính là một xác hai mạng...... Phi! Một xe hai mạng!
Vì thế Tống Tử Kỳ ép chính mình tập trung tinh thần, bắt đầu tập trung tinh thần lái xe, nhưng ngay khi cậu lái cừu con qua ngã rẽ, thì bỗng nhiên nghe được thanh âm một nam một nữ cãi nhau cách đó --
"Tại sao em cứ luôn kiêu căng tùy hứng như vậy! Em không thể giống Hoàn Tử thông cảm cho anh sao?"
"Em tùy hứng kiêu căng?! Con gái đều là cái dạng này! Anh nói rõ ràng cho em! Con nhỏ Hoàn Tử đó là ai?!"
"...... Anh quá mệt mỏi rồi, anh không muốn cãi nhau với em nữa."
"Anh nói rõ ràng cho em! Con nhỏ Hoàn Tử đó là ai?!"
"...... Chỉ là người bạn trên mạng của anh mà thôi."
"Bạn trên mạng? Anh vậy mà còn dám yêu qua mạng? Anh có cho em là bạn gái anh không?!"
"Hoàn Tử là nam! Chúng ta chỉ là anh em tốt mà thôi! Em đừng lại vô cớ gây rối."
"Em vô cớ gây rối?! Rốt cuộc là ai vô cớ gây rối? Có bạn trai nào ở thời điểm hẹn hò lại cứ ôm cái điện thoại không! Hơn nữa mỗi lần hẹn hò đều là em chủ động nói ra! Chẳng lần nào anh chủ động hết! Còn thường xuyên từ chối nói cái gì anh muốn thu âm bài hát! Lúc trước là anh theo đuổi em! Thu âm cái muội ngươi! Ôm di động của anh mà chết đi!"
Tống Tử Kỳ chưa kịp phản ứng lại, tiếp theo ngay sau đó, liền có một người đột nhiên vọt tới đầu xe cậu, Tống Tử Kỳ vội vàng phanh lại, kết quả liền vì phanh quá gấp mà cả người và xe đều té trên đất.
Tống Tử Kỳ chưa kịp bình tĩnh, liền nghe được cái em gái thiếu chút nữa bị cậu đụng vào, hét to một tiếng: "Trần Lãng anh là đồ khốn nạn!" Sau đó liền khóc lóc chạy đi.
Tống Tử Kỳ tức khắc cả người đều không ổn, cái cốt truyện như phim thần tượng cẩu huyết này là muốn quậy kiểu gì?! Còn có cậu vì sao nằm cũng trúng đạn a!
Bất quá Tống Tử Kỳ không nằm trên mặt đất được bao lâu, rất nhanh Trần Lãng liền đi đến trước mặt cậu, hướng cậu vươn tay, ngữ mang xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, tôi cùng bạn gái đang cãi nhau...... Bạn gái tôi hình như có chút tức giận, tôi thay cô ấy xin lỗi cậu , tôi đỡ cậu đứng lên." Nói rồi, Trần Lãng liền nắm tay Tống Tử Kỳ, muốn đem cậu kéo lên.
Tống Tử Kỳ vừa thấy là Trần Lãng, trong lòng tức khắc liền trầm xuống, ĐM! Hôm nay rốt cuộc cậu đạp phải cái vận cứt chó gì a!
Trần Lãng ơi Trần Lãng, tại sao đi đâu cũng thấy mi?!
Tống Tử Kỳ sợ bị Trần Lãng nhận ra, vội vàng cúi đầu đứng lên, còn cố ý đè giọng nói: "Không...... Không sao."
Trần Lãng khom lưng giúp Tống Tử Kỳ đem tọa kỵ cừu con đỡ lên, một bên đỡ một bên lầm bầm lầu bầu: "Đôi khi tôi thật sự không thể hiểu được cô ấy, con gái hiện giờ đều là cái dạng này sao?"
Tống Tử Kỳ tiếp nhận tay lái của cừu con, đè giọng nói: "Cũng không phải, không phải ai cũng giống ai ......"
"Rõ ràng khi vừa mới bắt đầu, tôi còn cảm thấy cô ấy thật đáng yêu, nhưng mà ở chung lâu rồi, lại càng ngày càng không chịu nổi tính cách cô ấy, vì sao cô ấy không thể giống....... ôn nhu giống vậy?"
Trần Lãng một bên khom lưng thay Tống Tử Kỳ nhặt đồ vật rơi đầy đất, một bên lẩm bẩm tự nói.
Tống Tử Kỳ lặng lẽ dựng lên lỗ tai, giống...... ôn nhu giống vậy?
Cái này "......" Là ai?
Chẳng lẽ là đang nói...... Tề Lượng?
Tề Lượng, tuy tính tình nhìn qua có chút lạnh lùng, nhưng mà trên thực tế lại người hiền lành đảm đang, không chỉ Max level kỹ năng nấu cơm. Bình thường cũng rất tinh tế săn sóc, quả thật như phụ huynh của bọn họ, thật là người vợ cần thiết cho nhà lữ hành.
Điểm duy nhất không hoàn mỹ, chính là cậu ta là con trai.
Ngay khi Tống Tử Kỳ nghĩ thầm chẳng lẽ Tề Lượng còn có cơ hội, thì Trần Lãng lại nhìn chằm chằm sườn mặt của Tống Tử Kỳ, thình lình thốt ra một câu: "Cậu...... nhìn có chút quen quen? Chúng ta có phải gặp nhau ở đâu rồi không?"
Nghe Trần Lãng nói, trong lòng Tống Tử Kỳ tức khắc lộp bộp một tiếng --
Đm?! Cậu sẽ không bị lòi đi!
Bất quá Tống Tử Kỳ biết nếu cậu lộ ra biểu tình chột dạ, ngược lại có khả năng sẽ khiến cho Trần Lãng hoài nghi, chỉ có thể cố gắng trấn định: "Sao được, không có khả năng đi, hôm nay tôi mới bắt đầu giao cơm hộp, cậu trước kia sao có thể gặp qua tôi được?"
Trần Lãng nhìn chằm chằm mặt Tống Tử Kỳ nửa ngày, mới chần chờ hỏi: "Cậu......
có chị gái hay em gái gì đó không?"
Tống Tử Kỳ trong lòng tức khắc lại lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ Trần Lãng thật sự nhìn ra cái gì?
Bất quá khẩn trương qua đi, Tống Tử Kỳ ngược lại bình tĩnh lại: "Tôi có một đứa em họ......"
Trần Lãng tò mò truy vấn: "Vậy em họ cậu tên gì?"
Tống Tử Kỳ nhướng mày liếc hắn một cái, bốn lạng đẩy ngàn cân dời đi đề tài: "Bạn học, cậu không phải đã có bạn gái rồi sao? Cậu hỏi tên em họ tôi có ý tứ gì?"
︎ 四两拨千斤 bốn lạng đẩy ngàn cân: mềm mỏng khéo léo. Đây là một thuật ngữ võ thuật, chỉ có trong Thái Cực quyền, tức là lấy nhu chế cương.
Trần Lãng sửng sốt một chút: "Tôi không phải ý tứ này, tôi chỉ là......"
Tống Tử Kỳ trực tiếp đánh gãy lời hắn nói: "Tôi còn muốn đi giao cơm hộp, cậu có biết trong khi cậu hỏi tôi, tôi tổn thất bao nhiêu tiền không?"
Trần Lãng nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tôi chỉ là cảm thấy cậu cùng em gái tôi quen biết có chút giống thôi."
Tống Tử Kỳ yên lặng nhìn hắn, đặt mông lên cừu con rời đi.
Đưa cơm ở G đại được một vòng, Tống Tử Kỳ lại ngựa không ngừng vó chạy đến Z giao cơm hộp.
Đương nhiên, chuyện này vốn dĩ không phải công việc của Tống Tử Kỳ, chủ cửa hàng thức ăn nhanh tuyển hai học sinh làm công việc giao cơm ở G đại cùng Z đại, nhưng không may là hôm nay hai học sinh Z đại kia đều xin nghỉ, mà một học sinh G đại khác đi ra ngoài giao cơm hộp còn chưa trở về, cho nên nhiệm vụ này tự nhiên liền rơi vào Tống Tử Kỳ.
Ngay từ đầu, Tống Tử Kỳ kỳ thật còn có chút do dự. Tuy khoảng cách giữa G đại cùng Z đại thật sự rất gần, nhưng mà trước đây Tống Tử Kỳ còn chưa đi Z lần nào. Cậu không quen đường đi của Z đại, khẳng định phải lãng phí không ít thời gian, hơn nữa ở Z đại còn có...... Lương Bá Nhã chính là học sinh của Z đại, lỡ may không cẩn thận đụng phải thì làm sao bây giờ?
...... Bất quá khi chủ cửa hàng thức ăn nhanh nói giao cơm hộp đến Z đại, một phần tính một đồng, Tống Tử Kỳ lập tức liền không có tiết tháo khuất phục, tung tăng dẫn theo hai túi cơm hộp lớn lái cừu con đến Z đại.
︎ Bản Trung ghi là G đại nhưng mình thấy không hợp lý nên mạn phép đổi thành Z đại.
Đến nỗi cái vấn đề có thể gặp phải Lương Bá Nhã hay không......Z đại lớn như vậy! Học sinh nhiều như vậy! Nào có trùng hợp đến thế! Vâng! Nhất định không có khả năng trùng hợp như vậy đâu! Kia tuyệt đối là con số xác suất thiên văn!
Nhưng mà sự thật chứng minh, FLAG là không thể làm bậy.
Đây là lần đầu tiên Tống Tử Kỳ tới Z đại, so với G đại, diện tích Z đại lớn hơn, hoàn cảnh cũng càng phức tạp hơn. Tống Tử Kỳ mới vừa vào cửa liền nháy mắt lạc đường, thật vất vả mới tìm được người hỏi đường đến ký túc xá Z đại.
Bậc thang của ký túc xá Z đại còn cao hơn G đại, khi Tống Tử Kỳ mang theo phần cơm bò lên trên lầu chín, cả người đã thở gấp thành chó, mồ hôi ướt lộc cộc khiến lưng câu đều ướt.
Đứng ở cửa một phỏng ký túc xá cuối cùng, Tống Tử Kỳ kêu "Cơm hộp ~", thanh âm có chút nghẹn ngào.
Rất nhanh, cửa mở, một giọng nam ôn hòa vang lên: "Bao nhiêu tiền?"
"Tổng cộng là mười tám đồng......" Tống Tử Kỳ theo bản năng buột miệng thốt ra, sau khi phục hồi tinh thần lại phát hiện thanh âm kia có chút quen tai, lập tức cả người không ổn.
Nhưng mà đã không còn kịp, ánh mắt cậu vừa vặn chạm mất cùng người đối diện.
Giờ khắc này, nội tâm Tống Tử Kỳ muốn hỏng mất.
Đm! Thật sự trùng hợp như vậy! Con số xác suất thiên văn vậy mà cũng để cho cậu gặp được!
Người mở cửa ở đối diện cậu, bất ngờ lại là Lương Bá Nhã.
Trên người Lương Bá Nhã chỉ mặc một kiện sơ mi trắng sạch sẽ, bất quá không còn đóng đến cuối nũa, mà là hơi rộng mở, lộ ra một khoảng ngực trắng nõn cùng với xương quai xanh tinh xảo hơi lõm xuống, mà tóc của hắn thì ướt dầm dề nhỏ nước, đem sơ mi trắng đều nhiễm ướt.
Đại khái là vừa tắm rửa xong, mặc đại quần áo liền ra mở cửa, ngực áo sơ mi của Lương Bá Nhã đều bị tù ướt một mảnh nhỏ. Tống Tử Kỳ nháy mắt liền xem đến ngây người, đôi mắt cậu quả thật đều rơi vào cổ áo hơi hơi mở rộng của Lương Bá Nhã.
Huhu, cậu thật muốn bơi trong xương quai xanh của nam thần......
Ngay khi Tống Tử Kỳ phát ngốc, Lương Bá Nhã đã dùng hai ngón tay kẹp một tờ hai mươi đồng đưa tới, thấy Tống Tử Kỳ không có phản ứng, hắn nhướng mày, "Sao?" Một tiếng.
Trong nháy mắt Tống Tử Kỳ đã bị âm cuối của nam thần mê đến không chịu được, thật vất vả phục hồi lại tinh thần, vội vàng cúi đầu lấy tờ hai mươi đồng, rồi lại luống cuống tay chân lấy ra hai đồng.
Bất quá ngay khi Tống Tử Kỳ trả tiền lại cho Lương Bá Nhã, bỗng nhiên phát hiện hai tờ một đồng hình như có hơi cũ, liền vội vàng luống cuống tay chân, một lần nữa lấy ra hai tờ một đồng khá mới, sau đó yên lặng đưa cho Lương Bá Nhã.
Lương Bá Nhã tiếp nhận tiền, trong nháy mắt, hơi lạnh từ đầu ngón tay của hắn đụng phải ngón tay cái của Tống Tử Kỳ, tức khắc khiến cho tay Tống Tử Kỳ run một chút.
Trong nháy mắt, Tống Tử Kỳ cảm giác phảng phất như có một dòng điện nhỏ từ đầu ngón tay của Lương Bá Nhã chui tới ngón tay cậu, làm cậu giống như cả người đều bị điện giật, lỗ chân lông toàn thân đều hơi mở ra.
Lương Bá Nhã cúi đầu nhìn Tống Tử Kỳ một cái, sau đó, cửa liền bị đóng lại.
Tống Tử Kỳ: "......"
Tuy nói nam thần không nhận ra cậu là chuyện tốt, nhưng thế quái nào trong lòng cậu có chút quái quái...... Nam thần vậy mà một chút cũng không có nhận ra cậu, đừng nói Tề Lượng lúc trước chính là liếc mắt một cái liền nhìn thấu tất cả, ngay cả tên Trần Lãng kia cũng có chút nhận ra!
Tống Tử Kỳ hơi buồn bực, bất quá khi cậu nhớ tới hai tên thẳng nam ở cùng cậu trong ký túc xá ba năm còn không nhận ra, tâm tình liền tốt lại.
Giao xong cơm hộp, Tống Tử Kỳ kéo khối thân thể mệt mỏi trở về ký túc xá.
Trở lại ký túc xá, Tống Tử Kỳ do dự một chút, lấy ra cái điện thoại bị cậu nhốt vào lãnh cung, bất quá khi câu mang theo tâm tình hưng phấn chờ mong nhưng lại do dự bất an mở ra, lại phát hiện nam thần căn bản không nhắn tin cho cậu = =.
Tin nhắn, cũng không có.
Điện thoại, cũng không có.
...... Cả ngày nay, cậu chỉ nhận được một cái tin nhắn từ chuyển phát nhanh.
Tống Tử Kỳ: Cho nên cậu vẫn luôn tự mình đa tình sao _(:зゝ∠)_.
Tống Tử Kỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi lại hơi hơi mất mát, mang theo tâm tình vi diệu chọc cái tin nhắn duy nhất, phát hiện nữ trang của cậu tới rồi, tâm tình tức khắc lại nhảy nhót.
Mặc dù đã rất mệt nhọc, nhưng Tống Tử Kỳ vẫn vui vui vẻ vẻ đi xuống lầu lấy chuyển phát nhanh.
Lấy xong chuyển phát nhanh về, những người khác trong ký túc xá còn không chưa có về, Tống Tử Kỳ biết bọn họ không phải đi học thì cũng chính là đi làm thêm, nên liền yên tâm mở chuyển phát nhanh, nhìn mấy chiếc váy xinh xinh đẹp đẹp, Tống Tử Kỳ quả thật vô cùng thỏa mãn o(≧v≦)o~~
Nhưng ngay lúc Tống Tử Kỳ cầm lấy một cái váy trong đó khoa tay múa chân trên người mình, thì cửa ký túc xá bỗng nhiên bị đẩy ra --
Trong ánh mắt khiếp sợ của Tống Tử Kỳ, Tề Lượng đẩy cửa đi đến.
Sau đó, Tề Lượng ngây ngẩn cả người.
Tống Tử Kỳ cũng ngây ngẩn cả người.
Tề Lượng: "......"
Tống Tử Kỳ: "......"
Tề Lượng: "......"
Tống Tử Kỳ: "......"
Tề Lượng: "......"
Tống Tử Kỳ: "...... Từ từ! Nghe tao giải thích! Chuyện không như mày nghĩ đâu QAQ!"
--------------------------------
Mike-kun: tại sao vậy, sao chương này dài dữ thần như vầy! Gấp , lần mấy chương kia lun QAQ
-//- Hoàn chương .