Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mike-kun
Chẳng qua cho dù Tống Tử Kỳ có ở trong lòng điên cuồng phun tào đến như thế nào, thì cậu vẫn không thể không ngoan ngoãn tiếp thu cái hiện trạng này.
Tống Tử Kỳ đi tới cửa phòng thiếu niên, nhẹ nhàng duỗi tay gõ gõ cửa, tiếng đập cửa không lớn, nhưng đủ để người trong phòng nghe được. Thế nhưng Tống Tử Kỳ gõ cửa xong đợi hơn nửa ngày, trong phòng vẫn không có người phản ứng.
Tống Tử Kỳ yên lặng ở trong lòng nói với chính mình: Bình tĩnh! Bình tĩnh! Phải bình tĩnh!
...... Đáng giận! Bình tĩnh không được! Ghét nhất là mấy đứa hùng hài tử!
Tống Tử Kỳ yên lặng ở trong lòng mài răng một lúc, sau đó nhẫn nại vươn tay gõ cửa lần nữa.
Sau đó vẫn không có nửa điểm phản ứng.
Tống Tử Kỳ: "......"
Tống Tử Kỳ tiếp tục ở trong lòng âm u mài răng một lúc, sau đó quyết đoán vươn tay, đẩy cửa.
Mở cửa, Tống Tử Kỳ theo bản năng đánh giá bài trí trong phòng, sau đó ngay lập tức cậu liền trợn mắt há mồm, chỉ thấy trên giá sách bày đủ các loại mô hình làm bằng tay, nào là Miku, Rin Len, Teto, Luka, Haku, nào là Umaru-chan, Boya Hancock, Ayanami Rei. Chẳng qua khiến người khác chú ý nhất vẫn là cái gối ôm in hình Misaka Mito ở trên giường...... Hơn nữa ngoài gối ôm ra, bất kể là màn treo trong phòng hay là khăn trải giường, đều in theo hình Misaka Mito version Q, vách tường trong phòng càng dán đủ các loại poster Misaka Mito, không chừa một chút kẽ hở.
Nhìn trong phòng có nhiều Misaka Mito như vậy, trong lòng Tống Tử Kỳ tức khắc có chút kinh hoàng. Tuy cậu cũng rất thích Misaka Mito, thế nhưng bị nhiều Misaka Mito như vậy nhìn chằm chằm vẫn khiến cậu cảm thấy quái quái......
Thời điểm Tống Tử Kỳ đi vào trong phòng, thiếu niên kia vẫn đang nằm lỳ trên giường, đem mặt chôn ở gối ôm Misaka Mito, không nhúc nhích. Ngay cả khi nghe được tiếng bước chân của Tống Tử Kỳ đi vào trong phòng, hắn cũng vẫn như cũ không ngẩng đầu lên.
"Khụ khụ, em tên là Tiểu Trọng đúng không, cái kia, anh tên là Tống Tử Kỳ, hiện tại chính là gia sư nhà em, em có thể kêu anh là thầy Tống." Tống Tử Kỳ hắng giọng một cái, nhẹ nhàng nói với thiếu niên đang nằm lỳ trên giường. Thiếu niên đang nằm lỳ trên giường vẫn không nhúc nhích, phảng phất như cái gì cũng không nghe.
Tống Tử Kỳ nghiến răng, lại tiếp tục thăm dò nói: "Tiểu Trọng, anh thấy phòng em có rất nhiều Misaka Mito, có phải em rất thích cô ấy không? Kỳ thật anh cũng rất thích cô ấy, không bằng hai chúng ta cùng nhau tán gẫu một chút đi?"
Tống Tử Kỳ có ý hạ thủ từ phương diện sở thích này, gợi lên đề tài chung với thiếu niên, nhưng mà cũng chả làm được cái mẹ gì, thiếu niên vẫn như cũ không nhúc nhích, i chang như chết nằm vậy.
Tống Tử Kỳ có chút bất đắc dĩ, đối với nhóc hùng hài tử dầu muối cũng không ăn này, cậu thật sự không biết phải xuống tay như thế nào ......
Quả nhiên ghét nhất vẫn là mấy đứa hùng hài tử!
Qua hồi lâu, thiếu niên nằm trên giường rốt cuộc cũng động đậy, hắn chậm rãi mấp máy một cái, tựa như một con sâu lớn, đem mặt từ gối ôm Misaka Mito nâng lên, giương mắt nhìn Tống Tử Kỳ.
Mặt mày hắn tinh xảo thanh tú, hai con mắt hắc bạch phân minh, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Tống Tử Kỳ nhất thời có chút không tự nhiên, cậu nhẹ nhàng khụ một tiếng: "Sao vậy?"
Mặt thiếu niên vô biểu tình, phát ra một âm tiết đơn: "...... Ừm."
"Ừm? Ừm?" Tống Tử Kỳ không hiểu ra sao.
Mặt thiếu niên vô biểu tình giải thích nói: "...... Ừm, em cũng thích Misaka Mito."
Tống Tử Kỳ: "......"
Thiếu niên, cung phản xạ của cậu cũng thật dài đi, có thể vòng một vòng địa cầu rồi đó?!
Tuy Tống Tử Kỳ yên lặng ở trong lòng phun tào một hồi, thế nhưng cậu cũng rất vui, thiếu niên cuối cùng cũng chịu mở miệng giao lưu với cậu rồi, vội vàng tìm mọi cách đáp lời: "Anh cũng rất thích cô ấy, loại em gái ngạo kiều này là đáng yêu nhất...... Vậy em có thích Index không? Anh cảm thấy Index cũng rất đáng yêu......"
Tống Tử Kỳ lải nhải một hồi, mới ý thức được thiếu niên vẫn luôn không mở miệng, bầu không khí lập tức trầm mặc.
Lại qua một lát sau, thiếu niên kia chậm rãi mở miệng: "Không."
"A?" Tống Tử Kỳ lại mờ mịt.
Sau một hồi lâu, thiếu niên lại mặt vô biểu tình mở miệng: "Em không thích cô ấy."
Tống Tử Kỳ: "......"
Thiếu niên, cung phản xạ của cậu cũng thật dài đi, có thể vòng được hai vòng địa cầu rồi đó?!
Một hồi sau, thiếu niên lại mở miệng: "Em chỉ thích Misaka Mito."
Tống Tử Kỳ trầm mặc trong chốc lát, mỉm cười nói: "Khi nào chúng ta rảnh thì lại tâm sự đi, hiện tại chúng ta tâm sự về việc học trước nha? Nghe mẹ em nói, thành tích các môn khác của em không tồi, chỉ là môn Anh có chút không theo kịp, cho nên hy vọng anh giúp em bổ túc một chút về tiếng Anh...... Đúng rồi, anh tên là Tống Tử Kỳ, về sau em cứ gọi là thầy Tống là được."
Thiếu niên trầm mặc hồi lâu, mới mặt vô biểu tình hô một tiếng: "...... Tống Tử Kỳ."
Tống Tử Kỳ nhẹ nhàng khụ một tiếng: "Kêu anh là thầy Tống đi."
Thiếu niên nhàn nhạt À một tiếng, sau đó mặt vô biểu tình lặp lại lần nữa: "Tống Tử Kỳ."
Tống Tử Kỳ: "......"
...... Quên đi! So đo với hùng hài tử này làm cái gì.
"Được rồi, em thích là được," Tống Tử Kỳ yên lặng tiếp nhận xưng hô này, "Như vậy bây giờ chúng ta nói một chút về môn tiếng Anh của em đi, em cảm thấy phương diện nào em không am hiểu lắm?"
Thiếu niên bày ra vẻ mặt tự hỏi, sau hồi lâu, mặt hắn vô biểu tình nói: "Không biết."
Tống Tử Kỳ: "...... Vậy em cảm thấy phương diện nào em tương đối am hiểu?"
Mặt thiếu niên tiếp tục vô biểu tình nói: "Không biết."
Tống Tử Kỳ: "......"
Thật khó câu thông!
Tống Tử Kỳ yên lặng ở trong lòng rít gào trong chốc lát, mới nhận mệnh nói với thiếu niên kia: "Được rồi, trước tiên em lấy sách Anh văn cho anh xem đi, nếu có đề luyện thi tương tự cũng mang cho anh."
Thiếu niên kia yên lặng nhìn Tống Tử Kỳ một cái, lại cúi đầu đem mặt chôn ở gối ôm Misaka Mito, sau hồi lâu, mới yên lặng bò xuống giường, đi lấy cặp.
Tống Tử Kỳ thừa dịp thiếu niên kia đi lấy cặp sách liền đánh giá lại một vòng căn phòng, nhìn vách tường dán poster của Misaka Mito, Tống Tử Kỳ yên lặng đưa ra kết luận -- đây tuyệt đối là thế giới thứ hai của trạch nam, nói không chừng mấy tên lưu manh B trạm còn muốn tìm đó, đến lúc đó nói không chừng còn có thể tìm được đề tài chung từ phương diện này.
Sau một lát, thiếu niên ôm một quyển sách tiếng Anh, mấy tờ bài thi cùng mấy quyển sách ôn tập đi tới, yên lặng đưa cho Tống Tử Kỳ.
Tống Tử Kỳ nhận lấy nhìn, lập tức hết chỗ để nói, vừa mở ra trang đầu của quyển sách tiếng Anh, ngay cả tên cũng không viết, mà vẽ Misaka Mito, mở ra trang thứ hai, vẽ Misaka Mito version Q, mở trang thứ ba, vẽ Misaka Mito mặc chế phục, mở trang thứ bốn, vẽ Misaka Mito mặc đồ bơi ......
Thời gian học tiếng Anh mà vẽ Misaka Mito, thành tích tiếng Anh làm sao có thể tốt được c c?!
Cậu lật sách ôn tập của thiếu niên, lập tức lại hết chỗ nói, đề trắc nghiệm nhiều lựa chọn một mảng lớn một mảng lớn chưa làm, mấy chỗ lằn ngang để làm văn thì lại vẽ Misaka Mito...... Lại lật bài thi, được rồi! Ngay cả khi đi thi cũng vẽ Misaka Mito!
︎ Trắc nghiệm nhiều lựa chọn (选择题)
Bất quá không thể không nói, vẽ cũng không tệ lắm, hoàn toàn có thể xưng là trình độ đại xúc rồi!
︎ Đại xúc 大触: xuất phát từ ACG Anime trò chơi lĩnh vực, dùng để hình dung về cao thủ vẽ.
Lật xong được lúc, Tống Tử Kỳ yên lặng làm một cái đánh giá đơn giản về trình độ Anh ngữ của thiếu niên: "...... Vẽ không tồi."
Mặt thiếu niên vô biểu tình tiếp nhận lời ca ngợi: "Cảm ơn."
bg-ssp-{height:px}
Tống Tử Kỳ buông quyển sách tiếng Anh lớp trong tay, yên lặng thở dài một hơi, xem ra cậu phải dạy lại từ đầu rồi.
Tống Tử Kỳ có chút chưa từ bỏ ý định hỏi: "Đã học qua ngữ pháp sơ trung chưa?"
"...... Quên rồi."
" chữ cái tiếng Anh chắc cũng phải nhớ đi = =?!"
"...... Đại khái."
"Đại khái là cái gì = =? Chẳng nhẽ em thật sự không chắc?!"
"Từ từ, chẳng nhẽ em thật sự không chắc chắn á? Em đọc một lần cho anh nghe nào = =."
Thiếu niên trầm mặc một chút, sau đó yên lặng đọc một lần.
Tống Tử Kỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Thật là, không phải đọc rất thạo sao, em đừng làm anh sợ." Nếu ngay cả chữ cái cũng đọc không đủ, cậu liền thật sự không biết phải dạy thế nào.
Thiếu niên yên lặng nhìn cậu một cái, sau đó nhẹ nhàng nói một câu: "...... Đây không phải là thường thức sao?"
Tống Tử Kỳ: "......"
...... Cậu đây là đang bị khinh bị á?
Đúng vậy đó đúng vậy đó tuyệt đối là đúng đó!
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có người nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra.
Tống Tử Kỳ theo bản năng quay đầu nhìn lại, mẹ thiếu niên bưng một cái khay đi đến, bà hướng hai người cười cười, sau đó buông khay trong tay, đặt hai ly sữa bò lên bàn: "Bọn con nói lâu như vậy, khẳng định là khát nước rồi."
Tống Tử Kỳ vội vàng đứng dậy: "Cảm ơn, bất quá cô không cần khách khí như vậy đâu."
"Tiểu Trọng hiếm khi cùng người khác vui vẻ như vậy," mẹ thiếu niên hơi hơi mỉm cười, hướng Tống Tử Kỳ nói, "Xem ra các con ở chung rất hòa hợp, nó rất thích con đó tiểu Tống."
Tống Tử Kỳ: "......"
Rốt cuộc cô ấy thấy bọn họ ở chung hòa hợp từ đâu vậy = =? Lại là từ đâu nhìn ra thiếu niên kia thích cậu = =? Rõ ràng là lãnh đạm đến mức muốn làm cậu đóng băng tại chỗ luôn!
Nhưng vào lúc này, thiếu niên đang an tĩnh uống sữa bò ở đối diện Tống Tử Kỳ lại yên lặng gật gật đầu.
Sau hồi lâu, hắn lại nhẹ nhàng lên tiếng: "...... Dạ."
Tống Tử Kỳ: "......"
Từ từ, gật đầu là vì ý này?
Mẹ thiếu niên hơi hơi mỉm cười: "Các con tiếp tục nói chuyện đi, bác ra ngoài trước."
Bà bưng ly rỗng xoay người đi ra ngoài.
Tống Tử Kỳ lại lật lật quyển sách tiếng Anh kia, cuối cùng vẫn là buông xuống: "...... Quên đi, anh đi về trước chuẩn bị một ít, lần sau sẽ chính thức dạy em, hôm nay chúng ta nói chuyện khác trước đi?"
Thiếu niên yên lặng nhìn cậu một cái, sau đó gật gật đầu.
"Chúng ta tùy tiện nói cái gì đi?"
"A...... Hôm qua anh vừa nhìn thấy mấy cái truyện cười siêu lạnh, nói cho em nghe nha."
Tâm huyết của Tống Tử Kỳ bỗng nhiên dâng trào, móc ra di động, lật đến mấy cái truyện cười ngày hôm qua cậu thấy trên Weibo, dựa theo đọc vài đoạn.
Thiếu niên yên lặng nghe, mặt vô biểu tình.
Tống Tử Kỳ: "...... Ách, không lạnh sao?"
Sau một lát, thiếu niên bỗng nhiên đánh một cái hắt xì.
Tống Tử Kỳ sửng sốt một chút: "Em sao vậy? Bị cảm à?"
Mặt thiếu niên mặt vô biểu tình nói: "Chuyện cười của anh lạnh đến mức khiến em cũng bị cảm."
Tống Tử Kỳ: "...... Phốc."
Trước khi rời đi, Tống Tử Kỳ cẩn thận hỏi mẹ thiếu niên: "Lần sau con còn cần phải tới nữa không?" Cậu qua phỏng vấn chưa?
Mẹ thiếu niên hơi hơi mỉm cười, gật gật đầu: "Tiểu Trọng rất thích con."
Tống Tử Kỳ do dự một chút, nhịn không được mở miệng hỏi: "...... Tại sao?"
Mẹ thiếu niên dừng một chút, mở miệng nói: "Nếu nó không thích con, nó ngay cả một câu cũng không nói đâu ...... Hơn nữa bác hiểu rõ con trai của mình, bác nhìn ra được, nó nhất định là rất thích con."
Tống Tử Kỳ nhịn không được lại hỏi một câu: "Vì sao?"
Mẹ thiếu niên hơi hơi mỉm cười, nói: "Từ nhỏ đến lớn nó đã thích người xinh đẹp rồi, vô luận là nam hay nữ...... Dù sao lòng yêu cái đẹp, là người đều phải có."
Tống Tử Kỳ: "......"
...... Nói nửa ngày, thì ra cũng chỉ là nhóc nhan khống.
Chẳng lẽ những gia sư trước kia, đều là vì lớn lên không đẹp nên mới bị đuổi đi sao?!
"Đúng rồi, vẫn luôn quên hỏi, không biết bác họ gì?"
Tống Tử Kỳ bỗng nhiên nhớ tới vấn đề này, mang theo xin lỗi hỏi một câu.
Mẹ hiếu niên mỉm cười nói: "Bác họ Diệp."
Tống Tử Kỳ lại nhìn thoáng qua phòng thiếu niên: "Vậy Tiểu Trọng tên đầy đủ là cái gì? Con vừa mới xem vở hắn, mặt trên hoàn toàn không viết tên......"
Mẹ Diệp hơi hơi mỉm cười: "Diệp Trọng Nhã."
Mẹ với con trai cùng một họ á?
Tống Tử Kỳ sửng sốt một chút, sau đó yên lặng nghĩ, chẳng lẽ ba Diệp với mẹ Diệp vừa vặn cùng họ Diệp sao?
...... Thật đúng là trùng hợp.
Chẳng qua cái tên Diệp Trọng Nhã có phong cách này, hình như có chút quen quen.
--------------------------------
Mike-kun: Ầy, rốt cuộc tui vẫn lười làm bài
-//- Hoàn chương .