Nam Thần! Nam Thần, Anh Làm Rớt Một Bạn Trai Kìa!

chương 55

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Mike-kun

Bầu không khí tại hiện trường BML vô cùng náo nhiệt, người tổ chức sự kiện đã mời rất nhiều dancer và ca sĩ nổi tiếng đến đây, có không ít người nổi tiếng của B trạm đã lên sân khấu, Tam Nguyệt Anh Đào cùng Giang Tâm Minh Nguyệt cũng vậy. Đặc biệt là khi Giang Tâm Minh Nguyệt bước lên sân khấu với một thân sườn xám, bầu không khí hiện trường quả thật đã đạt tới đỉnh điểm, ngũ quan của cô vốn đã minh diễm động lòng người, sau khi đã trải qua trang điểm tỉ mỉ, lại càng xinh đẹp không còn gì sánh bằng.

"Đó là Minh Nguyệt nữ thần á? Đm! Nữ thần của tui sao lại có thể xinh đẹp đến vậy!"

"Từ trước đến nay Minh Nguyệt nữ thần chưa từng đăng hình lên Weibo bao giờ, quả nhiên là vì lớn lên quá mức xinh đẹp nên mới sợ bị người ta nhớ nhung!"

"Người mặc sườn xám trên sân khấu kia chính là Giang Tâm Minh Nguyệt à? Là xướng kiến kia sao? Về tui phải lên B trạm kiếm thử mới được!"

"Ngao ngao ngao từ hôm nay trở đi, tui quyết định rồi Minh Nguyệt nữ thần sẽ là đại bản mạng của tui!"

......

Nghe tiếng hét chói tai cùng tiếng thì thầm nghị luận của người xung quanh, Tống Tử Kỳ lại nhịn không được mà miên man bất định, nếu cậu cũng lên sân khấu, có phải cũng sẽ có phản ứng nhiệt liệt như vậy không?

Cơ mà ngay lập tức Tống Tử Kỳ liền nhớ tới chính mình là một tên ngũ âm không được đầy đủ lại còn lạc điệu điên cuồng. Vì thế trong nháy mắt cậu lại nhụt chí, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc xoa xoa khuôn mặt chính mình.

Thân là một tên thanh khống, tại sao ngũ âm của cậu lại không được đầy đủ cơ chứ? Ngũ âm không được đầy đủ còn chưa tính, thế quái nào lại còn lạc nhịp?!

Sau đó lại có một vài UP chủ Tống Tử Kỳ quen biết lên sân khấu, thế nhưng Tống Tử Kỳ vẫn cứ đắm chìm trong nỗi đau chính mình ngũ âm không được đầy đủ, hơi có chút thất thần. Thẳng cho đến khi xung quanh bùng lên một loạt tiếng hét chói tai, Tống Tử Kỳ mới đột nhiên hồi phục lại tinh thần.

Nghe được xung quanh vang lên tiếng thét chói tai gọi Bạch Y nam thần, Tống Tử Kỳ liền vội vàng ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn về phía sân khấu, quả nhiên liền thấy được Lương Bá Nhã cùng một đám UP chủ của B trạm đang hợp ca trên đó.

Trong đám người bình thường đó, diện mạo của Lương Bá Nhã quả thật có chút chói mắt, vô luận là ngũ quan hay khí chất đều vô cùng xuất chúng. Hơn nữa khi hắn ta đứng trên sân khấu, khí tràng đủ để nghiền áp mọi người trên đó.

Tống Tử Kỳ ngơ ngác nhìn Lương Bá Nhã vô cùng chói mắt trên sân khấu, đôi mắt có chút đăm đăm...... Đây là nam thần nhà cậu.

Nghe tiếng hét chói tai của người xung quanh, Tống Tử Kỳ chỉ cảm thấy lồng ngực căng phồng, tựa như có thứ gì đó muốn từ lồng ngực chui ra.

Tống Tử Kỳ chợt nhớ tới lần đầu tiên khi cậu nghe Bạch Y Tống Tửu ca hát, cậu còn nhớ tâm tình và cảm giác của mình khi đó, cậu còn nhớ ý muốn và ước nguyện ban đầu của mình.

Cậu nhớ rõ cậu đã vô số lần nghe đơn khúc tuần hoàn của Bạch Y Tống Tửu, từng vô số lần ở trong đêm tối nghe thanh âm ấy đi vào giấc ngủ, từng vô số lần được chữa lành trong giọng ca của Bạch Y Tống Tửu.

Tống Tử Kỳ cảm thấy ngực của mình hơi trướng, vừa thỏa mãn lại vừa cảm động.

Thời điểm tan cuộc, Tống Tử Kỳ lại bị Tương Du Tây Qua cùng Giới Mạt Mang Quả kéo sang một bên, Tương Du Tây Qua câu lấy bả vai của Tống Tử Kỳ nói: "Tí nữa chúng ta đi gặp mặt offline đi."

Tống Tử Kỳ nghiêng nghiêng đầu: "Lại offline à?"

Tương Du Tây Qua cười ha ha: "Tôi vừa mới thông đồng được mấy ông bạn tốt, tí nữa sẽ giới thiệu cho các cậu."

Tống Tử Kỳ hơi do dự: "Phải đi KTV nữa hả?"

Tương Du Tây Qua câu lấy bả vai của Tống Tử Kỳ, hướng cậu làm mặt quỷ nói: "Nam thần của cậu cũng sẽ đi đó!"

Tống Tử Kỳ khá bất ngờ: "Bạch Y Tống Tửu cũng sẽ đi?"

Tương Du Tây Qua cười hắc hắc: "Đúng đó, tôi vừa mới quen được một em gái, em gái kia là fan của tôi, cô ấy có quan hệ không tồi với Minh Nguyệt nữ thần, tí nữa còn chuẩn bị đi offline nè, nam thần của cậu cũng sẽ đi cùng các cổ."

Tống Tử Kỳ có chút hoài nghi: "Bạch Y Tống Tửu mà cũng tham gia gặp mặt?"

Tương Du Tây Qua lắc lắc đầu: "Cái này tôi cũng không biết, chỉ nghe cô nàng kia nói, nam thần của cậu lần này đi BML cũng là do Minh Nguyệt nữ thần kéo đến, bọn họ là thanh mai trúc mã mà."

Tống Tử Kỳ chớp chớp đôi mắt: "...... Thì ra là như vậy." Thì ra sở dĩ Bạch Y Tống Tửu đi BML lần này, là do Giang Tâm Minh Nguyệt ......

"Cho nên, cậu có đi hay không?"

Tống Tử Kỳ trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu.

Vì thế sau khi tan cuộc, Tống Tử Kỳ yên lặng theo sau mông Tương Du Tây Qua và Giới Mạt Mang Quả rời khỏi hội trường.

Trên đường rời khỏi hội trường, Tương Du Tây Qua cùng Giới Mạt Mang Quả đã bị một đống fan lớn đổ vây, các fan nhiệt tình vây quanh bọn họ xin chữ ký và ảnh chụp, theo đến mức giống như theo idol. Ban đầu Tống Tử Kỳ còn định yên lặng đi đằng sau, thẳng cho đến khi bị fan chú ý, mới bị ào ào ùa vào.

Kỳ thật có không ít fan căn bản không biết Gia Cát Tư Đồ là người phương nào, dù sao so với Tương Du Tây Qua cùng Giới Mạt Mang Quả mà nói, cậu chỉ là một tiểu trong suốt. Tuy nhiên cũng vì gương mặt kia của cậu, cho nên cuối cùng người tới xin chữ kí ngược lại lại càng nhiều.

Từ trước tới nay, Tống Tử Kỳ chưa từng thử qua loại cảm giác bị đám người vây xem bao giờ, tay chân của cậu có chút không biết để ở đâu, cứng đờ nhận lấy những cây bút trong tay các em gái, cứng đờ ký xuống bốn chữ Gia Cát Tư Đồ, cứng đờ chụp chung với các cô. Mắt thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, Tống Tử Kỳ liền nhịn không được lại hướng Tương Du Tây Qua lộ ra ánh mắt nhỏ cầu cứu.

May mắn là vào lúc này, Lương Bá Nhã cùng Giang Tâm Nguyệt và mấy xướng khác kiến từ đầu khác hội trường đi ra, lập tức liền bị đám fan hét chói tai vây quanh, Tống Tử Kỳ liền nhân cơ hội này vội vàng chui ra đám người.

Trong nháy mắt khi cậu chui khỏi đám người, Tống Tử Kỳ lại nhịn không được quay đầu nhìn Lương Bá Nhã một cái. Mặc dù biển người mênh mông như vậy, nhưng thân ảnh của Lương Bá Nhã vẫn vô cùng dễ thấy. Nhưng không biết có phải bởi vì cậu ảo giác hay không, mà trong nháy mắt khi cậu quay đầu lại, tựa hồ nhìn thấy được Lương Bá Nhã nhìn sang bên này.

Thế nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai người quá xa, cho nên không đợi Tống Tử Kỳ nhìn xem cẩn thận, thì thân ảnh của Lương Bá Nhã đã bị biển người chen chúc che kín mít.

Tống Tử Kỳ có chút mất mát xoay người hội họp với Tương Du Tây Qua cùng Giới Mạt Mang Quả.

Tương Du Tây Qua duỗi tay sửa sang lại cổ áo bị kéo xiêu xiêu vẹo vẹo của mình, vẻ mặt như lòng còn sợ hãi: "Mấy em gái đó thật sự là quá nhiệt tình rồi, may là Bí Đỏ không có ở đây, nếu không lúc về nhất định là phải quỳ bàn phím đó."

Tống Tử Kỳ cũng gật gật đầu: "Đúng đó, con gái thời nay thật sự quá phóng khoáng rồi, hồi nãy thế mà còn có mấy em gái sờ loạn mông tôi, thật sự là quá kỳ cục, các cậu nói xem có đúng không?"

Nhìn bộ dáng của Tống Tử Kỳ quần áo xuệch xoạc, Tương Du Tây Qua ho nhẹ vài tiếng: "Không có, hẳn là chỉ có cậu bị sờ mông thôi."

Tống Tử Kỳ ngẩn ngơ: "Là sao?" Tại sao chỉ có mình cậu bị sờ mông?!

Tương Du Tây Qua cùng Giới Mạt Mang Quả đồng thời gật gật đầu, nhìn Tống Tử Kỳ với ánh mắt đồng tình.

Tống Tử Kỳ: "......" Vừa nãy còn thừa dịp sờ mông cậu mấy lần, trong đó còn có một em gái tay đặc biệt lớn! Suýt chút nữa còn đem cậu xoa đến kêu ngao ngao!

...... Từ từ.

Tay lớn như vậy, thật sự là em gái sao?

Vừa rồi trong đám người bao vây cậu, hình như cũng có con trai đó?

Tống Tử Kỳ ngay lập tức cả người liền có chút không ổn.

"Đi thôi, chúng ta đi trước đi, tí nữa những người khác sẽ đến," Tương Du Tây Qua câu lấy bả vai của Tống Tử Kỳ, kéo cậu đi ra ngoài, "Chị dâu của cậu đã mở phòng rồi, chúng ta đi lên thôi."

Chẳng qua sau khi ba người đi ra hội trường, lại bị một đám người khác vây lại, lúc này Tống Tử Kỳ còn bị nhân cơ hội lau không ít dầu, tóc trên đầu cũng rối thêm vài phần.

Vẫn là KTV bọn họ đi lúc trước, chỉ là thay căn phòng riêng lớn hơn thôi.

Thời điểm đám Tống Tử Kỳ đi tới, những người khác vẫn chưa tới, chỉ có bạn gái Tương Du Tây Qua đang ngồi trên sô pha chơi di động.

"Những người khác còn chưa tới sao?" Tương Du Tây Qua nhìn trên bàn có một đĩa dưa leo xào, liền cầm lấy tăm xiên một miếng dưa leo vừa ăn vừa hỏi bạn gái mình.

"Mới gọi điện thoại rồi, nói là tí nữa sẽ đến."

Tương Du Tây Qua lập tức cười hắc hắc: "Vừa nghĩ đến cảnh một lát nữa là có thể tiếp xúc thân mật với Minh Nguyệt nữ thần, anh liền có chút kích động rồi......"

Bạn gái hắn lập tức nhướng mày: "Hửm? Vậy mà dám kêu tên của nữ nhân khác ngay trước mặt tôi? Có phải muốn trở về quỳ bàn phím không?"

Tương Du Tây Qua lập tức nhấc tay đầu hàng: "...... Anh sai rồi anh sai rồi anh sai rồi vợ ơi."

Giới Mạt Mang Quả: "...... Tú ân ái đủ rồi đó."

Tống Tử Kỳ vừa tưởng tượng đến cảnh tí nữa sẽ gặp mặt với Lương Bá Nhã, ngay lập tức liền khẩn trương đến mức trái tim nhăn thành một cục, lòng bàn tay cũng bắt đầu chảy mồ hôi, cậu gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Theo thời gian từng chút qua đi, Tống Tử Kỳ càng ngày càng khẩn trương, càng ngày càng khẩn trương, từ lòng bàn tay bắt đầu dần dần lạnh cả người.

Giới Mạt Mang Quả đang nói chuyện tầm phào với Tương Du Tây Qua cũng chú ý tới Tống Tử Kỳ không thích hợp, nghi hoặc hỏi cậu: "Cậu sao vậy? Không thoải mái sao?"

Tống Tử Kỳ đột nhiên từ sô pha nhảy dựng lên, cậu khụ khụ hai tiếng, xấu hổ nói: "Tôi tôi tôi đi toilet!"

Nói xong liền như một cơn gió chạy vọt qua WC bên ngoài phòng riêng.

Tương Du Tây Qua nhìn bóng dáng của Tống Tử Kỳ hoả tốc biến mất, vẻ mặt trợn mắt há mồm: "...... Đi WC thì đi WC đi, gấp như vậy làm gì? Đây là tiết tấu muốn vỡ bóng đái hả?"

Trong WC, Tống Tử Kỳ chống hai tay lên bồn rửa tay, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, khẩn trương đến mức không kiềm chế được.bg-ssp-{height:px}

Tống Tử Kỳ trong gương bởi vì khẩn trương mà sắc mặt hơi hơi trắng lên, ngược lại môi bị răng cắn lại rất hồng hào. Cậu duỗi tay vỗ vỗ khuôn mặt của chính mình, thế nhưng ngược lại lại càng khẩn trương, trái tim đập nhanh đến mức muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Tống Tử Kỳ vặn mở vòi nước, cong lưng dùng nước lạnh dội sạch khuôn mặt.

Dòng nước lạnh lẽo đánh lên khuôn mặt, cuối cùng cũng khiến cậu hơi hơi thanh tỉnh một chút.

Sau khi rửa xong khuôn mặt, Tống Tử Kỳ lại một lần nữa đánh giá chính mình hiện lên trong gương. Khi thấy sắc mặt của mình cuối cùng cũng không còn nhợt nhạt như vậy nữa, cậu mới hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng vào lúc này, Tống Tử Kỳ bỗng nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến thanh âm ồn ào, hình như là có người tới.

Tâm tình vốn dĩ đã thả lỏng trong nháy mắt lại khẩn trương lên, chỉ cần cậu vừa nghĩ tới Lương Bá Nhã đang ở ngoài cửa, cùng cậu cách một lớp cửa, thì cậu lại khẩn trương đến mức hít thở không thông.

Thế nhưng Tống Tử Kỳ cũng biết chính mình không thể ở trong WC nghỉ ngơi cả đêm được. Vì thế sau khi vặn mở vòi nước rửa sạch khuôn mặt lần nữa, cậu mới thật sâu hít một hơi, đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Trong phòng, mấy chục người đang náo náo nhiệt nhiệt tụ thành một nhóm lại một nhóm trò chuyện, Tương Du Tây Qua giống như một đóa hoa nhiệt tình sáng sủa thành thạo giao thiệp ở trong bụi hoa, một chốc lại cùng người này tâm sự, một chốc lại cùng người kia lao lao.

"Tây Qua, cái kia...... Gia Cát Tư Đồ đâu rồi?"

Một em gái bỗng nhiên mở miệng hỏi Tương Du Tây Qua.

Tương Du Tây Qua chỉ chỉ WC: "Sao, cậu là fan của cậu ta hả? Tí nữa cậu ta ra tôi sẽ giới thiệu cho cậu cho."

Em gái kia cười cười: "Cũng không tính là vậy, chỉ là vừa nãy ở trên Weibo của UP chủ khác thấy được ảnh chụp của cậu ấy, cho nên mới có chút tò mò diện mạo chân nhân thôi......"

Tương Du Tây Qua vừa quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Tống Tử Kỳ đẩy cửa ra, liền vội vàng kêu cậu: "Tư Đồ!"

Một tiếng gọi này của Tương Du Tây Qua, trong nháy mắt liền khiến một nửa người trong căn phòng nhìn qua. Khiến Tống Tử Kỳ vừa mới vất vả lấy hết can đảm đẩy cửa suýt chút nữa đã bị dọa về, bất quá khi cậu nhớ tới Lương Bá Nhã đang ở trong phòng, liền tiếp tục lấy hết can đảm đi ra.

Bởi vì vừa nãy mới dùng nước lạnh rửa mặt, cho nên trên khuôn mặt của Tống Tử Kỳ vẫn còn mang theo vết nước. Cậu khẽ rũ lông mi đang lây dính bọt nước, đôi mắt hắc bạch phân minh trơn bóng ánh nước, cổ áo sơ mi trắng hơi hơi mở ra, lộ ra một mảng nhỏ da thịt tuyết trắng cùng với một đoạn xương quai xanh......

"Tư Đồ!"

Nghe được thanh âm của Tương Du Tây Qua, Tống Tử Kỳ liền theo phương hướng của Tương Du Tây Qua nhìn qua.

Cậu thuận tiện nhìn qua căn phòng một cái, phát hiện mấy chục người nhiều ra trong phòng đã bị kinh hách, đặc biệt là khi đa số đều là người lạ, khiến cậu lập tức có chút không được tự nhiên.

Bất quá sau khi cậu nhìn thấy bên trong đám người có Lương Bá Nhã, thì lập tức liền có cảm giác như toàn thế giới đều bị biến mất, toàn thế giới chỉ còn một người.

Lương Bá Nhã ngồi bên trong một đám người, nhưng trong mắt Tống Tử Kỳ, dường như những người khác đều là phông nền.

Tống Tử Kỳ nhìn thân ảnh của Lương Bá Nhã trong đám người, hơi hơi do dự, vẫn hướng Tương Du Tây Qua đi qua.

"Tư Đồ, em gái này muốn làm quen với cậu nè," Tương Du Tây Qua làm mặt quỷ với Tống Tử Kỳ trong chốc lát, mới nhìn về phía em gái bên cạnh, "Lại đây lại đây, làm quen đi nè."

Tống Tử Kỳ vẻ mặt mờ mịt, gật gật đầu với em gái kia.

Hai mắt em gái kia sáng lên: "Cậu là Tư Đồ hả?"

Tống Tử Kỳ mờ mịt gật gật đầu.

"Có thể chụp chung một bức không?"

Tống Tử Kỳ yên lặng gật gật đầu.

Em gái kia vui vẻ lôi kéo Tống Tử Kỳ ngồi xuống, sau đó giơ di động lên tách một tiếng.

Sau khi chụp xong, Tống Tử Kỳ còn đang muốn yên lặng trốn đi, thì lại bị em gái kia lôi kéo nói chuyện.

Tống Tử Kỳ không tiện bỏ em gái kia một mình, đành phải căng da đầu nói chuyện với cô nàng.

Bất quá cậu đang ở nơi này, nhưng tâm lại bay về chỗ của Lương Bá Nhã.

Lương Bá Nhã ngồi trong góc căn phòng. Tuy không thiếu người đến gần, nhưng hắn lại vẫn trước sau như một mặt mày thanh lãnh, thần sắc đạm nhiên, dần dà, cũng không còn mấy người can đảm dám tiến lại gần nữa.

Tống Tử Kỳ rất muốn đến bên người Lương Bá Nhã. Nhưng mà em gái bên người cậu vẫn cứ lôi kéo cậu nói cái này nói cái kia, cậu chỉ có thể mạnh mẽ kiềm chế xúc động, yên lặng chờ đợi thời cơ.

Có người bắt đầu ca hát.

Tương Du Tây Qua gân cổ mở đầu, nhìn vẻ mặt trợn mặt há mồm của người bên cạnh, Tống Tử Kỳ yên lặng bưng kín lỗ tai.

Một lát sau, Tống Tử Kỳ nhìn thấy Lương Bá Nhã đứng lên, hướng căn phòng ra ngoài.

Trái tim của Tống Tử Kỳ lập tức bùm bùm đập loạn lên, cậu ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói với em gái bên cạnh vẫn luôn lôi kéo cậu: "Tôi đi WC đây, hẹn gặp lại."

Nói xong cậu không đợi em gái kia trả lời, liền vội vàng đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Em gái kia sửng sốt, không phải cậu ta vừa mới đi WC sao?

-- đi tiểu thường xuyên?

Thời điểm Tống Tử Kỳ đẩy cửa ra, vừa lúc thấy được bóng dáng của Lương Bá Nhã tiến vào phòng WC.

Cậu vội vàng đi theo.

WC của KTV này đều ở bên ngoài căn phòng, bên ngoài mỗi phòng đều có một cái WC, bên trên là một cái bồm cầu kiểu ngồi xổm, phía dưới còn lại là bồn rửa tay. Thời điểm Tống Tử Kỳ đi vào WC, là lúc Lương Bá Nhã đang đứng ở trước bồn rửa tay cúi người rửa mặt.

Vòi nước đang mở, tiếng nước rào rào, còn Lương Bá Nhã thì đang cúi đầy dùng hai tay tát nước lên mặt.

Tống Tử Kỳ chậm rãi đi vào WC, cậu cúi đầu nhìn sườn mặt của Lương Bá Nhã, trái tim đập bùm bùm không ngừng.

Tựa hồ là nghe được tiếng bước chân, Lương Bá Nhã ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Tống Tử Kỳ một cái, lại cúi lưng xuống tiếp tục rửa tay. Hắn rửa tay vô cùng cẩn thận, lòng bàn tay mu bàn tay, đầu ngón tay khe hở ngón tay, nghiêm túc cẩn thận đến mức quả thực giống như đang rửa một vật sống tinh xảo.

Tống Tử Kỳ khẩn trương đến mức lòng bàn tay đều chảy mồ hôi, cậu hít một hơi thật sâu, run rẩy nhỏ giọng nói: "Nam, nam thần, cái kia, tôi là Gia Cát Tư Đồ, là fan não tàn của cậu, tôi đã thích cậu từ rất lâu......"

Tay của Lương Bá Nhã dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Tống Tử Kỳ.

Tống Tử Kỳ bị cặp mắt thanh lãnh của Lương Bá Nhã nhìn, lập tức cả người đều run rẩy, đầu óc không còn tỉnh táo, lại run run nhỏ giọng nói: "Tôi biết cậu là nam thần Z đại, tôi tôi tôi ở G đại, tôi tên là Tống Tử Kỳ...... Tôi đã thích cậu rất lâu rồi, bài hát của cậu tất cả tôi đều nghe qua......"

Lương Bá Nhã nhìn cậu, rũ mi mắt. Sau một hồi lâu, ngay khi Tống Tử Kỳ còn muốn tiếp tục thổ lộ, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Anh không phải tên là Tống Kỳ sao?"

Anh không phải tên là Tống Kỳ sao?

Anh không phải tên là Tống Kỳ sao?

Anh không phải tên là Tống Kỳ sao?

......

Những lời này giống như bị người tuần hoàn quỷ súc, ở trong não Tống Tử Kỳ lặp lại vô tận --

Đm......

Cậu vậy mà đã bị lộ......

Nam thần thế mà lại biết......

Cậu đã bị lộ từ khi nào?

Nam thần đã biết từ khi nào?

...... Hay là nói, thật ra nam thần ngay từ đầu đã nhìn ra?

Cậu lại vẫn luôn ngây ngốc cho rằng nam thần không phát hiện?

-//- Hoàn chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio