Editor: Mike-kun
Tống Tử Kỳ kéo tấm rèm cửa dày nặng ra, đi ra ngoài.
Đây vẫn là lần đầu tiên cậu ở trước mặt người quen thay nữ trang, hơn nữa người kia còn là em gái của cậu. Mặt Tống Tử Kỳ có điểm nóng lên, hai bên mang tai hơi hơi phiếm hồng.
Cơ mà, đồng thời với cảm giác thẹn thùng ấy, ở sâu trong nội tâm của Tống Tử Kỳ còn dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn khó có thể nói rõ.
Tống Tuyết Doanh nhìn Tống Tử Kỳ mặc bộ tiểu lễ phục màu hồng phấn, trong nháy mắt liền mở to hai mắt ra. Mà mười mấy thành viên của câu lạc bộ kịch Z đại đứng đằng sau cô, tất cả cũng đều mang dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm.
Tống Tử Kỳ dùng ngón tay gãi gãi mặt: "Thế nào? Có phải là rất khó nhìn hay không, anh đã nói rồi mà, đàn ông chân chính giống như anh này, căn bản là không thích hợp để mặc nữ trang......"
Thẳng đến khi nghe được giọng nam thuần túy của Tống Tử Kỳ, Tống Tuyết Doanh mới đột nhiên hồi phục lại tinh thần, cô nàng mở to hai mắt ra nhìn, vẻ mặt kinh hỉ nói: "Sao có thể! Anh siêu siêu thích hợp để mặc nữ trang đấy! Hoàn toàn không có cảm giác khó chịu chút nào!"
Tống Tử Kỳ nhìn biểu tình hưng phấn kích động của Tống Tuyết Doanh, nhịn không được co rút khóe miệng. Mà sau khi Chung Hạnh Hạnh sửng sốt, cũng nhìn Tống Tử Kỳ khẽ mỉm cười nói: "Thật sự là làm em ngoài ý muốn rồi, anh mặc nữ trang còn hoàn mỹ hơn hiệu quả mà em tưởng tượng......"
"Đúng vậy đúng vậy, thật sự là quá hoàn mỹ rồi! Nhìn còn đẹp hơn cả con gái chân chính nữa!" Tống Tuyết Doanh một bên liên tục gật đầu, một bên đem Tống Tử Kỳ đẩy đến trước mặt kính đặt ở bên góc, cho cậu soi, "Vừa rồi khi anh bước ra, em còn mém nữa cho rằng anh bị một em gái khác đánh tráo đó!"
Tống Tử Kỳ bị đẩy đến trước mặt kính, soi gương, nhìn ra được bọn Chung Hạnh Hạnh vì lần kịch này mà thật sự đã hạ hết vốn gốc rồi, bộ lễ phục được thuê có rất nhiều họa tiết, vừa nhìn qua là đã biết không giống hàng rẻ tiền. Làn da Tống Tử Kỳ vốn dĩ đã rất trắng, lại thêm màu hồng phấn tôn lên càng trông có vẻ môi hồng răng trắng, trắng nõn phấn nộn.
"Quả thật là hoàn mỹ mà," Tống Tuyết Doanh nhìn Tống Tử Kỳ ở trong gương, vẻ mặt kích động, "...... Ngoại trừ ngực có chút phẳng."
Vốn đang rất vừa lòng với tạo hình của chính mình, Tống Tử Kỳ: "......"
Tống Tuyết Doanh nhìn xung quanh, phát hiện trên mặt bàn có hai cái bánh bao, liền cầm lên, ý đồ nhét vào ngực Tống Tử Kỳ. Tống Tử Kỳ hoảng sợ, vội vàng lui về sau một bước, tránh thoát ma trảo của Tống Tuyết Doanh.
Thấy Tống Tuyết Doanh còn đang muốn vồ lấy cậu, Tống Tử Kỳ liền vội vàng né ra sau. Hai người cứ như vậy vờn tới vờn lui vài cái, cuối cùng Tống Tuyết Doanh bị Chung Hạnh Hạnh cản lại.
Chung Hạnh Hạnh duỗi tay ngăn cản Tống Tuyết Doanh, nhìn Tống Tử Kỳ cười cười: "Đúng rồi, giới thiệu cho anh mấy diễn viên khác, đây là quốc vương, đây là hoàng hậu."
Chung Hạnh Hạnh chỉ chỉ một nam sinh cùng một nữ sinh, bởi vì đây là kịch thế vai, cho nên tất nhiên là cậu nam sinh diễn vai hoàng hậu, cô nữ sinh diễn vai quốc vương rồi. Không thể không nói, Chung Hạnh Hạnh thật sự rất có mắt chọn người, bạn nữ diễn vai quốc vương kia lớn lên đoan chính hào phóng, ngũ quan có một cổ anh khí, phỏng chừng khi mặc nam trang vào cũng có thể giống mô giống dạng, dù rằng diện mạo cô không quá mức nam tính. Còn cậu nam sinh diễn vai hoàng hậu kia có diện mạo thanh tú, cơ mà lại không quá nữ tình, ngược lại lại có vẻ ẻo lả.
Mặc dù đây là kịch thế vai, song cũng không phải là để thuần túy giỡn chơi...... Bảo sao Tống Tuyết Doanh lại nói bọn họ rất khó để tìm được diễn viên thích hợp, nếu đây chỉ là thuần túy giỡn chơi, thì bọn họ hoàn toàn có thể tìm một gã đàn ông có tám khối cơ bụng để diễn công chúa, bộ dáng này chẳng phải sẽ càng có hiệu quả giỡn chơi hài kịch hơn sao?
"Đây là ba bà tiên." Chung Hạnh Hạnh lại chỉ chỉ mấy cậu nam sinh phía sau, ba cậu nam sinh kia một cậu vừa béo lại vừa lùn, một cậu vừa cao lại vừa gầy, một cậu tuy là không cao không lùn không mập nhưng diện mạo lại vô cùng thú vị, xem ra ba cậu này hẳn là người phụ trách chọc cười rồi.
Bị Chung Hạnh Hạnh điểm đến, ba cậu nam sinh kia đều hướng Tống Tử Kỳ chào hỏi, trong đó có một cậu vừa béo lại vừa lùn nhìn Tống Tử Kỳ cười hắc hắc: "Người anh em, cậu mặc đồ nữ thích hợp thật nha, không nói tôi còn cho rằng cậu là con gái đó!"
Tống Tử Kỳ bị sặc luôn nước miếng của chính mình: "...... Khụ khụ, vậy hả?"
"Hắc hắc, nói thật nha, cậu nhìn bộ dáng nữ trang của chính mình có thấy động lòng không?" Nam sinh kia cười hắc hắc, sờ sờ cằm.
Tống Tử Kỳ: "......"
Hỏi thế này có khác gì hỏi cậu có thể vừa soi gương vừa quay tay không đâu?!
Ngẫm lại là biết không có khả năng rồi!
Cậu lại không thích con gái!
Khụ khụ, không đúng, cái này không phải là trọng điểm nha.
Trọng điểm là, sao cậu có thể tự luyến như vậy hử?!
Sau khi Chung Hạnh Hạnh giới thiệu mọi người xong, liền mỉm cười tự giới thiệu mình: "Đến em rồi, em diễn vai hoàng tử."
Tống Tử Kỳ yên lặng gật gật đầu, diện mạo Chung Hạnh Hạnh trung tính, mặt mày anh khí, là một em gái rất đẹp trai, kể cả khi có mặc nam trang đi nữa, phỏng chừng cũng hoàn toàn không có cảm giác không ổn. Khí chất cũng rất là mạnh mẽ, đoán chừng cũng có thể chống đỡ được loại khí chất này của hoàng tử đi.
Tống Tử Kỳ đối với em gái có diện mạo soái tỷ này rất có hảo cảm, nếu là cùng em gái như vậy hôn diễn thì......
Từ từ! Hôn diễn?!.
Khẳng định không có khả năng có hôn diễn đi, nhất định là sai vị, Ừm!
︎ Sai vị 错位: hiện nay dùng để chỉ việc thay đổi vị trí hoặc nhầm lẫn.
"Anh không cần phải để ý đến vụ hôn diễn đâu, chỉ là sai vị mà thôi," Chung Hạnh Hạnh nhìn Tống Tử Kỳ nhướng mày cười, "Đúng rồi, chờ một chút anh có thời gian không, có thể bớt thời giờ để luyện tập một lần không? Suất diễn của anh tuy là không nặng, nhưng cũng phải theo mọi người thử qua kịch bản một lần đã...... Đúng rồi, đây là kịch bản, anh xem thử trước đi."
Tống Tử Kỳ vội vàng gật gật đầu, nhận lấy kịch bản: "Có rảnh, ok."
"Vậy anh xem qua kịch bản một lần trước đi, sau khi xem xong lại đến luyện tập."
Tống Tử Kỳ chọn một góc khuất chuẩn bị xem kịch bản. Sau khi nhìn lại kịch bản trong chốc lát, cậu mới bỗng nhiên nhớ tới nữ trang trên người mình còn chưa có thay.
Cúi đầu nhìn nhìn bộ tiểu lễ phục màu hồng phấn trên người mình, Tống Tử Kỳ bỗng nhiên có chút luyến tiếc cởi ra. Cơ mà lại nghĩ đến có khả năng sẽ có người quen biết cậu ở gần đây, mà bây giờ cậu lại không có hoá trang, lỡ may bị người nhận ra thì không ổn.
Có chút lưu luyến sờ sờ bộ lễ phục trên người. Tống Tử Kỳ chuẩn bị đi đổi, song trong nháy mắt khi đứng lên lại nghe được cách đó không xa truyền đến thanh âm của Lương Bá Nhã dần dần tới gần: "......Được, anh biết rồi, cuối tuần sau anh sẽ về."
Tống Tử Kỳ khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn sang hướng Lương Bá Nhã.
Lương Bá Nhã một bên đang cúi đầu nghe điện thoại, một bên hướng sang phía bên cậu đi tới.
"...... Quà sinh nhật à, anh biết rồi, anh sẽ nhớ mang quà sinh nhật cho em, em muốn cái gì?"
Thanh âm Lương Bá Nhã cực kỳ ôn nhu, lại còn mang theo chút cười khẽ.
Cứ việc biết người Lương Bá Nhã gọi điện hẳn là Diệp Trọng Nhã, nhưng Tống Tử Kỳ vẫn nhịn không được mà hơi ghen tỵ.
"...... Muốn anh tự nghĩ? Được rồi, anh sẽ nghĩ cẩn thận."
Lương Bá Nhã nhẹ nhàng cười treo điện thoại. Ngay khi hắn ngẩng đầu lên, liền thấy được Tống Tử Kỳ đang đứng ở một góc.
Dưới mái tóc giả vàng kim là chiếc cằm nhòn nhọn của Tống Tử Kỳ. Ngũ quan của cậu không thô ráp như các nam sinh bình thường, mà là mang theo chút thanh tú cùng tinh xảo, khung xương cậu cũng không thô to như các cậu con trai. Bộ tiểu lễ phục màu hồng phấn trên người cậu kia vậy mà lại không có chút nào không ổn, ngược lại còn bật lên dáng vẻ môi hồng răng trắng, trắng nõn phấn nộn.
Lúc này Tống Tử Kỳ cũng đang ngẩng đầu lên, hơi hơi hé miệng, ngây ngốc nhìn Lương Bá Nhã.
Tống Tử Kỳ phát hiện trong một khoảnh khắc khi ánh mắt Lương Bá Nhã nhìn về phía cậu còn mang theo một chút ôn nhu. Tuy rằng cái loại ôn nhu này chỉ lướt qua trong nháy mắt, nhưng vẫn bị Tống Tử Kỳ nhạy bén nắm bắt được. Cậu phát hiện, khi Lương Bá Nhã nhìn thấy cậu mặc nữ trang, ánh mắt hình như đặc biệt ôn nhu.
Lương Bá Nhã giương mắt lên nhìn Tống Tử Kỳ trong giây lát, ngừng lại, rồi lại rũ mi mắt xuống, cất điện thoại đi.
Tống Tử Kỳ hơi hơi sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cái ý niệm.
Cái ý niệm này khiến cho lồng ngực cậu hơi hơi nóng lên, cũng khiến cho cậu ngo ngoe rục rịch.
Nhìn Lương Bá Nhã xoay người chuẩn bị trở về, Tống Tử Kỳ bỗng nhiên mở miệng: "Chờ một chút, có thể...... giúp tôi một việc không?"
Bước chân Lương Bá Nhã xoay người dừng lại, hắn đứng bất động, tựa như đang đợi Tống Tử Kỳ tiếp tục nói tiếp.
Tống Tử Kỳ đi đến chỗ Lương Bá Nhã, khi chỉ còn cách Lương Bá Nhã hai bước, cậu mới nhẹ nhàng nói: "Cậu có thể cùng tôi đi đến một nơi được không?"
Lương Bá Nhã ngừng lại, hình như là đang do dự. Song Tống Tử Kỳ chạy đến trước mặt hắn, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt nhỏ trông mong nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt sáng lấp lánh.
Tống Tử Kỳ nhìn Lương Bá Nhã chớp chớp mắt, dùng sức ác ý bán manh.bg-ssp-{height:px}
Khi Lương Bá Nhã đang do dự, thì đã bị Tống Tử Kỳ lôi kéo đi vào sâu trong hậu trường.
Sâu trong hậu trường có một phòng tạm thời làm nơi gửi đạo cụ. Bởi vì hiện tại mọi người đều đang tập luyện, cho nên không có một ai đến căn phòng này. Tống Tử Kỳ một đường kéo Lương Bá Nhã vào căn phòng kia.
...... Sau đó yên lặng khóa cửa lại.
Lương Bá Nhã rũ mi mắt xuống, dùng dư quang nhìn Tống Tử Kỳ: "Có chuyện gì?"
Tống Tử Kỳ ngẩng đầu lên trông mong nhìn Lương Bá Nhã: "Nam thần, tôi đã phát hiện ra một việc."
Lương Bá Nhã ngừng lại: "...... Hả?"
Tống Tử Kỳ nhìn Lương Bá Nhã, chớp chớp mắt: "Nam thần, tôi đã phát hiện, cậu hình như ...... đặc biệt ôn nhu khi tôi mặc nữ trang."
Lương Bá Nhã rũ mi mắt, sau một lúc lâu vẫn trầm mặc không nói.
Tống Tử Kỳ vươn hai tay tới, dùng lòng bàn tay dán lên mặt Lương Bá Nhã, khiến cho hắn ngẩng đầu lên, cùng chính mình đối diện: "Cậu có phải vẫn còn thích......" Tống Kỳ " không?"
Lương Bá Nhã nâng đôi mắt lên nhìn Tống Tử Kỳ, sâu trong mắt đều là bóng tối sâu thẳm, trong giọng nói mang theo chút châm chọc: "...... Căn bản là không có " Tống Kỳ " nào."
Tống Tử Kỳ cúi đầu, ngữ khí bỗng nhiên trầm xuống: "Đúng vậy, trên thế giới này căn bản không có " Tống Kỳ "...... Chỉ có Tống Tử Kỳ."
Lương Bá Nhã nhìn đỉnh đầu màu vàng kim của Tống Tử kỳ, nhíu nhíu mày, sau đó nhàn nhạt nói: "Còn có chuyện gì không? Không có thì tôi đi ra ngoài......"
Cái ý niệm kia trong lòng Tống Tử Kỳ dần dần nóng bỏng lên, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Lương Bá Nhã: "Nhưng mà " Tống Kỳ " chính là Tống Tử Kỳ, Tống Tử Kỳ chính là " Tống Kỳ "...... bọn tôi đều là một người, là cùng một người thôi."
Ánh mắt Lương Bá Nhã đạm nhiên nhìn cậu, hơi hơi nhấp môi, không mở miệng.
Tống Tử Kỳ trông mong nhìn Lương Bá Nhã: "Cậu có thể thích " Tống Kỳ ", vậy vì sao lại không thể thích tôi?"
Lương Bá Nhã mím môi, nhàn nhạt nói: "...... Các người không giống nhau."
Tống Tử Kỳ mở to hai mắt ra nhìn: "Không, bọn tôi không có gì là không giống nhau hết, bọn tôi rõ ràng là cùng một người mà!"
Lương Bá Nhã lắc lắc đầu, đang muốn nói cái gì đó, thì bỗng nhiên lại bị Tống Tử Kỳ nhào tới nắm lấy cằm hôn lên.
Tống Tử Kỳ bắt lấy cằm Lương Bá Nhã hôn lên, giống như vài lần trước vậy. Cậu trúc trắc ý đồ cạy ra khớp hàm của Lương Bá Nhã, trúc trắc dùng đầu lưỡi thâm nhập vào trong khoang miệng, trúc trắc ý đồ gợi lên đầu lưỡi của Lương Bá Nhã cùng nhảy múa.
Sau khi Lương Bá Nhã do dự cùng giãy giụa, thì dần dần rũ mi mắt xuống, giống như đã tiếp nhận kỹ thuật hôn môi không lưu loát của Tống Tử Kỳ rồi.
Lần này, không còn những người khác quấy rầy.
Ban đầu, Lương Bá Nhã vẫn còn do dự cùng giãy giụa, nhưng sau khi ở trong hơi thở giao hòa lẫn nhau, hắn dần dần trầm luân mê ly, dần dần hóa bị động thành chủ động, câu lấy đầu lưỡi của Tống Tử Kỳ thâm nhập vào trong khoang miệng, hấp thu hết mọi ấm áp và khí tức.
Tống Tử Kỳ dần dần ý loạn thần mê, cậu chỉ biết người trước mắt này là Lương Bá Nhã, là Bạch Y Tống Tửu, là nam thần của cậu.
Hơi thở hai người giao hòa lẫn nhau, Tống Tử Kỳ dần dần có phản ứng.
Cậu không biết xấu hổ, cứng lên rồi.
Vài phút sau, Lương Bá Nhã dần dần thả lỏng khóe môi Tống Tử Kỳ ra, rũ mi mắt xuống, thở dồn dập. Hai bên mang tai hắn hơi hơi phiếm hồng, cùng bộ dáng luôn giữ bình tĩnh của hắn hoàn toàn khác biệt.
Tống Tử Kỳ cũng giống vậy, mặt đỏ tai hồng, khuôn mặt trắng nõn nghẹn đến đỏ bừng, hai tròng mắt lấp lánh ánh nước, hô hấp vô cùng dồn dập.
Ở thời điểm Lương Bá Nhã dần dần bình phục hô hấp, tầm mắt Tống Tử Kỳ đi xuống, cậu đã có phản ứng, lại bị vạt áo bồng bềnh che khuất lại.
Nhưng mà cái quần Lương Bá Nhã đang mặc vừa mỏng lại vừa trong, cái này khiến cho mọi phản ứng hắn đều lộ rõ ra.
Lương Bá Nhã cũng chú ý tới tầm mắt của Tống Tử Kỳ, hơi hơi khựng lại, bên tai phiếm hồng, xấu hổ ý đồ che khuất lại phản ứng của chính mình.
Tống Tử Kỳ nuốt một ngụm nước miếng, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Lương Bá Nhã, gằn từng chữ một nói: "...... Cơ mà, cậu có thể đem tôi trở thành " Tống Kỳ "."
"Nếu cậu nhất định cần một cái cớ để nói......"
Tống Tử Kỳ một bên nhẹ giọng nói, một bên chậm rãi đặt tay lên cái chỗ phồng phồng trên quần Lương Bá Nhã.
Cả người Lương Bá Nhã cứng đờ, lập tức duỗi tay ngăn cản động tác của Tống Tử Kỳ, thế nhưng lại bị động tác tiếp theo của Tống Tử Kỳ làm cho tiêu biến hoàn toàn mọi sức lực.
Tống Tử Kỳ cách tầng vải dệt hơi mỏng kia, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Tôi biết là cậu không thích con trai, nội tâm cậu vẫn luôn kháng cự, kháng cự việc thích một người đàn ông," Tống Tử Kỳ ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn vào mắt Lương Bá Nhã, "...... Nếu cậu đã nhất định phải vì chính mình tìm một cái cớ, vậy thì tôi đây liền cho cậu."
"Cậu có thể đem tôi trở thành " Tống Kỳ ", cậu có thể coi tôi trở thành con gái...... Dù sao tôi cũng đang mặc váy, cậu có thể thuyết phục chính mình, rằng người hiện tại đang đứng trước mặt cậu đây, là một cô gái."
Tống Tử Kỳ bình tĩnh nhìn vào mắt Lương Bá Nhã, cậu biết kỳ thật Lương Bá Nhã đã bắt đầu dao động, nhưng mà đối với một người đã sống hơn hai mươi năm, vẫn luôn kiên định cho rằng chính mình không thích nam nhân, dạng thẳng nam này mà nói, loại quan niệm này tuyệt đối không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được. Cho nên, cậu cho Lương Bá Nhã một cái bậc thang.
Đồng thời, cậu cũng cho mình một cơ hội.
Ở trong không gian nhỏ hẹp này, độ ấm dần dần được tăng lên.
Tống Tử Kỳ có thể cảm giác được hơi thở nóng rực của Lương Bá Nhã đụng phải mặt cậu, đã có chút không ổn rồi: "...... Nếu vẫn không được...... vậy thì nhắm hai mắt lại đi......"
Hàng mi dài của Lương Bá Nhã khẽ run, hô hấp dần dần dồn dập, bàn tay Tống Tử Kỳ đã vói vào trong quần hắn ......
Ngoài cửa truyền đến thanh âm đàm tiếu của các học sinh đang luyện tập, cái loại giờ giờ phút phút phải lo lắng cho nguy cơ bị người khác phát hiện này, lại khiến cho hai người càng thêm hưng phấn kích động.
Không biết đã qua bao lâu, Tống Tử Kỳ có cảm giác, trong lòng bàn tay mình đã có một trận ấm áp.
Lông mi Lương Bá Nhã loạn rung một trận, hô hấp dồn dập, cần cổ trắng nõn phiếm hồng một mảng.
Qua một lúc sau, Lương Bá Nhã khẽ rũ mi mắt, nhẹ nhàng nói một câu: "...... Thật xin lỗi."
Tống Tử Kỳ cười khẽ một tiếng: "Vì cái gì lại muốn nói xin lỗi?"
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Lương Bá Nhã, nghiêm túc nói: "Nam thần, tôi thích cậu, cho nên mới muốn giúp cậu làm những việc này."
Lương Bá Nhã rũ mi mắt xuống nhìn Tống Tử Kỳ, sâu trong đôi mắt đều là bóng đêm sâu thẳm. Qua một lát sau, hắn mới cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ở trên khóe môi Tống Tử Kỳ hôn một cái.
Cái hôn kia mềm nhẹ đến mức tựa như một cọng lông vũ, tuy rằng vừa chạm một cái là liền lập tức rời đi, thế nhưng lại khiến cho trái tim Tống Tử Kỳ gia tốc thình thịch.
Vô luận là khóe miệng bị Lương Bá Nhã đụng vào kia, hay là trái tim ở trong lồng ngực, tất cả đều hơi hơi nóng lên.
Tống Tử Kỳ ngẩn người, sau đó cười nói: "Nam thần, cậu mà như vậy...... sẽ khiến cho tôi hiểu lầm đó."
Lương Bá Nhã dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Tống Tử Kỳ, thanh âm ôn nhu mà trầm thấp: "Vậy anh cứ hiểu lầm đi."
--------------------
Mike-kun: Tui xài hết tồn kho rồi, cho nên các bạn hiểu rồi đó („ಡωಡ„)
-//- Hoàn chương .