Nam Thần Nhà Tôi

chương 437: phương thị tặng nhân tài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi giao Trường Bình cho Phương Tinh Nghị, Dương Yến cũng có thể chuyên tâm vào công việc.

Cô kêu trợ lý bài trí một phòng cho nhóm nhỏ bên Phương thị phái tới, sau đó chọn ra hai nhà hoạch định xuất sắc từ phòng kế hoạch để chuẩn bị cho việc quảng bá nước hoa mới.

Bởi vì lần này có hiệp nghị đánh cược với các công ty khác, Dương Yến cũng không hề nhàn rỗi, cô phải quan sát toàn bộ quá trình.

Sau khi thành viên nhóm nhỏ của Phương thị ngửi thử mùi nước hoa mới, lập tức nghĩ ra cách hẹn ngôi sao nữ nổi tiếng nhất quay một video ngắn. Dựa vào độ nổi tiếng của ngôi sao nữ mà lợi dụng sức mua của fan hâm mộ, nước hoa nhất định sẽ bán chạy.

Hòa Tụng lại không đồng ý, nói rằng đề xuất này của bọn họ với những tuyên truyền khác trên thị trường có gì khác nhau, vẫn là âm thầm mỉa mai người của Phương thị không có chút năng lực gì.

Người của Phương thị sao có thể nhẫn nhịn, bọn họ nghẹn lời, nói các người lợi hại hơn thì cũng không cần đến Phương thị để mượn người.

Lần nào họp hai bên cũng ồn ào cãi nhau, ồn ào khiến Dương Yến nhức đầu.

Trong giai đoạn quan trọng, Dương Yến cũng không thể nói bên nào, chỉ có thể khuyên giải: “Ý kiến của mọi người cũng không tệ, có điều chi phí mời người phát ngôn và quay chụp cũng có hạn. Muốn thuê ngôi sao nổi nhất bây giờ cũng phải tốn không dưới ba mươi tỷ cho một video dài một phút, sử dụng nội dung này để tuyên truyền cho nước hoa cũng không có lợi gì.”

“Vậy nhiều nội dung hơn thì thế nào?”

Người của Phương thị hỏi: “Nhưng thời gian của đoạn video cũng sẽ tăng theo.”

Người của Hòa Tụng nói: “Nước hoa của thương hiệu Luxury có thời gian tuyên truyền dài ba phút, sáu phút, nhưng những ngôi sao mà họ chọn đều nằm trong tuyến đầu, người hâm mộ cũng sẵn sàng mua nó. Chúng ta mời không nổi tuyến đầu, thời gian tuyên truyền lại dài, có thể khi công chúng nhìn thấy độ nổi tiếng của ngôi sao nữ và thời gian, đoán chừng bọn họ cũng không thèm xem.”

Người của Phương thị gật gật đầu, lại nói: “Phó tổng giám đốc Dương, lúc nãy cô cũng nói phí quay chụp có hạn, nội dung cũng dài, chắc chắn phải chịu phí gấp đôi, tôi thấy vẫn nên làm nội dung đơn giản thôi.”

“Chủ đề đơn giản thì quá nhạt nhẽo, hơn nữa ngôi sao nhỏ cũng không có fan hâm mộ gì, cũng không hấp dẫn được người tiêu dùng.” Người của Hòa Tụng nói.

“Các người có năng lực như vậy, các người tự nói đi.”

“Không không, vẫn là Phương thị các người lợi hại hơn, các người cứ đưa ra giải pháp.”

...

Thấy mới thảo luận chưa được mấy phút mà bọn họ lại ầm ĩ, Dương Yến vuốt vuốt mi tâm.

Cô tiện tay mở một đống lớn hình ảnh của những ngôi sao nữ nổi tiếng trên bàn.

Lật đến tấm ảnh của một người mặc váy ngắn màu lam, cười nói tự nhiên, trong tay cầm cái quạt tròn, ánh mắt xấu hổ mang nét rụt rè, phảng phất phía sau ống kính là những người hâm mộ trẻ tuổi của cô ta.

Đầu óc như bột nhão của Dương Yến dần dần thanh tĩnh trở lại, lóe ra một suy nghĩ.

Cô lập tức nói với trợ lý Ngải Lạp: “Lấy loại nước hoa mới xịt lên ba mẫu giấy thử nước hoa, một tấm một phút, một tấm nửa phút và một tấm vừa xịt, lập tức đi làm ngay!”

“Vâng.” Trợ lý đi ra ngoài.

Nhóm nhỏ của Phương thị trên bàn họp, còn có bộ phận kế hoạch của Hòa Tụng nhìn động tác này của Dương Yến, bọn họ không hiểu cho lắm.

“Phó tổng giám đốc Dương, cô đây là đang làm gì vậy?”

Dương Yến đưa tay ra hiệu để bọn họ im lặng chờ: “Một phút sau tôi sẽ nói cho các người biết.”

Một phút sau, trợ lý bước vào cửa, trong tay cầm ba tấm giấy thử nước hoa, một lọ hàng mẫu nước hoa kiểu mới.

Trợ lý cầm lọ nước hoa xịt một chút bên ngoài rìa của giấy thử, đưa ba tấm giấy thử nước hoa cho Dương Yến: “Theo thứ tự từ trái qua phải: một phút, nữa phút và mới vừa xịt.”

Dương Yến cầm lấy ba tấm giấy thử nước hoa đặt dưới chóp mũi, ngửi thử. Mỗi lần ngửi một tấm giấy thử nước hoa, cô sẽ nhắm mắt suy nghĩ mười mấy giây, tất cả mọi người dưới bàn họp đều tò mò quan sát.

Chờ sau khi ngửi xong ba tấm giấy thử có thời gian khác nhau, Dương Yến mở to mắt nói với mọi người: “Chủ đề của loại nước hoa này chia làm ba, trong khoảng thời gian cổ đại, dân quốc đến hiện đại, thời gian ba phút.”

Những người ở dưới đều ồn ào kinh ngạc: “Không phải ba chủ đề này tốn rất nhiều ngân sách sao?”

“Phó tổng giám đốc Dương, cô còn chưa nói suy nghĩ của cô là gì, cô chỉ nói ba chủ đề này, chúng tôi cũng không hiểu lắm.”

“Ba nội dung này làm trong ba phút cũng đủ sao?”

“Chính là ba nội dung này.” Dương Yến nhịp nhịp tay, rất có lòng tin với suy nghĩ kia của mình: “Còn chuyện liên quan đến vấn đề kịch bản, tôi sẽ thương lượng với người viết quảng cáo của Phương thị, buổi họp vào cuối tuần này thì các người sẽ biết.”

Cô nói xong thì đứng dậy: “Cuộc họp hôm nay cứ quyết định như vậy đi, mọi người vất vả rồi.”

Dương Yến dẫn trợ lý rời khỏi, vừa đi ra ngoài vừa đưa tấm hình kia cho trợ lý: “Liên hệ với công ty giải trí để gặp người quản lý của cô gái này, hỏi cô ta một đoạn phim ba phút giá chín tỷ, ký hay không.”

Trợ lý cầm tấm ảnh chụp xem một chút, cau mày nói: “Phó tổng giám đốc Dương, cô gái này vừa giành giải thưởng người mới xuất sắc nhất, độ nổi tiếng của cô ta ngày càng tăng, chín tỷ để diễn một đoạn phim ba phút, chắc chắn cô ta sẽ không làm.”

Dương Yến cũng chẳng hề để ý chút nào, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cứ tin tôi đi, đoạn video này, ai diễn thì người đó sẽ nổi.”

Trợ lý hơi kinh ngạc.

Phó tổng giám đốc Dương lại có thể tự tin với suy nghĩ của cô ấy vậy sao?

Bởi vì Dương Yến đã kiên quyết như thế, nhóm nhỏ của Phương thị cũng có chút bất mãn, nghĩ thầm cô chỉ là một phó tổng giám đốc đầu tư và kinh doanh, chắc chắn viết kịch bản tuyên truyền không hay bằng bọn họ.

Có người thuận miệng ngồi trong bàn tròn nói mấy câu, nói rằng bị phái đến các công ty khác làm việc cũng quá khó rồi, lãnh đạo không biết cái gì cả mà còn thích mù mờ, nhất định phải dựa theo ý cô mà làm.

Lời nói này vừa nói ra hấp dẫn không ít chú ý của mọi người, mọi người đều suy đoán là công ty nhà nào, điều động một nhóm nhân viên nhỏ của Phương thị đến Hòa Tụng để tiết lộ.

Mọi người thấy là Hòa Tụng, lại nghĩ đến người vừa nhận chức phó tổng giám đốc là Dương Yến, cả bàn tròn cũng náo nhiệt hơn hẳn.

Trợ lý Tư không có việc gì liền đi dạo xung quanh, tình cờ nhìn thấy việc này, lại trong lúc tình cờ mà mà anh ta đến công ty giải trí Phẩm Ưu, nghe thấy người đại diện đang giễu cợt trợ lý của Hòa Tụng muốn dùng chín tỷ để ký hợp đồng với ngôi sao dưới tay của cô ta để quay một đoạn video, não bị úng nước rồi, anh ta cũng khá tò mò muốn xem Hòa Tụng đang làm những gì.

Trợ lý Tư cũng không biết Dương Yến và và Phương Tinh Nghị chia tay còn có qua lại hay không, nhưng chủ tịch Phương kêu anh ta làm những việc đó, lại khiến anh ta cảm thấy chủ tịch Phương rất quan tâm đến cô Dương.

Triệu Dịch Hân kêu anh ta không cần quan tâm đến chuyện của chủ tịch Phương và cô Dương, kéo lửa hại thân, nhưng anh ta thật sự không muốn chủ tịch Phương nhìn thấy gì ở phía sau, lại đến tìm anh ta.

Lúc trở về Phương thị để đưa văn kiện cho Phương Tinh Nghị, trợ lý Tư mập mờ nói: “Chủ tịch Phương, gần đây Hòa Tụng rất náo nhiệt, anh có muốn nghe một chút không?”

Phương Tinh Nghị không ngẩng đầu, giọng nói của anh lạnh lùng: “Nếu cậu không bận thì cứ ở lại công ty tăng ca thêm vài giờ đi.”

“Không không, tôi rất bận, còn nhiều việc phải làm lắm.” Trợ lý Tư nói: “Chẳng qua là tôi cảm thấy Hòa Tụng quá mắc cười, muốn dùng chín tỷ ký kết với một diễn viên của chúng ta để quay một đoạn phim ngắn.”

“Hòa Tụng và Mỹ Tinh đã ký một hiệp nghị, người phía dưới làm gì cũng phải tính toán có hạn, vượt qua thì Hòa Tụng sẽ không bổ sung, cho nên có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.” Người đàn ông giải thích cho anh ta nghe.

“Mỹ Tinh...” Trợ lý Tư cảm thấy cái tên này rất quen tai, sau mấy giây suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ đến: “Đây, đây không phải là công ty dưới sự quản lý của Phương thị chúng ta sao? Hòa Tụng đã ký hiệp nghị đánh cược với chúng ta.”

“Ừm.”

Nghe được ông chủ thờ ơ ừm một tiếng, trợ lý Tư không thể bình tĩnh được.

Mỹ Tinh đánh cược với Hòa Tụng, Phương thị còn đem những người tài giỏi cho Hòa Tụng.

Ôi trời ơi!

Quản lý cấp cao Mỹ Tinh mà biết được, chắc chắn sẽ tức đến phun máu.

Bọn họ nghĩ trăm phương ngàn kế để kiếm tiền từ người khác, ngược lại ông chủ của bọn họ lại đưa nhân tài cho đối phương.

Trợ lý Tư đứng ở kia im lặng phân tích những hành động này của chủ tịch Phương một lượt, bên tai truyền đến tiếng nói chuyện của Phương Tinh Nghị: “Liên hệ người đại diện của ngôi sao kia, ký hợp đồng chín tỷ kia với Hòa Tụng.”

“...” Trợ lý Tư ngây người.

Không cho anh ta thời gian để phản ứng, người đàn ông lại phân phó: “Điều tra giá của thị trường, tiếp tế cho ngôi sao kia, cho cô ta hai bộ phim có đầu tư lớn, cộng thêm phát ngôn ba sản phẩm quốc tế đắt tiền.”

“A?”

Trợ lý Tư một bộ dạng: “Tôi là ai, tôi đang ở đâu, chủ tịch Phương đang nói cái gì?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio