Triệu Dịch Hân nhìn chằm chằm vào bóng ảnh của Dương Yến, cả người cô ta lúc này vẫn còn cứng đờ vì sốc.
Cô ta nhìn Dương Yến nói chuyện gì đó với người phụ nữ trong cửa tiệm, còn hôn bà ta một cái, sau đó vừa bước ra ngoài vừa nói: “Mẹ ơi, cháo ngân nhĩ mẹ cứ nấu trước đi, tối chút nữa con tới ăn!”
Triệu Dịch Hân nhìn thấy Dương Yến đang đi tới thang máy bên này nên liền lập tức quay người lại và trốn sau lưng bảng tuyên truyền.
Cô ta lặng lẽ thò đầu ra.
Dương Yến lúc này đang mang một đôi giày đế bệt màu nâu nhạt, trông cô bước đi vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận. Sau khi lên thang máy, cô vẫn cẩn thận đặt tay lên trên tay vịn của thang máy.
Đôi con ngươi của Triệu Dịch Hân khẽ trầm lại, trong lòng cô như đang suy đoán gì đó.
Cũng đâu phải là ngày đi làm, Dương Yến lại mặc đồ bình thường thoải mái, đi giày thấp, ngay cả đi đường cũng cẩn thận như vậy thì chắc chắn là mang thai rồi.
Là của Phương Tinh Nghị sao?
Nếu như thật sự là của Phương Tinh Nghị, cô thấy thời gian gần đây trông Phương Tinh Nghị vẫn bình tĩnh và điềm nhiên, mỗi ngày vẫn phải đi xử lý công việc. Theo như tin tức mà cô có được từ trợ lý Tư thì anh ta và Dương Yến không có qua lại gì cả.
Không lẽ giữa hai người có hiểu lầm gì đó nên Dương Yến mới không nói cho Phương Tinh Nghị nghe về chuyện mang thai?
Tâm tư của phụ nữ đúng là bẩm sinh đã tinh tế rồi mà.
Sau một loạt phân tích, cô ta mới nhớ tới cách đây không lâu Phương Tinh Nghị lại được lên báo, cho nên cô liền khẳng định là giữa Phương Tinh Nghị và Dương Yến đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Cho nên Dương Yến mới không nói cho Phương Tinh Nghị nghe chuyện cô mang thai.
“Cũng may mà giữa hai người đó có hiểu lầm, nếu không thì khó rồi.” Triệu Dịch Hân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Phương Tinh Nghị biết chuyện mình có con thì nhất định sẽ nghĩ cách nối lại tình xưa với Dương Yến cho xem.
Một lát sau Triệu Dịch Hân chợt ngẩng đầu lên, cô lia ánh mắt sắc bén vào trong cửa tiệm.
Hôm nay trợ lý Tư rất bận rộn, nên khi biết cô phải ra ngoài đưa văn kiện thì đã nhờ cô đến đây đưa hộ ít đồ.
Nếu như hôm nay không tình cờ gặp thì cô ta cũng đâu biết chủ tiệm này là mẹ của Dương Yến đâu chứ.
Triệu Dịch Hân xách đồ đi vào trong tiệm thì nhìn thấy có một người phụ nữ thân mặc một bộ váy màu tím nhạt ngồi ngoài cửa đột nhiên đứng lên, rồi đi vào nói chuyện gì đó với mẹ Dương, điệu bộ trông rất thân thiết.
Cô ta khẽ cau mày lại.
Nhớ trước đây khi cô ta và trợ lý Tư về Phương Thị thì trợ lý Tư đột nhiên nhận được một cuộc gọi, sau đó anh ta chợt chạy nhanh về phía chiếc xe bên đường và nói chuyện với người ở bên trong đó, hình như chính là người phụ nữ này thì phải.
Sau đó cô ta có dò hỏi thử xem người phụ nữ đó là ai thì trợ lý Tư chỉ nói là một khách hàng của Phương Thị mà thôi.
Khách hàng của Phương Thị mà lại thân thiết với mẹ của Dương Yến vậy sao?
Triệu Dịch Hân vừa đi vừa ngẫm nghĩ thì trong chốc lát đã đến trước cửa tiệm rồi.
Cô ta mau chóng nở ra một nụ cười lịch sự rồi đi tới trước mặt mẹ Dương: “Xin hỏi là bác Dương đúng không ạ?”
Mẹ Dương đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn cô: “Đúng vậy, cô có chuyện gì sao?”
“Con là Triệu Dịch Hân của Phương Thị.” Triệu Dịch Hân nói tên mình ra rồi vươn tay đưa đồ cho bà: “Trợ lý Tư hôm nay có hơi bận nên nhờ con đến đưa đồ cho bác.”
“Đã nói với cậu ta là không cần rồi mà vẫn đem tới, vất vả cho cô rồi.” Mẹ Dương càm ràm một lát rồi đưa tay nhận lấy: “Cô tới đây chắc cũng mệt rồi nhỉ, để tôi đi rót cho cô một ly nước.”
Triệu Dịch Hân vốn cũng không có ý định đi nên khi nghe mẹ Dương nói như vậy, cô ta liền mỉm cười gật đầu: “Làm phiền bác rồi.”
“Không phiền không phiền.”
Mẹ Dương xua xua tay rồi mau chóng đi rót một ly nước ấm tới.
Triệu Dịch Hân cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy nhưng vẫn chưa uống.
Cô ta đảo mắt nhìn quanh một vòng cửa tiệm rồi nhìn lên đống đồ ăn trên kệ hàng, sau đó mỉm cười nói: “Con thường hay tới Trung tâm thương mại Outlets để mua đồ, nghe nói các món đồ ăn và rượu vang đỏ tự ủ của nhà bác tuyệt lắm, nên cũng muốn mua, nhưng mà mỗi khi đi qua thì lại đông người quá.”
Mẹ Dương nói: “Tôi tính để cho con gái tôi, nhưng mà tối nay nó không về ăn cơm nên tôi để cho cô vậy.”
Triệu Dịch Hân nghe vậy liền vội vã nói: “Không cần đâu ạ, như vậy sao được.”
Mẹ Dương gói đồ ăn lại rồi đưa cho cô ta: “Không sao, hôm nay cô tới đưa đồ cho tôi đã vất vả lắm rồi.”
Thấy từ chối không được nữa nên Triệu Dịch Hân đành cảm ơn rồi nhận lấy, sau đó cô ta còn nói: “Bác Dương thật giỏi quá, trong Trung tâm thương mại Outlets mà cũng có thể tìm được cửa tiệm tốt như vậy, buôn bán cũng rất tốt nữa chứ.”
“Tôi đâu có giỏi như vậy, là con gái tôi sắp xếp giùm tôi đó.”
Triệu Dịch Hân ngẫm nghĩ một lát rồi dè dặt hỏi: “Bác Dương, con gái bác có phải tên Dương Yến không, trước đây đã từng làm ở Phương Thị đó?”
Mẹ Dương kinh ngạc nhìn cô: “Đúng vậy, không lẽ cô có quen biết con gái tôi sao?”
“Vậy thì thật là trùng hợp quá.” Triệu Dịch Hân mỉm cười nói: “Người tiền nhiệm vị trí giám đốc này của con chính là tiền bối Dương đó, con và trợ lý Tư là bạn học của nhau, cậu ấy thân thiết với tiền bối Dương nên con cũng có quen biết chị ấy.”
“Vậy thì đúng là trùng hợp quá.” Mẹ Dương cất giọng đầy tiếc nuối: “Đáng tiếc là cô vừa đến thì nó lại có chuyện phải đi công ty rồi.”
Triệu Dịch Hân nhấp một ngụm nước ấm rồi nhẹ nhàng lanh lợi nói: “Không cần gấp đâu ạ, công ty của tiền bối Dương cũng ở khu Trung tâm tài chính, có thời gian thì con sẽ hẹn chị ấy ăn cơm, cũng gần lắm.”
“Nghe nói công ty của tiền bối Dương mới ra sản phẩm mới, cho nên chắc chắn là chị ấy rất bận rộn với mấy cái sản phẩm đó rồi.”
“Đúng vậy a, con gái tôi cũng liều mạng quá.” Mẹ Dương vừa nhắc tới là lại đau lòng: “Đi công tác nước ngoài tới mấy tháng trời, vừa vừa về nước là lại bận đến quay mòng mòng, ngay cả thời gian về nhà ăn cơm mà cũng không có nữa.”
“Bận rộn vậy sao?” Triệu Dịch Hân cau mày và lẩm bẩm: “Sao Tổng giám đốc Hứa lại không biết thương bạn gái của mình thế nhỉ?”
Lời nói cô ta nghe rất mơ hồ, không rõ ràng, mẹ Dương còn nghe thấy cái tên ‘Tổng giám đốc Hứa’ kia nữa.
Mẹ Dương lập tức hỏi Triệu Dịch Hân: “Cô nói An An nhà tôi đang qua lại với tên Tổng giám đốc Hứa kia sao?”
Triệu Dịch Hân như đột nhiên phát giác ra mình nói sai rồi nên liền lộ ra nụ cười áy náy: “Xin lỗi bác Dương, chuyện này trong giới chúng con cũng không phải chuyện lạ gì, con tưởng tiền bối Dương nói với bác rồi chứ.”
“Tổng giám đốc Hứa đó là ai vậy?” Mẹ Dương lại tiếp tục hỏi.
“Là CEO mới trong công ty của tiền bối Dương đó, anh ta là một con lai.” Triệu Dịch Hân liếc mẹ Dương một cái: “Hình như lúc ở nước ngoài thì bọn họ đã ở cùng nhau rồi, chỉ là chưa công khai thôi.”
Sắc mặt mẹ Dương lập tức thay đổi, bà bất giác lia mắt nhìn qua Thu Hiểu Diệc.
Con gái bà qua lại với ai là tự do của nó, làm mẹ như bà cũng không tiện quản thúc.
Nhưng mà mẹ của vị hôn phu cũ của con gái mình cũng ở đây, bà nghe thấy cũng có chút ngượng ngùng.
Triệu Dịch Hân thì lại tưởng, mẹ Dương vì có người ngoài ở đây cũng nghe thấy nên mới cảm thấy mất mặt.
Đôi mắt cô ta khẽ lập lòe một cái rồi giả vờ như vô ý nói: “Con còn nghe được vài tin đồn từ miệng người khác, vị Tổng giám đốc Hứa kia còn là anh em cùng mẹ khác cha của Tổng giám đốc Phương nữa, cũng không biết tiền bối Dương nghĩ như thế nào nữa.”
“Hả?” Mẹ Dương lập tức trở nên sững sờ.
Dương Yến chưa hề nói với bà về mối quan hệ giữa Hứa Cung Diễn và Phương Tinh Nghị, Thu Hiểu Diệc thì cũng cố ý né phần đó ra, cũng không nói cho bà biết.
Đối với chuyện này thì mẹ Dương hoàn toàn là người ngoài cuộc, cho nên bà mới sốc khi nghe Triệu Dịch Hân nói.
Mẹ Dương theo bản năng định móc điện thoại ra gọi cho Dương Yến, để hỏi cô rốt cuộc chuyện này là sao.
Nhưng một lát sau bà mới nhớ ra mẹ ruột của Phương Tinh Nghị cũng đang ở bên cạnh, bà còn gọi điện làm gì chứ?
Thế là mẹ Dương liền đưa mắt nhìn qua Thu Hiểu Diệc, rồi ấp a ấp úng hỏi: “Hiểu Diệc, bà, bà còn một đứa con trai nữa sao?”
Cái gì?
Triệu Dịch Hân nghe thấy mẹ Dương hỏi Thu Hiểu Diệc như vậy, sau khi cô ta thầm suy xét một lát thì nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt liền ngưng đọng lại.
“Không có.” Thu Hiểu Diệc lạnh lùng phủ nhận.
Triệu Dịch Hân nhanh chóng tỉnh hồn rồi quay sang xin lỗi Thu Hiểu Diệc: “Xin lỗi, tôi không biết bà là---”
“Tuổi còn nhỏ thì không nên mưu mô như vậy.” Thu Hiểu Diệc cắt lời cô ta, rồi giương ánh mắt khinh miệt nhìn cô: “Đừng có luôn mồm luôn miệng gọi người ta là bác Dương rồi nhìn thấy người ta tâm địa thiện lương thì thốt ra mấy lời ác độc như vậy.”
“Tôi chưa từng nghĩ như vậy.” Triệu Dịch Hân hạ mình rồi nhẹ giọng nói: “Là tôi sơ ý nói sai thôi.”
.........