"Lần này cậu làm rất tốt." Phương Tinh Nghị không keo kiệt khen Quách Thường Phúc: "Tối nay các cậu cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi, đổi người khác trực thay."
"Tổng giám đốc Phương, tôi sẽ ở lại đây để chăm sóc cô ấy." Quách Thường Phúc không muốn rời đi: "Cô ấy bị thương vì sơ suất của tôi, vả lại tôi sợ đối phương còn có đồng phạm đang phục kích trong khách sạn."
Có một tia sáng xoẹt qua mắt Phương Tinh Nghị.
Rồi anh nói với Quách Thường Phúc: "Người cũng đã bị cậu giết rồi, cậu không cần phải cảm thấy có lỗi nữa. Về nghỉ ngơi đi, có tôi ở đây là được rồi, vài ngày tới tôi còn có nhiều việc cần đến cậu nữa."
Thấy Phương Tinh Nghị kiên quyết, Quách Thường Phúc cũng không nói gì thêm nữa, cùng rời khỏi phòng với Trần Khang.
Sau khi mọi người rời đi, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Phương Tinh Nghị đứng đó một lúc, cũng không biết anh đang nghĩ gì. Một lúc sau, anh cầm chiếc điện thoại di động trên bàn lên, đi đến trước cửa sổ, gọi một cuộc điện thoại.
Rất nhanh, đầu dây bên kia nghe máy.
"Tinh Nghị, con có chuyện gì thế?" Một giọng nữ phát ra từ phía bên kia của điện thoại, nhẹ nhàng và dịu dàng khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái.
"Muộn thế này còn gọi cho cô, làm phiền cô rồi." Phương Tinh Nghị nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, mặt anh không chút biểu cảm: "Ba cháu nói lâu rồi không gặp cô. Cô có còn ở Singapore không?"
"Đúng rồi, dạo này cô hơi bận." Cô nói: "Một, hai tháng chưa chắc đã về được."
"Cô vất vả rồi. Tết trung thu là dịp để đoàn viên, đến lúc đó cô sẽ về chứ?"
"Để xem xem, cô sẽ cố gắng tranh thủ thời gian về."
"Vâng, khi nào cô về thì nhớ nói với cháu một tiếng, cháu sẽ đi đón cô."
"Ha ha, Tinh Nghị, cháu khách sáo quá rồi, đều là người nhà. Cháu quản lý tập đoàn Phương Thị cũng rất bất rộn, sao có thể để một người bận rộn như cháu đến đón cô chứ."
Phương Tinh Nghị cười khẩy nhưng giọng anh vẫn ôn hòa: "Chính vì là người một nhà, cô còn là cô em gái mà ba cháu yêu thương nhất, cô về thì làm sao mà cháu không đi đón được chứ?"
"Được rồi, đến lúc đó cô sẽ thông báo cho cháu biết."
"Vâng, thế cô làm việc đi ạ, cháu không làm phiền nữa."
Cuộc điện thoại kết thúc trong vòng năm phút. Phương Tinh Nghị nhìn ra ngoài cửa sổ, siết chặt điện thoại trong tay.
Trợ lý Tư lặng lẽ đứng đó giống như người vô hình.
Khoảng mười phút sau, Phương Tinh Nghị mới quay lại nhìn trợ lý Tư, mặt không biểu cảm, giọng nói cũng yếu ớt: "Cô tôi đi Singapore làm gì?"
Trợ lý Tư đẩy gọng kính, trả lời: "Liên quan đến việc hợp tác với công ty IF. Mặt khác, bà Phương đã lấy 690 tỷ đẩy vốn vào công ty hàng đầu của Singapore Hoàn Thụy, trở thành cổ đông lớn thứ hai."
"Hoàn Thụy sở hữu công ty thuốc lá lớn nhất thế giới. Họ còn bí mật bán loại đồ chơi đó, lợi nhuận rất nhiều. Cô biết chọn đó." Phương Tinh Nghị cau mày rồi cười khẩy: "Công ty của bà ta ở Thụy Điển và Brazil đã phá sản, còn bị tình nhân lấy mất hơn 600 tỷ, bà ta lấy tiền ở đâu để đầu tư vào Hoàn Thụy? "
"Thời gian này anh đều rất bận. Chắc không biết rằng cậu Cẩn Tinh sắp được thăng chức." Trợ lý Tư nói: "Đám người bên dưới đó vì muốn nịnh bợ cậu Cẩn Tinh nên đã ba lần bốn lượt hối lộ tiền, nhưng cậu Cẩn Tinh không nhận. Những người đó đã liên lạc với bà Phương, gửi tiền cho bà ấy."
Phương Tinh Nghị hơi ngạc nhiên: "Bà cô của tôi trông thì cũng thông minh, thích chơi khăm tôi, sao có thể ngu ngốc đến thế chứ! Nhận tiền của người ta, chẳng phải khiến con trai bà ta khó làm ăn sao?"
"Bà Phương từ trước đến nay tiêu tiền như nước đã quen rồi, không có tiền, không có người bên cạnh hầu hạ, nên cũng sốt ruột." Trợ lý Tư cũng tỏ vẻ ‘đúng là ngu ngốc: "Nếu không, bà ta sẽ không nhận được thông tin từ những đường dây cung cấp thông tin của tập đoàn Phương Thị, rồi cử con dâu của con nuôi mình đến chỗ cô Dương để thương lượng, đàm phán không được nên đã nảy ra ý định giết người.”
Ngón tay miết lên đường viền quần âu, Phương Tinh Nghị nói: "Cử một vài người của Long Thành đến Singapore, trước tiên hãy thương lượng với họ, ngầm làm cho bà Phương trả lại vốn, nếu họ không đồng ý, cần làm thế nào thì làm thế đó."
"Lão Ngự không can thiệp vào quân sự, nhưng vẫn giữ mối quan hệ tốt với nhiều người. Thông báo với ông ta một tiếng, nhờ người chèn ép Phương Cẩn Tinh, trong vòng năm năm không cho anh ta thăng chức, nếu điều được người sang khu vực phía Tây là tốt nhất."
"Mấy trăm tỷ, bà ta nuốt trông trôi đâu." Phương Tinh Nghị liếc mắt về phía phòng ngủ, ánh mắt đầy sự tàn ác: "Động vào người của tôi thì phải trả giá."
Trợ lý Tư nói "Vâng" một tiếng, mãnh liệt dâng trào.
Trước đây, bà Phương có chơi khăm thế nào, thì tổng giám đốc Phương cũng niệm tình là cô cháu, mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Lần này bà ta thực sự đã làm cho anh ấy tức giận rồi.
Nhưng cũng phải nói rằng, dáng vẻ đại khai sát giới của tổng giám đốc đúng là ngầu quá đi!
*
Khi Dương Yến tỉnh dậy, cô liền cảm thấy họng rất đau, cổ cũng đau.
Cô nhìn xung quanh, nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như đang là ban ngày. Phòng ngủ tương tự như phòng cô đang ở, nhưng không phải là phòng của cô, trong phòng ngoài cô còn một người nữa.
Phương Tinh Nghị mặc quần dài bằng vải cotton đang ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo đặt trên một chiếc ghế khác trước mặt, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhắm nghiền ngủ, dáng vẻ rất thanh lịch dễ nhìn.
Cô còn sống sao?
Dương Yến cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể rất yếu. Cô cố gắng giơ tay lên chạm vào cổ. Khi chạm vào vùng da quanh cổ, cô đau đến nghiến răng xuýt xoa, thở ra một hơi lạnh.
Bây giờ thì đã chắc chắn rồi, cô còn sống.
Phương Tinh Nghị ngủ không sâu, nghe tiếng than đau của cô liền mở mắt ra. Anh đứng dậy đi đến giường để đỡ cô dậy, rồi anh kê một chiếc gối sau lưng cho cô.
Sau khi rót nước đưa cho Dương Yến, Phương Tinh Nghị hỏi: "Cô Dương, còn chỗ nào không thoải mái không?"
Dương Yến muốn nói đến cổ. Mở miệng ra một lúc lâu cũng không thể phát ra âm thanh nào. Chỉ có thể đưa ngón tay lên chỉ vào cổ của mình. Rồi liếc nhìn anh một cách bực bội sau đó giật lấy cốc nước.
Cô không tin có ai đó đột nhập vào phòng của mình mà không có lý do, nghĩ thôi cũng biết lý do là gì.
Chắc chắn liên quan đến vụ hợp tác đó!
"Cô Dương, xin lỗi, lần này là do sơ suất của tôi." Phương Tinh Nghị kéo ghế lại rồi ngồi xuống bên cạnh giường. Về việc Dương Yến suýt nữa thì bị ám sát, anh thực sự cảm thấy có lỗi.
Dương Yến nghiến răng dữ dội, nhìn khắp nơi tìm kiếm.
Sau khi tìm thấy điện thoại, cô gõ chữ một cách giận dữ rồi đưa cho anh xem: "Tổng giám đốc Phương, tôi suýt chút nữa bị người ta siết cổ đến chết!!! Việc này anh nói một câu xin lỗi mà đã xong sao?"
"Cô Dương nói rất đúng, tôi không thể bù đắp chỉ với một câu xin lỗi." Phương Tinh Nghị lấy ra các tài liệu đã chuẩn bị trước đó. Đây là hợp đồng mà anh soạn ra để Quách Nhược Linh ký.
"Đây là bản gốc. Cô Dương có thể giữ nó hoặc hủy nó đều được. Ngoài ra, tôi có thể hứa với cô Dương ba điều, cho dù đó là tiền, vị trí hay là nhà, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn cô."
Dương Yến nghi ngờ nhìn anh, với lấy tờ giấy.
Đó thực sự là bản có chữ ký của Quách Nhược Linh. Khi nhìn thấy thứ này, cô liền nghĩ đến mấy mánh khóe xấu xa đó của Phương Tinh Nghị. Nếu không phải bị mắc lừa, thì sao cô lại đến Thổ Nhĩ Kỳ cơ chứ? Càng không đến mức suýt nữa thì chết!
Dương Yến với lấy mấy trang tài liệu ra xé nhỏ từng trang trước mặt Phương Tinh Nghị. Sau khi xé xong, tâm trạng cô cũng nhẹ nhõm hơn, nhưng quay đầu lại nhìn, vẻ mặt Phương Tinh Nghị vẫn rất bình tĩnh.
Cô đã xé mấy trang giấy đó rồi, anh ta không lo lắng à?
Dương Yến gõ một dòng khác trên điện thoại di động của mình rồi đưa nó cho anh xem: "Tổng giám đốc Phương, tôi đã xé hợp đồng rồi, anh không sợ rằng tôi sẽ tìm cơ hội để quay về mà không giúp anh đàm phán hợp tác à?"
Phương Tinh Nghị liếc nhìn chiếc điện thoại di động của cô, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, giọng nói tự tin: "Không hề."