Nam Thần Nhảy Quảng Trường

chương 19: thân thể hai người cách t-shirt thật mỏng sít sao dán vào nhau, hai bên tựa hồ đều nghe được tiếng tim đập của đối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + Beta: Snail

Nghe được tiếng Mạch Đương, Trì Yến dắt xe đạp đi tới: “Chờ lâu rồi?”

Đối với chuyện Mạch Đương thường xuyên xuất hiện ở chỗ này đợi mình, Trì Yến đã từ kinh ngạc lúc mới bắt đầu biến thành thói quen, dù sao hai người đều ở cùng khu, cùng trở về cũng tiện đường, đối với việc này anh không có ý kiến.

“Không có, mới từ tiệm ra.” Mạch Đương nói, cậu nói với Trì Yến mình làm công ở siêu thị, cho nên mới muốn ở đây chờ anh cùng về.

Trì Yến nghe vậy gật gật đầu, hai người đi về hướng quán mì.

Từ lần trước sau khi cùng nhau ăn khuya, mỗi lần trở về Mạch Đương đều sẽ lôi kéo Trì Yến đi ăn mì hoặc là McDonald, Trì Yến không có thói quen ăn khuya, ngay từ đầu chỉ coi là bồi Mạch Đương ăn, có điều mỗi lần Mạch Đương đều sẽ chọn cho anh một phần, sau này dứt khoát liền cùng nhau ăn.

Trên đường bọn họ đến quán mì, thường xuyên có thể nhìn thấy trên tường rào nhà dân nằm một con mèo, bộ lông màu nâu xám, thân thể béo núc ních, nằm sấp trên tường rào như đang phơi ánh trăng, dù sao nhiều lần buổi tối trở về đều có thể thấy nó, đi qua nhiều lần mèo mập nhìn thấy bọn họ thỉnh thoảng còn có thể “Meo meo” một tiếng với bọn họ xem như chào hỏi, dường như Trì Yến rất thích mèo, có đôi khi đi ngang qua còn đưa tay gãi gãi cằm nó.

Con mèo kia tựa hồ rất thích bộ dạng Trì Yến, lúc Trì Yến gãi nó, nó sẽ dùng đầu cọ tay Trì Yến, tựa như làm nũng kéo dài giọng kêu lên không ngừng, một bộ phảng phất như mùa xuân đến không kêu ~ xuân liền choáng váng đầu, khiến trong lòng Mạch Đương ở bên cạnh ngứa ngáy một chút, hận không thể biến chính mình thành con mèo mập kia, sau đó rút cả người lại trong lòng bàn tay Trì Yến, để anh gãi cằm mình, gãi mặt mình, gãi tai mình, gãi… Mạch Ji Ji của mình. Gãi mặt, gãi tai, gãi cằm, gãi… Mạch Ji Ji?!!

“!!” Ý thức được chính mình nghĩ đến hình ảnh không tốt nào đó mặt Mạch Đương đỏ lên, chỉ là sau khi ý niệm này vừa xuất hiện, liền giống như mở đê cho hồng thủy tràn vào làm sao cũng không ngăn được, mắt Mạch Đương sáng như đuốc nhìn tay sờ mèo của Trì Yến, còn có nốt ruồi màu đỏ dưới hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) của anh, thân thể đột nhiên bắt đầu khô nóng, muốn làm chút gì đó.

“Làm sao vậy?” Trì Yến đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Hả?” Mạch Đương lấy lại tinh thần, phát hiện mình đang nắm lấy cái tay sờ mèo kia của Trì Yến, tay hai người chồng lên nhau, lòng bàn tay dán mu bàn tay, Trì Yến nghiêng đầu nhìn cậu, cảnh tượng cùng lần đầu tiên gặp mặt có chút tương tự.

“A, không có gì, tui chỉ là muốn sờ sờ mèo mập, không cẩn thận sờ lộn chỗ.” Mạch Đương vừa nói vừa sờ soạng mu bàn tay Trì Yến một phen, nói đùa, “Tay nhỏ thật đúng là mềm.”

Trải qua những ngày ở chung này Trì Yến cũng coi như có chút hiểu được tính cách của Mạch Đương, đối với phương thức nói chuyện không chút che đậy ngoài miệng của cậu đã thành thói quen, với lần này không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cậu, thu hồi tay chính mình, tiếp tục dắt xe đi về phía trước, Mạch Đương làm mặt quỷ với mèo mập rồi mới cùng đi tới, mèo mập ở sau lưng huơ huơ hai cái móng vuốt với cậu.

“Trì Yến, anh thích mèo sao?” Mạch Đương đuổi theo hỏi, kỳ thực trong lòng cậu biết chắc chắn là thích, bởi vì thời điểm Trì Yến gãi cho mèo ánh mắt vô cùng nhu hòa, động tác cũng rất dịu dàng.

Quả nhiên Trì Yến gật đầu: “Ừ.”

“Vậy anh có nuôi mèo không?” Mạch Đương hỏi, cậu cảm giác nếu Trì Yến nuôi mèo nhất định có thể chăm sóc tốt, vừa lúc cậu có thể lãnh giáo chút tâm đắc nuôi mèo, bởi vì cậu định mang Mạch Manh về nuôi.

Mạch Manh chính là con mèo hoang màu vàng Mạch Đương cho ăn kia, từ sau lần trước mỗi ngày Mạch Đương đều sẽ ở đầu hẻm cho nó ăn, bởi vì không thích cái tên Miêu Đản mèo vàng kia đã cào Mạch Đương mấy lần, Mạch Đương mới đổi thành Mạch Manh cho nó, có điều tên này cũng không tốt hơn bao nhiêu, bởi vì Mạch Manh là đực Orz.

Hai ngày trước Mạch Đương đã muốn ôm Mạch Manh về, có điều không biết Mạch Manh đã chạy đi đâu, hai ngày nay cũng chưa từng xuất hiện, mới trì hoãn đến giờ.

“Không có nuôi.” Trì Yến nói.

“A?” Mạch Đương có chút ngoài ý muốn.

“Khi còn nhỏ từng nuôi, mẹ tôi dị ứng lông mèo, sau này tặng người khác.” Trì Yến giải thích một chút, vừa nói xong anh liền phát hiện bước chân Mạch Đương dừng lại, cũng liền dừng lại quay đầu nhìn cậu.

Mẹ tôi dị ứng lông mèo.

Lời Trì Yến khiến Mạch Đương ngây người tại chỗ, ngắn ngủi mấy giây trong đầu chợt hiện lên hình ảnh khi còn bé, khuôn mặt giận dữ của mẹ, tiếng kêu bi thương của mèo, thang lầu lạnh như băng, còn có cuối cùng… khuôn mặt mẹ bị máu nhuộm đỏ hầu như xem không được toàn bộ ngũ quan.

Cậu đã từng cho rằng mẹ vì dị ứng mới không cho phép mình nuôi mèo, lại không biết cử chỉ vô tâm của mình lại mang đến thương tổn ra sao cho bà.

“Mạch Đương?” Bên tai truyền đến tiếng Trì Yến, trên vai cũng truyền tới lực ấn, Mạch Đương ngẩng đầu liền thấy Trì Yến đang nhìn mình.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Trì Yến hỏi, anh phát hiện thần sắc Mạch Đương có chút không thích hợp, biểu tình trên mặt biến hóa bất định, có khổ sở, có áy náy, có không biết làm sao, hình ảnh cuối cùng dừng lại là… hận ý.

“À, tui không sao.” Mạch Đương dường như không có việc gì cười nói, “Đi thôi, không nhanh qua ông chủ quán mì sẽ đóng cửa, đói chết mất đi mau đi mau!” Vừa nói vừa duỗi tay vịn bả vai Trì Yến khiến anh xoay người lại, đẩy anh đi về phía trước, ở sau lưng anh hít một hơi thật sâu, đem tâm tình đột nhiên xuất hiện của mình thu vào tim, trên mặt cuối cùng cũng không tìm được nửa phần.

Mặc dù Trì Yến không biết cậu làm sao, nhưng cũng biết không nên tiếp tục hỏi, thuận theo để cậu đẩy mình đi về phía trước, chỉ là dáng vẻ vừa rồi của Mạch Đương quả thực dừng trong lòng anh, lưu lại một ít dấu vết.

Bởi vì thường xuyên hạ cố, ông chủ quán mì dần quen mặt Mạch Đương cùng Trì Yến, khi làm mì cũng cho vào tô bọn họ thêm một ít đồ ăn cùng như thịt viên, rau xanh linh tinh.

Khi ăn mì tán gẫu, Trì Yến nhớ tới mỗi lần Mạch Đương gọi anh rời giường đều gửi tin nhắn, liền hỏi một câu nếu gọi người rời giường sao không gọi điện.

“Sợ đánh thức anh á.” Mạch Đương đương nhiên nói.

“Không phải nói gọi tôi rời giường à? Cậu gửi tin nhắn không sợ tôi không nghe được, đến lớp muộn sao?” Trì Yến hỏi, vậy sao còn nói sợ đánh thức mình.

“Hầy, tui chỉ tùy tiện lấy cớ gửi tin nhắn thôi, đến trễ thì đến trễ có gì quan trọng đâu.” Mạch Đương thuận miệng nói, với cậu đến trễ chút cũng không có gì sai, dù sao chính cậu là người thường xuyên đến muộn mà…囧.

Trì Yến nghe vậy dừng động tác ăn mì lại, như đã hiểu rõ cái gì đó, nhìn Mạch Đương vài giây, mới chậm rãi nói: “Thì ra là thế.”

Giọng điệu của anh khiến Mạch Đương ý thức được chính mình nói lỡ miệng, tay cầm đũa dừng một chút, chậm chạp hút một ngụm mì, làm tốt chuẩn bị bịa chuyện mới nhìn về phía Trì Yến, lại thấy Trì Yến không tức giận, đáy mắt còn có chế giễu nhàn nhạt, lập tức gan chó lại to thêm vài phần, mặt dày mày dạn nói: “Tui đã gửi lâu như vậy rồi, nếu đột nhiên tui không gửi anh sẽ không quen!”

Trì Yến không nói lời nào, Mạch Đương được đà lấn tới: “Nếu anh cảm thấy ngại, vậy bằng không hai ta đổi một chút, anh gọi tui rời giường, tui không sợ bị đánh thức, anh gọi điện càng tốt.”

Gọi điện thoại tui có thể nghe giọng anh tuốt một phát, để Mạch Ji Ji vui vẻ phấn chấn. Trong lòng Mạch Đương vụng trộm nghĩ.

Trì Yến nhìn cậu một cái, từ chối cho ý kiến, cũng không hề không vui, Mạch Đương liền tiếp tục nói: “Hơn nữa anh học giỏi như vậy, đến muộn cũng không sao.”

“Sao cậu biết tôi học giỏi?” Trì Yến hỏi.

“Tui còn biết nhiều hơn nữa.” Mạch Đương đắc ý nói, lại hỏi anh, “Đúng rồi, bình thường ngoại trừ đi học anh còn làm gì hử? Chơi bóng sao? Anh có chơi game không?”

“Không phải cậu biết rất nhiều sao?” Trì Yến trả lời một câu.

Mạch Đương bị anh làm nghẹn một chút, có điều phản ứng lại rất nhanh, nói: “Tui biết nhiều hơn nữa cũng không bằng bản thân anh, anh nói cho tui đi mà.”

“Cậu muốn biết cái gì?” Trì Yến ăn ngụm mì.

“Chuyện của anh tui đều muốn biết.” Mạch Đương nói, muốn biết anh thích ăn cái gì, thích chơi cái gì, muốn biết bình thường anh thích làm gì, tất cả về anh tui đều muốn biết.

“Vì sao?” Sau khi Trì Yến nghe xong lời của cậu liền ngẩng đầu lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt bình thản không gợn sóng, nhưng ánh nhìn của anh khiến Mạch Đương có loại cảm giác bị nhìn thấu, trong nháy mắt đó Mạch Đương gần như muốn nắm lấy tay anh nói cho anh biết: Bởi vì em thích anh.

Chỉ là loại xúc động này còn chưa kịp biến thành hành động, cậu liền nghe Trì Yến nói: “Mạch Nha kêu cậu hỏi?”

Mạch Đương: “…” Đệch mợ, vì sao có loại cảm giác tự làm bậy không thể sống Orz.

Mạch Đương trong lúc ngổn ngang không chú ý tới Trì Yến sau khi cúi đầu đáy mắt hơi lộ ý cười.

Ăn mì xong hai người liền trở về, bởi vì Trì Yến chạy xe đạp, hai người không cần tốn thời gian chờ xe buýt. Xe đạp của Trì Yến không có yên sau, Mạch Đương chỉ có thể vịn vai Trì Yến đứng sau xe, có điều cái này cũng cho Mạch Đương một cơ hội đến gần Trì Yến, tâm tình cậu hơi kích động hai tay vịn vai Trì Yến, nói: “Xuất phát xuất phát!!”

Một chân Trì Yến chống đất, nắm ghi-đông nói: “Đứng vững.” Nói xong chân đạp một cái liền đạp xe chạy về phía trước, Mạch Đương ở phía sau hô to một câu: “Giá!”

“… Im miệng đi.” Trì Yến nói, sau khi xe chạy vững liền tăng nhanh tốc độ, có thể được nam thần đạp xe chở về khiến Mạch Đương mừng rỡ vươn tay trái ra huơ huơ vài cái trên không trung, xe bởi vì động tác của cậu lắc lư hai cái, Trì Yến sợ cậu đứng không vững té xuống, lên tiếng nhắc nhở cậu: “Đứng vững chút, đừng lộn xộn.”

“Yên tâm đi, anh chỉ cần để ý đạp xe đằng trước là được!” Mạch Đương nói.

Tốc độ chạy xe của Trì Yến có chút nhanh, gió nhẹ thổi bay tóc hai người bọn họ, mùi thơm xà phòng trên người Trì Yến theo gió đêm bay vào mũi Mạch Đương, mùi vị đó so với bất cứ mùi hương nào cậu từng ngửi qua đều dễ chịu hơn, loại cảm giác nhàn nhàn nhạt nhạt này, rất nhẹ nhàng khoan khoái, khiến cậu nhịn không được theo mùi hương đó cúi người tới gần, muốn ngửi ngửi cổ Trì Yến, có điểu thời điểm cậu tiếp cận xe vừa vặn cán qua một tảng đá, thân xe xóc nảy một chút, chân Mạch Đương run lên, vội vã ôm cổ Trì Yến duy trì cân bằng.

“Ash–”

Mạch Đương đột nhiên ôm lấy, Trì Yến theo phản xạ mạnh mẽ thắng xe, đột nhiên dừng lại, thân thể Mạch Đương theo quán tính chồm về phía trước, cả người đập vào lưng Trì Yến, hai tay theo bản năng càng ôm chặt hơn, nếu không phải tốc độ chống chân của Trì Yến rất nhanh, nhất định đã lật xe.

Lúc này thân thể hai người cách T-shirt thật mỏng sít sao dán vào nhau, hai bên tựa hồ đều nghe được tiếng tim đập của đối phương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio