Edit + Beta: Snail
Lúc đầu gã đàn ông trung niên bị đặt trên quầy nước còn ra tiếng mắng vài câu, tay Trì Yến hơi dụng lực chút, ông ta liền gào khóc xin lỗi, liên thanh nói không dám nữa, lúc này Trì Yến mới buông ông ta ra, nói với nhân viên thu ngân bị dọa trong quầy nước câu “Xin lỗi”, sau đó rút mấy tấm khăn giấy trong hộp giấy trên quầy nước đi đến trước mặt Mạch Đương, ngồi xuống giúp cậu lau nước trái cây trên ống quần cùng trên giày.
“Không cần…” Bị động tác của anh dọa, Mạch Đương vội vàng lui về phía sau, vừa di động chân Trì Yến liền tóm lấy cẳng chân cậu, lên tiếng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Mạch Đương đứng yên tại chỗ, mở mở miệng lại nói không ra lời, cúi đầu nhìn Trì Yến nửa quỳ trước mặt mình, cầm khăn giấy từng chút giúp cậu lau hạt quả trên ống quần cùng giầy, bên cạnh không ít người đều đang nhìn bọn họ, nhưng Mạch Đương không có tâm tư đi chú ý những người khác, trong mắt cậu chỉ còn lại người đang quỳ gối vì mình kia, trong lòng căng căng, muốn khom lưng ôm lấy anh.
Sau khi lau sạch hạt quả, Trì Yến vứt khăn giấy vào thùng rác bên cạnh, nói: “Đi mua đôi giày trước, trong giày hẳn đã ướt, còn có quần cũng cần thay.”
“Không sao đâu, đã lau sạch rồi.” Mạch Đương xua tay, chẳng qua là chút nước trái cây thấm vào mà thôi, cậu có thể nhịn được.
“Nghe lời.” Trì Yến không cho giải thích mà lôi kéo cậu ra khỏi rạp chiếu phim, phía sau không ít người vẫn còn ngơ ngác nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.
May mà bọn họ hiện đang ở trung tâm thành phố, xung quanh rạp chiếu phim có không ít tiệm giày, hai người đến một tiệm phụ cận, nhân viên cửa hàng sau khi nhìn thấy lập tức tiến lên đón, “Chào mừng quý khách, xin hỏi muốn xem giày nữ hay là giày nam.”
Trì Yến: “Giày nữ.”
Mạch Đương: “Giày nam.”
Mạch Đương vừa nói Trì Yến liền quay đầu nhìn cậu, cậu âm thầm xì một tiếng, vội vàng nói: “Em muốn xem giúp anh.”
“À.” Trì Yến khẽ cười, “Xem cho em trước, tôi không vội.” Nói rồi kéo cậu qua chọn giày, đi đến khu giày nữ, đứng trong một đống giày nữ, Mạch Đương cảm thấy quả thật là fucked a dog, không có chuyện gì đi mặc nữ trang làm chi không biết! Nhân viên trong cửa hàng còn nhiệt tình giới thiệu bên cạnh, chút tâm tư đi nhìn cậu cũng không có, ngược lại là Trì Yến rất nghiêm túc giúp cậu chọn, cầm một đôi màu hồng nhạt quay đầu lại hỏi: “Cái này thế nào?”
“… Em không thích màu hồng.” Mạch Đương nhìn đôi giày màu hồng kia, tưởng tượng một chút dáng vẻ nó mang trên chân mình, lông tơ đều dựng đứng.
“Phải không, rất đẹp mà.” Trì Yến có chút đáng tiếc, đặt giày lại trên giá, bởi vì anh xoay người lại, Mạch Đương không nhìn thấy miệng anh nhếch lên một nụ cười.
Sau khi đi một vòng, Mạch Đương chọn một đôi đế trắng viền hồng, thừa dịp Trì Yến đi khu vực khác thì nhỏ giọng hỏi nhân viên cửa hàng: “Cái này có loại của nam không, giúp tôi lấy đôi .”
“Có, có điều số loại nữ ngài cũng có thể mang, nữ sinh mang loại nam thì chân nhìn có vẻ lớn.” Nhân viên cửa hàng quan sát chân Mạch Đương một chút, đề nghị.
“Tôi thích chân lớn.” Mạch Đương nói.
“… Ngài chờ.” Nhân viên cửa hàng nói xong liền đến kho lấy hàng.
Mạch Đương ngồi một bên chờ cô, Trì Yến cũng đi dạo trở về, thấy cậu ngồi liền hỏi: “Chọn xong rồi?”
“Vâng.” Mạch Đương vừa nói xong nhân viên cửa hàng liền lấy giày đi ra, đặt giày dưới đất cho Mạch Đương, vừa rồi nước trái cây thấm vào giày, vớ đã ướt, Mạch Đương dứt khoát bảo cô lấy thêm một đôi vớ thay.
Chân Mạch Đương trong số đàn ông đã xem như tương đối nhỏ, hơn nữa da cậu trắng, hình dạng ngón chân cũng rất đều đặn, lúc đổi vớ nhân viên cửa hàng bên cạnh cảm thán một câu: “Chân ngài thật trắng.”
Mạch Đương nghe vậy giật giật ngón chân, nói câu “Trời sinh” liền mang vớ vào, nhét chân vào trong giày, nhân viên cửa hàng muốn giúp cậu điều chỉnh dây giày, Trì Yến lại ngồi xuống trước cô một bước, cẩn thận thắt nút hai bên dây giày, ngẩng đầu nói với cậu: “Đứng lên thử xem.”
Có kinh nghiệm Trì Yến giúp cậu lau giày trước đó, lần buộc dây giày này Mạch Đương không có kinh ngạc quá lớn, có điều cũng không tránh được kích động trong lòng. Sau khi dây giày buộc chặt cậu đứng lên thử độ mềm mại dưới đế giày, lại đi tới đi lui một vòng xác định không chật chân liền trực tiếp mang luôn.
Cất xong giày bị dơ vào túi, Mạch Đương kéo Trì Yến đang muốn đi tính tiền lại, nói: “Ăn cơm cùng xem phim đều là anh trả, cái này để em.”
Trì Yến cũng không tranh với cậu, gật đầu cầm túi đựng giày đứng ở cửa chờ cậu, Mạch Đương đến quầy thu ngân len lén nói với vị nhân viên cửa hàng vừa rồi giúp cậu lấy giày kia: “Đôi này là giày tình nhân đi? Giúp tôi lấy một đôi số .”
“Là giày tình nhân, nhưng đôi vừa rồi ngài mang kia cũng là giày nam.” Nhân viên cửa hàng nhắc nhở.
“Không sao đâu, tôi thích, bạn giúp tôi lấy một đôi nữa đi.” Mạch Đương nói.
… Ngài thích là được. Nhân viên cửa hàng yên lặng đến kho hàng lấy giúp cậu một đôi, Mạch Đương rất sảng khoái trả tiền, xách một đôi khác đi ra, Trì Yến thấy trên tay cậu có thêm một đôi, mặt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Đôi này là cho anh.” Mạch Đương đưa giày cho anh.
“Cho tôi?” Trì Yến nhướn mày.
“Cái kia… giống đôi này của em.” Lúc Mạch Đương nói câu này ánh mắt du di, bên tai có hơi nóng lên, tay đưa tới trước mặt Trì Yến vẫn không nhúc nhích.
Trì Yến chỉ hơi chút sửng sốt hai giây liền kịp phản ứng ý cậu, nhất thời cảm thấy ngực dường như bị người dùng tay che lại hơi hơi nóng lên, anh nhìn Mạch Đương bật cười một tiếng, nhận lấy giày trước mắt, dùng tay còn lại nắm tay cậu, đến gần bên tai cậu nhẹ giọng nói: “Cảm ơn, tôi rất thích.”
Hô hấp Trì Yến thở ra phả vào tai Mạch Đương, một đường ngứa đến đáy lòng cậu, mảnh đất hoang nơi đáy lòng kia đã sắp bị Trì Yến lắp đầy, tựa hồ không lâu sau liền sẽ nở hoa, cậu nhịn không được cũng nở nụ cười, dùng sức nắm chặt tay Trì Yến, có loại cảm giác đã bắt được người này.
Tiếp đó hai người lại đi mua quần, cuối cùng ngay cả áo khoác cũng mua cùng bộ, trang bị tình lữ chân chính như vậy, dọc theo đường đi Mạch Đương đều không khống chế được giương lên khóe miệng.
Tối qua Mạch Đương cùng Trì Yến hẹn thời gian đến nhà anh ăn cơm là năm giờ rưỡi, đến hơn bốn giờ chiều cậu không thể không nói với Trì Yến mình có chuyện phải về trước.
“Tôi đưa em về.” Trì Yến nói.
“Không cần, chị cả em tới đón em.” Mạch Đương khoát tay nói, đưa về liền sáng tỏ cmnr.
“Chị gái Madonna?” Trì Yến nhớ tới cái tên ma tính này.
Mạch Đương phì cười một tiếng, gật đầu: “Đúng, chị gái Madonna, vừa rồi em đã nhắn tin cho chị ấy, hẳn là chỉ cũng sắp đến.” Cậu vừa nói xong Cao Nguyệt liền gọi đến, nói đã đến cửa tiệm cà phê, hai người đứng dậy tính tiền.
Mạch Đương đi ra liền thấy Cao Nguyệt đậu xe ở ven đường, Cao Nguyệt thấy cậu thì đẩy cửa xuống xe, “Hẹn hò xong rồi?”
Chú ý tới ánh mắt Trì Yến, Mạch Đương dùng nắm tay che miệng ho khan một tiếng, “Xong rồi.”
“Còn rất nhanh.” Cao Nguyệt cười cười, Trì Yến bên cạnh lên tiếng nói: “Chào chị Na, em là Trì Yến.”
Khóe mắt Cao Nguyệt co rút một cái, liếc Mạch Đương, Mạch Đương ôm bụng cười, Cao Nguyệt cho cậu một ánh mắt trở về liền xử mi, mới nói với Trì Yến: “Chào cậu.” Khi nói chuyện cô nhanh chóng đánh giá Trì Yến một phen, trong lòng cho một điểm về ấn tượng đầu tiên.
“Lần sau gặp.” Trì Yến đứng bên cạnh xe, nói với Mạch Đương đã hạ cửa kính xe xuống, nói xong lui về sau một bước, nhìn xe đi xa, sau đó lấy di động ra nhắn một tin cho Mạch Đương, vừa gửi xong Mạch Đương trên xe liền nhận được.
Chi: Ở nhà không? Tôi qua đón cậu.
Mạch Đương: “…” Đón cái méo gì! Vừa mới tách ra, anh đây là muốn đùa chết tui à!
Duang: Tui còn ở bên ngoài, tối nay gặp ở cửa tiểu khu.
Trì Yến đối với trả lời của Mạch Đương không hề có chút ngoài ý muốn, loại tình huống này Mạch Đương đáp ứng mới kỳ quái, anh reply câu “Được” liền cất điện thoại về nhà.
Bên kia Cao Nguyệt thấy Mạch Đương trả lời tin nhắn xong, mới cười lạnh nói: “Chị mày lại thành Madonna?”
“Ha ha, cũng không phải lần đầu tiên, chị quen là tốt rồi.” Mạch Đương dựa vào ghế cười nói, trước kia cậu thường lấy tên này đùa với Cao Nguyệt, người khác hỏi tên chị cậu gọi là gì, cậu há mồm đều là Madonna.
“Muốn ăn đòn.” Cao Nguyệt nói một câu, lập tức lại hỏi, “Chính là cậu ta sao?”
“Vâng.” Mạch Đương đáp, chuyện của cậu cậu chưa bao giờ lừa gạt Cao Nguyệt, bởi vì sau khi mẹ chết, với cậu mà nói người thân ruột thịt chân chính chỉ còn lại một mình Cao Nguyệt.
“Cậu ta biết không?” Cao Nguyệt lại hỏi, trước đây cô đã biết trong lòng Mạch Đương vẫn nhớ thương một người, mà người này chính là Trì Yến.
“Hẳn là không nhớ rõ, chuyện lâu như vậy.” Mạch Đương cười cười, giọng nói thản nhiên, dường như cảm thấy điều này rất bình thường.
“Chậc.” Cao Nguyệt cười nhạo một tiếng, cũng không nói thêm gì, lái xe đưa cậu đến chỗ Linda.
Giày cùng quần trước đó đều đã bị bẩn, Mạch Đương cũng ngượng ngùng trả lại cho Linda, liền nói về sau cậu có thể sẽ dùng đến, hỏi Linda có thể bán cho cậu không, Linda ngược lại không để ý, nói cậu thích thì trực tiếp lấy là được, tiệm này Cao Nguyệt đầu tư một nửa, Mạch Đương nghe vậy nhìn về phía Cao Nguyệt đang ngồi uống trà, “Sao chỗ nào cũng có cổ phần của chị, chị đây là muốn lên trời à?”
Cao Nguyệt nhún nhún vai: “Mày thích thì cứ lấy là được, dù sao mày cũng có loại đam mê này.”
Loại đam mê này, là chỉ mê nữ trang.
Mạch Đương phi phi phi vài tiếng, kiên quyết tỏ vẻ mình không có loại ham mê kỳ quái này, nhưng mà cam đoan của cậu không có chút sức thuyết phục nào cả, bra hôm qua cậu mặc còn treo bên cạnh, nhắc nhở người không có ham mê kỳ quái như cậu tối qua đã lam chuyện kỳ quái gì.
Tẩy trang, thay xong quần áo Mạch Đương về nhà cho Mạch Manh ăn bữa chiều mới ra ngoài, vừa lúc Cao Nguyệt không có chuyện gì làm, lái xe đưa cậu đến quảng trường Tín Dương.
Mạch Đương vốn muốn mang chút quà biếu, Cao Nguyệt lại nhắc nhở nói quan hệ của cậu và Trì Yến vẫn chưa biến hóa rõ ràng, bây giờ chỉ lấy thân phận bạn bè tới cửa làm khách, mang theo quà biếu quý giá ngược lại có vẻ kỳ quái, đề nghị cậu mua chút hoa quả là được.
Mạch Đương suy nghĩ một lúc, cảm thấy cô nói có lý, vì thế ngoài quà cho Trì Bảo, những thứ khác chỉ là chút hoa quả, sau đó đến cửa tiểu khu Tín Dương gọi điện cho Trì Yến nói mình đã đến.
Cùng Trì Yến đi ra còn có Trì Bảo, nhóc con kia dọc đường đều nhảy nhảy nhót nhót, xa xa đã hô một câu với Mạch Đương: “Anh ơi.”
Một tay Mạch Đương xách đồ, tay kia vẫy vẫy với bọn họ, đi tới.
“Chờ lâu không?” Trì Yến tiếp nhận hoa quả trên tay cậu.
“Không có, vừa đến liền gọi cho anh.” Mạch Đương nói đem ghép hình trên tay đưa cho Trì Bảo, “Bảo bối đây là của cưng.”
“Cho em sao?” Mắt Trì Bảo sáng lên, muốn đưa tay nhận, đưa tới một nửa thì dừng lại, ngẩng đầu hỏi Trì Yến, “Anh ơi, em có thể nhận quà của anh Mạch Đương không ạ?”
“Có thể, nhận đi.” Trì Yến cười nói.
Lúc này Trì Bảo mới nhận lấy ghép hình, vui vẻ nói với Mạch Đương: “Cảm ơn anh Mạch Đương.”
“Không cần khách sáo.” Mạch Đương sờ sờ đầu nhóc.
“Vào đi thôi.” Trì Yến nói.
“Được.” Mạch Đương gật đầu, đi theo anh cùng vào tiểu khu.