Edit + Beta: Snail
Nhất định là do buổi sáng đi quá gấp không kịp rửa mặt.
Thân mặc y phục nhăn nhúm, khóe mắt mang ghèn, còn dám hỏi xin số điện thoại nam thần, Mạch Đương Đương tui kính cậu là một anh hùng.
Lần này ấn tượng đủ khắc sâu nha. Mạch Đương nghĩ thầm, lại nhìn mình trong cửa thủy tinh, đưa tay cào cào đầu ổ chim bùi nhùi của mình, cào vài cái cũng không thể đè xuống mớ tóc bị ép vểnh lên lúc ngủ hồi sáng sớm, ngược lại càng cào càng loạn.
Mạch Đương bị tạo hình độc đáo của mình làm vui vẻ, cũng không để ý chuyện vừa rồi ném mất hình tượng trước mặt nam thần nữa, cậu nhớ khi nãy có đi ngang tiệm uốn tóc, nghĩ rằng thuận tiện gội đầu cắt tóc luôn.
Tiệm uốn tóc cách không xa, Mạch Đương đi mấy phút liền tới. Thời điểm cậu đẩy cửa đi vào bên trong chỉ có một người đàn ông mặc áo sơ mi sặc sỡ, đầu tóc chảy sáng bóng, mặc quần ống bó mang giày da mũi nhọn, vô cùng phù hợp với trang điểm trước sau như một của tiệm uốn tóc, trên ngực đính một bảng tên, trên đó viết trưởng tiệm.
“Gội cắt sấy sao?” Âm thanh trưởng tiệm giống với diện mạo của anh ta có chút gái tính.
Mạch Đương vốn định gội cắt sấy, nhưng nhìn thấy kiểu tóc của đối phương, liền nói: “Gội trước là được, có chỗ rửa mặt không?”
Trưởng tiệm chỉ chỉ vị trí toilet bên trong, Mạch Đương đi qua rửa mặt, xác định trên mặt không còn gì dơ mới đi ra tìm vị trí ngồi xuống.
Mạch Đương không ngờ kiểu tóc của trưởng tiệm xấu, tay nghề lại không tệ lắm, thời điểm gội đầu xoa bóp rất thoải mái, dứt khoát khiến cậu cắt tóc luôn.
“Muốn uốn không?” Trưởng tiệm hỏi, “Bây giờ uốn tóc đang là mốt hiện hành, làm vài lọn nhỏ nhỏ xoăn xoăn đi.”
“Để mì ăn liền trên đầu là mốt sao?” Mạch Đương hỏi.
“…” Trưởng tiệm nói, “Muốn nhuộn không, nhuộm chút màu sắc mang phong cách phương tây.”
“Không cần, gió quê cha đất tổ rất tốt, cắt ngắn cho tui là được.” Mạch Đương nói.
“À.” Trưởng tiệm thấy đẩy mạnh tiêu thụ không thành công, chỉ có thể từ bỏ, chăm chú cắt tóc cho Mạch Đương, cắt được một nửa anh ta lại không cam lòng hỏi, “Có muốn thêm chút nghệ thuật trên đầu không?”
“Nghệ thuật?” Mạch Đương nhướn mi nhìn anh ta.
Trưởng tiệm thấy cậu có hứng thú vội vàng nói: “Tôi thêm chữ nổi trên đầu cậu nha, cậu muốn viết gì?”
“…” Thì ra uốn tóc nghệ thuật là viết chữ trên đầu, viết gì chứ? Trì Yến? Mạch Đương tưởng tượng trên đầu mình gắn hai chữ “Trì Yến” rêu rao khắp nơi liền nhịn không được bật cười.
“Thế nào?” Trưởng tiệm chờ mong hỏi.
Mạch Đương dừng cười phất tay: “Đừng, quá nghệ thuật rồi.”
Trưởng tiệm có chút thất vọng tiếp tục hớt tóc, Mạch Đương lấy di động ra chơi.
Nửa giờ sau trưởng tiệm cầm máy sấy sấy kiểu tóc vừa làm tốt cho Mạch Đương, giúp cậu gở miếng choàng thắt trên cổ xuống: “Được rồi.”
Mạch Đương soi gương một chút, phát hiện tay nghề trưởng tiệm quả thực không tệ, chỉ là đổi kiểu tóc thôi, cả người trong gương thoạt nhìn khí chất cũng thay đổi, không còn dáng vẻ suy sụp lười biếng lúc trước, lộ ra nhiều sức sống, thoạt nhìn còn rất đẹp zai.
Chỉ cần đừng mở miệng nói chuyện. Orz
Đối với thành phẩm của mình trưởng tiệm cũng rất vừa lòng, khen vài câu bộ dáng Mạch Đương rất đẹp trai, đổi kiểu tóc càng đẹp trai hơn, nói xong lại tiếp tục kiến nghị Mạch Đương nhuộm màu.
“Lần sau đi.” Mạch Đương thuận miệng nói, trả tiền rồi rời đi.
Cắt tóc xong, không có tóc mái che đi ánh mắt, Mạch Đương cảm thấy thế giới đều không giống với trước, nhìn cái gì cũng thuận mắt hết à. Tâm tình cậu rất tốt tìm quán mì ăn vài thứ mới trở về.
Mạch Đương về nhà chuyện đầu tiên làm chính là tắm rửa, sau đó đem quần áo trên người cùng quần áo trước đó ném vào trong máy giặt, thời gian chờ đợi cậu mở máy tính chỉnh sửa bản thảo gõ xong hôm qua, chỉnh sửa được một chương liền post lên trang web, tiện tay đổi mới weibo.
Mạch Đương là một tác giả của “Thành văn học mạng Tấn Giang”, bắt đầu viết văn từ lớp mười một đến bây giờ là năm hai đại học đã có bốn năm, từ lúc đầu không có tiếng tăm gì hôm nay đã trở thành một trong những tay viết đại thần của Tấn Giang, chuyên mục tác giả được lưu trữ tính ra đã vượt vạn.
Trước khi viết văn đại bộ phận thời gian cậu trừ lên lớp thì dùng để làm thêm, ngẫu nhiên nổi lên ý niệm động bút trong đầu cũng bởi vì do nhiều nguyên nhân mà gác lại, huống hồ khi đó trong nhà còn không có máy tính, cậu nhiềm lắm cũng chỉ có thể viết tay.
Sau này mua máy tính, cậu lại nổi lên tâm tư viết tiểu thuyết lần nữa, trước khi động bút còn cố ý trưng cầu ý kiến của người yêu thích tiểu thuyết Mạch Nha. Mạch Nha vừa nghe cậu muốn viết tiểu thuyết lập tức đem một hàng sách trên giá cho cậu mượn, nói: “Hậu cung! Ngựa giống! Cơ tình! Em gái! Nhân vật chính không bao giờ bại! Thiết lập theo mấy hướng này là cực chuẩn!”
Mặc dù Mạch Đương tiếp xúc với tiểu thuyết không nhiều bằng Mạch Nha, nhưng cũng xem qua một ít, cảm thấy cậu nhóc nói có chút đạo lý. Vì thế cậu liền thiết lập, sửa sang lại xong dàn ý, chờ tồn trữ đến vạn chữ mới tìm một trang web post lên.
Đối với văn học mạng Mạch Đương tiếp xúc ít lại càng ít, lúc ấy không hiểu thị trường trang web, đăng ký xong nội tâm cậu như núi lửa nhỏ sắp bạo phát, lần đầu post ba vạn chữ lên, sau đó mỗi ngày một vạn, chưa bao giờ đứt đoạn.
Nhưng con đường viết tiểu thuyết của cậu cũng không thông thuận, sau khi lưu loát viết vạn chữ comment cùng lưu trữ vẫn ít ỏi như cũ, dần dần cậu từ mỗi ngày hơn vạn chữ ban đầu thành kẻ ngừng chương mới thành quen, cho đến cuối cùng viết xong tình tiết kết thúc cũng không được biên tập lật thẻ bài ký hợp đồng.
Nhiệt quyết bị tổn thương nặng nề khiến Mạch Đương cảm thấy sự tình không thích hợp, theo lý thuyết hành văn cùng cốt truyện của cậu không có bug quá lớn, cũng có các loại thiết lập “hậu cung, ngựa đực, bàn tay vàng”, sao lại lạnh như vậy chứ!
Không nghĩ ra nguyên nhân cậu tốn nửa tháng thời gian, cuồng quét các Kim Bảng trang web, sau khi xem xong thiếu chút nữa thì phun ra một đống máu, rốt cục cũng phát hiện chính mình vào sai cửa rồi.
Cậu đăng ký một trang web tên là “Thành văn học Tấn Giang”, trang web này còn có một biệt danh khác — Trang web phái nữ xem nhiều nhất toàn cầu.
Vậy mà cậu lại đến một trang web dành cho phái nữ viết văn ngựa giống, xứng đáng bị đánh bôm bốp vào mặt.
Lướt trang Tấn Giang xem đại bộ phận các bộ truyện đang hot, Mạch Đương phát hiện Tấn Giang chủ yếu là mấy loại “Đam mỹ”, “Ngôn tình”, “Đồng nhân”, “Sinh tử”, viết văn ngựa giống ở Tấn Giang tuy rằng không phải không có, nhưng cũng ít đến đáng thương.
Sau đó Mạch Đương lại đi tìm hiểu các trang web khác, phát hiện trang web Qidian ( , trang web nổi tiếng với các truyện tiên hiệp, huyền huyễn ngựa giống, tui cũng mê trang này lắm, fan tiên hiệp ợ XD) nào đó tương đối thích hợp với tác giả nam, đang khi cậu chuẩn bị di chuyển đến Qidian, hộp thư liền nhận được tin nhắn ngắn.
Người gửi: Nhị Đoàn
Ngài khỏe, tôi là biên tập Nhị Đoàn, hành văn và văn chương của ngài thiết lập vô cùng không tệ, tôi muốn nói chuyện ký hợp đồng với ngài, nếu có ý đó mời ngài thêm tôi QQxxxxxx~
Trong nháy mắt nhìn thấy tin nhắn kia, Mạch Đương cảm thấy một cánh cửa lớn đang mở ra với mình, có một loại cảm giác nỗ lực rất lâu của mình được công nhận, sau khi hình người nhỏ của Tấn Giang và Qidian lôi kéo trong đầu cậu một phen, Tấn Giang thành công đánh bại Qidian, vì thế Mạch Đương ký hợp đồng, lưu lại Tấn Giang.
Thêm QQ Nhị Đoàn xong Mạch Đương mới biết được cô là người của tổ biên tập đam mỹ Tấn Giang.
Bản thân viết một văn ngựa giống hậu cung lại được tổ đam mỹ lật thẻ bài, Mạch Đương ngổn ngang một lúc mới hồi phục tinh thần nói với đối phương truyện mình viết không phải đam mỹ, “Bảo bối đừng ồn ào nữa, xóa đi thiết lập hậu cung còn lại cơ tình thì chính là đam mỹ thôi, tui xem trọng cậu nha~” Nhị Đoàn nói.
Người ta nói rất có đạo lý, mình vậy mà không cách nào phản bác.
Do dự một phen, Mạch Đương quyết định tiếp tục lưu lại Tấn Giang.
Sau khi quyết định cậu lại tốn chút công sức tìm hiểu quy tắc post bài của Tấn Giang, sau đó tiếp tục nghiên cứu khẩu vị độc giả Tấn Giang. Chờ đến khi cậu bắt đầu viết bộ truyện thứ hai thì từ từ sửa lại văn phong, dung nhập vào một ít yếu tố Tấn Giang, bắt đầu có chút phong cách của Tấn Giang.
Sau khi ký hợp đồng tiểu thuyết bắt đầu có trên bảng danh sách đề cử, hành văn và cốt truyện của Mạch Đương không tệ, đổi mới cũng vô cùng chịu khó, sau khi lên bảng số liệu tăng vọt không ít, độc giả cũng theo đó mà nhiều lên, cũng không thiếu độc giả tặng phiếu địa lôi() cho cậu, đem tên cậu đẩy lên bảng Bá Vương().
() Bảng Bá Vương: là hệ thống dùng để duy trì và cổ vũ cho tác giả và tác phẩm đã ký hợp đồng với Tấn Giang, thực hiện thông qua việc bỏ phiếu. Độc giả bỏ phiếu để ủng hộ cho tác giả, tác phẩm mình yêu thích, tất cả các kiểu phiếu được gọi chung là phiếu Bá Vương. Tiền lời thu được từ đó cũng sẽ trở thành một phần thu nhập của tác giả. Phiếu Bá Vương chia làm đẳng cấp, ứng với mỗi nấc điểm số của Tấn Giang, đồng thời cũng tương ứng với các cấp Bá Vương. Đẳng cấp phiếu Bá Vương được chia thành:
– Địa lôi [ điểm Tấn Giang] (bạn Mạch Đương đang nhắc tới phiếu này).
– Lựu đạn [ điểm Tấn Giang]
– Hỏa tiễn [ điểm Tấn Giang]
– Bom nước cạn [ điểm Tấn Giang]
– Ngư lôi nước sôi [ điểm Tấn Giang]
Kết thúc quyển văn thứ hai, chuyên mục tác giả của cậu được lưu trữ từ mấy chục tăng tới hơn ba ngàn.
Lăn lộn ở tổ đam mỹ một thời gian ngắn, cậu bắt đầu liên tục chiến đấu ở các chiến trường vô CP, sau lại viết đồng nhân, lăn lộn toàn bộ ở mấy kênh lớn.
Khi lên đại học thời gian viết văn của cậu càng ngày càng nhiều, danh khí cũng càng lúc càng lớn, đến hôm nay đã nhảy vào một trong những bảng đại thần của Tấn Giang, có được một số lượng fan ruột không nhỏ, dù sao ở nơi này trong thời đại hố văn vô số, chịu khó đổi mới như cậu, hành văn tốt, cốt truyện xịn rất hiếm thấy.
Thời điểm Mạch Đương vừa mới bắt đầu viết văn không có weibo, sau này vẫn là do độc giả nhắn lại dưới văn hỏi cậu mới đi đăng ký một cái, dùng để thông báo mổi khi post chương mới, thỉnh thoảng cũng hỗ động cùng độc giả một chút.
Trước đó khi cậu gặp được Trì Yến ở quảng trường ngọn lửa tiểu vũ trụ của cậu bùng cháy quá mãnh liệt, nhịn không được post một weibo về Trì Yến, là một weibo của tác giả đại thần sở hữu vạn fan, cậu vừa post lên liền bị luân.
Khoảng cách từ lần ở quảng trường đến nay đã qua nửa tháng, nhưng thời điểm Mạch Đương mở weibo ra, đứng đầu weibo của cậu vẫn như trước là chuyện về Trì Yến kia.