Editor: babiQynne
Lâm Hiểu hiển nhiên không nghĩ tới nguyên nhân này, mấp máy môi vài lần mới lại nói: "Ừm, xin lỗi..."
"Không sao." Thời Thanh Ninh cười nói.
Ánh đèn sáng ngời chiếu xuống sân trường, thiếu niên đứng dưới vầng sáng ấm áp nói.
"Đừng tự dày vò bản thân nữa, hãy tự tận hưởng mỗi ngày trong đời mình có lẽ sẽ tốt hơn đấy."
Lâm Hiểu bị lời nói này làm cho hơi bất ngờ.
Chưa từng có người nào nói với cô như vậy.
Phụ huynh và cả thầy cô giáo trong trường vẫn luôn ân cần dặn dò bọn họ phải tập trung vào việc học tập, đám học sinh cùng trang lứa nghe những lời này đã ngán đến mức rên rỉ, mỗi ngày đều hận đến mức muốn trường học nổ tung.
Chỉ có Thời Thanh Ninh nói bọn họ cũng cần phải nỗ lực tận hưởng cuộc sống của mình.
Cũng chỉ có cậu nói cho Lâm Hiểu biết, sự tồn tại của mỗi người trên cuộc đời này cũng là kỳ tích.
Lâm Hiểu cuối cùng cũng ý thức được, thiếu niên trước mặt cô chói mắt như vậy không phải bởi gia thế, thành tích, những loại may mắn khiến người khác phải ghen tị.
Cậu ấy chói mắt như vậy là bởi chính cậu ấy đã đem một nguồn sáng rồi.
Vốn dĩ có một số người ngay từ khi sinh ra được mang mệnh như một mặt trời nhỏ hạ xuống trái đất.
Hai người đi đến dưới dãy phòng học, gần đó đã có không ít học sinh ăn tối xong túm năm tụm ba quay về lớp.
Đã đến chỗ an toàn, Thời Thanh Ninh cũng nói tạm biệt với Lâm Hiểu: "Về lớp đi nhé."
Thời Thanh Ninh còn nói: "Tống Khiêm Khiêm vẫn luôn rất lo lắng cho cậu, nếu nghe được chuyện xảy ra ngày hôm nay có lẽ sẽ tức đến mức nhảy dựng lên đấy."
Cậu nói rất thoải mái, trong giọng nói còn mang theo ý cười, nhưng Lâm Hiểu biết thực ra cậu đang muốn nhắc lại một lần nữa cho cô biết...!
Không phải không có ai để ý đến cô cả.
"Cảm ơn..."
Lâm Hiểu dừng một lát lại lớn tiếng nói: "Cảm ơn cậu."
Cô tạm biệt Thời Thanh Ninh bước lên cầu thang, đúng lúc bên cạnh có hai bạn học cùng lớp cũng tiến đến gần, vừa trông thấy cô liền lên tiếng chào hỏi: "Lâm Hiểu!"
Những sự nguy hiểm và đen tối như tan biến dần ra, Lâm Hiểu nhanh chân bước tới cùng bạn học trở về lớp.
Ánh sáng đã trở lại, trở về với thế gian ấm áp này.
Khi Thời Thanh Ninh đưa nữ sinh kia trở về lớp thì nam sinh tóc dài và vệ sĩ của Thời gia vẫn ở nguyên chỗ cũ tiếp tục chờ.
Không đợi Tần Tri Thâm nghĩ cho kỹ, người đưa thuốc đã tới đây rất nhanh.
"Vẫn chia ra uống theo liều lượng như cũ nhé." Bác gái vừa đưa ra túi hút chân không vừa cẩn thận dặn dò, "Để đến mai là nguộc rồi, nhớ hâm nóng lại rồi mới uống."
Nhắc nhở xong, bác gái vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy Tần Tri Thâm ở bên cạnh.
"Ơ, Tần tiểu thiếu gia?"
Hiển nhiên bà cũng không nghĩ Tần Tri Thâm sẽ xuất hiện ở đây, bắt đầu nhiệt tình bắt chuyện: "Khéo quá, à đúng rồi, cậu cũng tới đây học hả? Tiểu thiếu gia nhà chúng tôi cũng sống ở gần đây, cơm tối tôi cũng chuẩn bị xong rồi, Tần thiếu cũng cùng ăn nhé?"
Tần Tri Thâm quyết đoán lắc đầu: "Không cần, cảm ơn."
Nói xong, y còn bất động thanh sắc nhích xa cái người bên cạnh một chút.
Tần Tri Thâm chẳng có chút hứng thú gì với Thời tiểu thiếu gia cả.
Nói cách khác, y thậm chí muốn tránh còn không kịp.
Bác gái cũng không biết suy nghĩ này của Tần Tri Thâm, còn thoải mái giới thiệu với nam sinh tóc dài bên cạnh: "Vị này chính làvtiểu thiếu gia của Tần gí, Tần Tri Thâm, mấy ngày trước mới từ Yến thành đến đây, còn tới Thời gia dùng cơm."
"Thế nhưng hôm đó hai đứa vẫn còn đang đi học nên không gọi về nhà nữa."
Thực ra việc Tần Tri Thâm đến Hải thành có khá ít người biết, ngay cả ở Yến thành cũng chẳng có mấy ai biết chuyện này..
Mẹ của Tần Tri Thâm cũng mang họ Tần, so với ba Tần sinh ra tại Hải thành thì Tần gia của Yến thành đã sinh sống ở đây hàng chục năm, tuy rằng không phải gia tộc hào môn gì nhưng cũng là một gia đình khoa bảng nổi danh bao đời này.
( Khoa bảng: Cái bảng danh dự liệt kê tên họ các thí sinh đỗ đạt học vị trong các kỳ thi cử Nho học, từ đó phần lớn được tuyển chọn làm quan chức.)
Qua nhiều năm như vậy, Tần gia vẫn luôn duy trì được thế đứng trung lập tại Yến thành, người xung quanh vẫn luôn kính trọng và nể mặt Tần lão gia vì khi xưa là một danh hào.
Có thể do dạo gần đây sự cạnh tranh của Lý gia và Du gia ngày càng khốc liệt, tình thế cũng ngày càng gay gắt quyết liệt, vô hình chung buộc cho tất cả những người ngoài cuộc khác khó có thể tiếp tục đứng giữa hai nhà này được nữa.
Tình thế bức bách, Tần gia không thể không để tâm tới sự an nguy của đám trẻ trong nhà.
Tần Tri Thâm là người nhỏ nhất trong Tần gia, còn đang học trung học, những anh chị em cùng thế hệ khác đều đã lập gia đình hoặc đi nước ngoài rồi, chỉ còn có y là cần phải đặc biệt cân nhắc.
Bởi vậy khi trước, cái lúc mà Tần Tri Thâm bại dưới tay hậu bối thiên tài của nhà họ Giản, Tần gia mới thức thời muốn đưa Tần Tri Thâm ra nước ngoài du học, bảo vệ y thật an toàn.
Thế nhưng Tần Tri Thâm bị trận thua đó kích thích, càng không đồng ý xuất ngoại du học, khăng khăng chỉ muốn ở lại trong nước.
Người khác có lẽ không cảm thấy được nhưng Tần Tri Thâm lại hiểu rất rõ, cái người khiến y thảm bại kia tuy là cháu ngoại của Giản lão gia nhưng từ nhỏ đã rất ít khi dao du với bên ngoài, càng hiếm khi lộ diện.
Người kia không hề dựa vào thân phận hào môn thế gia mà đưa ra yêu cầu gì, lại càng không thích tiếp thu nền giáo dục quý tộc tại bất kỳ một ngôi trường nổi tiếng nào cả.
Những nhà có tiền khác đều đua nhau đưa con ra nước ngoài du học càng sớm càng tổ, còn luôn cổ suý rằng nền giáo dục nước ngoài tiến bộ thế nào hay ho ra làm sao, thế nhưng người kia cũng không chạy theo cái xu thế du học nước ngoài này.
Tần Tri Thâm cảm thấy nếu bản lĩnh của người này đều được tôi luyện ngay khi còn ở trong nước, vậy thì tại sao y lại phải xuất ngoại?
Y còn muốn tiếp tục ở lại nơi này rửa sạch sự nhục nhã.
Người ngoài nhìn vào đều thấy Tần thiếu gia vừa khôn khéo lại trầm ổn, duy chỉ có người nhà họ Tần biết đứa trẻ này bướng bỉnh đến mức nào.
Tần gia không khuyên nổi Tần Tri Thâm thì cũng chỉ còn cách dứt khoát theo y, bí mật đưa y đến quê nhà của ba Tần - Hải thành.
Dù sao nếu thật sự có người muốn hãm hại Tần Tri Thâm thì ở nơi đất khách quê người như vậy Tần gia cũng khó có thể bảo vệ tốt cho y được.
Năm đó Tần gia chuyển đến Yến thành, hiện giờ Tần Tri Thâm quay trở lại Hải thành, người đầu tiên mà Tần phụ nghĩ đến chính là người bạn cũ Thời gia.
Trước khi tiễn con trai đi, ba mẹ Tần vẫn còn nhắc lại chuyện năm đó.
"Nhắc mới nhớ, năm đó ba với lão Thời còn định hôn sẵn cho Tiểu Tần cơ, đó, tí nữa thì thân lại càng thêm thân rồi."
Khi Tần Tri Thâm nghe được chuyện này, trong lòng y chỉ tràn ngập sự bài xích.
Bằng gia thế và tướng mạo của Tần Tri Thâm, trước giờ người đã từng tỏ tình với y không hề ít, đối với loại chuyện này, từ lâu Tần Tri Thâm chỉ cảm thấy vô cùng phiền phức.
Trong y chỉ tồn tại hai chữ thành công, vốn dĩ không tồn tại chỗ dư thừa nào dành cho chuyện tình cảm! Cho nên lần này Tần Tri Thâm lại tiếp tục sử dụng cái cớ cũ rất hữu hiệu của mình.
"Ba đừng có nhắc tới chuyện ông bạn già cũ của ba nữa, con thích con trai."
Ngày thường ba Tần cũng không ít lần bị con trai làm cho tức nghẹn, thế nhưng lần này lại chỉ ôn hoà cười rất nhã nhặn, ha ha nói.
"Khéo ghê, đứa bé của Thời gia kia cũng là nam."
Tần Tri Thâm: "??!"
Tần Tri Thâm tự lấy đá đập vào chân mình, bị ba Tần trực tiếp đóng gói đưa đến Hải thành.
Khí hậu ở Hải thành cũng rất tốt, phong cảnh đẹp đẽ, vậy nhưng Tần Tri Thâm cũng không có trâm trạng đâu để mà ngắm cảnh.
Sau khi y đến Hải thành thì vệ sĩ của y là người của Thời gia phái đến, nơi ở cũng được Thời gia cung cấp, thế nhưng y vẫn cứ bài xích việc phải đến Thời gia làm khách.
Tần Tri Thâm chỉ muốn tìm một nơi để từ từ trau dồi rèn luyện bản thân chứ không muốn phải nghe thấy cái gì mà "Thông gia từ nhỏ"!
Vì tránh phải đụng mặt đứa con trai của Thời gia cùng tuổi với y đó, khi Tần Tri Thâm chuyển trường đã cố ý không chọn vào trường trung học số .
Y tránh đi cái ngôi trường của con nhà giàu, chọn vào một ngôi trường chỉ có học, học và học.
Tần Tri Thâm không thể ngờ được sau khi đến Hải thành gặp người của Thời gia lại được nghe tin Thời tiểu thiếu gia của nhà bọn họ cũng đang là học sinh của trường trung học số mà y chọn.
Đáng sợ nhất chính là khi Tần Tri Thâm gọi điện cho ba Tần còn thông qua điện thoại mà nghe thấy —— mẹ của y đang cười khúc khích tán gẫu với Thời phu nhân, còn ngượng ngùng nói ra chuyện Tần Tri Thâm thích con trai!
...
Trong lòng Tần Tri Thâm âm thầm niệm cái tên thiên tài của Giản gia kia ngàn lần mới khống chế được bản thân không trực tiếp chạy đi mua vé máy bay bỏ đi luôn.
Nhưng thế sự khó lường, trong trường trung học số có hơn một nghìn học sinh năm nhất, khi Tần Tri Thâm nhập học cũng đã cố ý che giấu thân phận của mình rồi.
Thế mà ngay trong tuần đầu nhập học đã đụng phải người của Thời gia ngay trong trường.
Bác gái vẫn đang nhiệt tình giới thiệu: "Hai ngày nữa là tới cuối tuần rồi, mọi người cùng về nhà dùng bữa cơm đi, tiện thể làm quen với nhau luôn."
Nếu như khi trước Tần Tri Thâm chán ghét mấy chuyện tình cảm vớ vẩn chỉ vì cảm thấy nó sẽ ảnh hưởng đến tiến độ phát triển của y, thế nhưng sau khi gặp được thiếu niên kia Tần Tri Thâm mới có thể xác định chắc chắn một điều rằng...!
Bát tự của y và người này hoàn toàn không hợp.
( Bát tự - Giải thích nôm na dễ hiểu thì là mệnh số)
Có trưởng bối ở đây nên Tần Tri Thâm vẫn luôn giữ thái độ khách khí như trước, đợi đến khi lễ phép chào tiễn bác gái đi, Tần Tri Thâm vừa quay đầu lại liền va vào nam sinh tóc dài, vẻ mặt y lạnh xuống.
Quả thực y cũng rất cảm kích sự chăm sóc của Thời gia, nhưng vậy cũng không có nghĩa là y sẽ lãng phí thời gian của mình vào chuyện tình cảm dư thừa.
"Ok, tôi không biết bác Thời đã nói với cậu những gì."
Tuy rằng bộ dáng của Thời phu nhân thoại nhìn rất ôn nhu dịu dàng, nhưng Tân Tri Thâm đã từng bị mẹ của y bắt nạt nhiều rồi, biết thừa đàn bà càng có vẻ ngoài dịu dàng thì càng không đáng tin, ra tay đánh con ở nhà lại càng dã man hơn so với người khác.
"Nhưng đối với chuyện khi trước tôi cũng đã tỏ rõ thái độ rồi, cái chuyện thông gia từ nhỏ cũ rích đó cả tôi và cậu đều biết chỉ là một trò cười vớ vẩn thôi, không đáng tin."
Một tay Tần Tri Thâm đút túi, hàm dưới khẽ hất lên.
.
ngôn tình hoàn
Nếu như có một người khác ở đây, khi nhìn thấy khuôn mặt này lập tức sẽ nhận ra giờ đây người này đã trở thành một nam sinh tuần mỹ, vẫn giống với gương mặt trong bức ảnh chụp trại hè kia, cái vẻ mặt như rắm thúi của cậu nhóc trong đó giống y như đúc không thể lệch được.
"Tôi đến Hải thành để học tập, không vì cái gì khác cả."
Tần Tri Thâm còn cười cười lịch sự nói..
"Tôi nghĩ hẳn là cậu cũng đã phải hiểu rõ ở cái tuổi này của chúng ta thì chuyện học vẫn là quan trọng nhất nhỉ."
"Đây là cậu nói."
Nam sinh tóc dài nhìn Tần Tri Thâm, hơi nheo lại con mắt.
"Nhớ lấy lời của cậu."
Vẻ mặt nam sinh tóc dài không chút gợn sóng, thật sự khiến cho người khác không nhìn ra được cảm xúc của hắn bây giờ.
Vậy nhưng những lời này của hắn khi lọt vào trong tai Tần Tri Thâm lại thành bộ dáng đang nén giận vì mất mặt.
Tần Tri Thâm không muốn dây dưa giận giận hờn hờn với người này, y chỉ muốn triệt để vạch rõ ra ranh giới của mối quan hệ này.
"Không sai, là tôi nói, thời đại nào rồi còn có cái chuyện hôn ước từ nhỏ, vốn cũng không hợp lẽ thường chút nào."
Giọng điệu của Tần Tri Thâm rất bình tĩnh.
"Mối quan hệ duy nhất giữa tôi và Thời nhị thiếu đơn giản chỉ là bạn cùng trường."
Các bậc trưởng bối vẫn luôn thuyết phục bọn họ nên hào hợp hơn một chút, nói đùa hả, đánh chết y cũng không thể hoà hợp với con người này.
Gì cơ, chẳng lẽ trong số mệnh của y lại chỉ khuyết thiếu cái máy điều hoà hả? Nhất định phải thân thiết hơn với một cái máy lạnh di động như này?
Có lẽ giữa hai con người nào đó khác du không quen biết thì vẫn còn có thể nói đôi ba câu xã giao trò chuyện, nhưng Tần Tri Thâm và người này vừa mới gặp nhau lần đầu tiên đã nhìn nhau không vừa mắt.
Không nói đến chuyện Tần Tri Thâm có thích con trai hay không, kể cả có thích đi chăng nữa thì cũng không bao giờ là dạng người như thế này.
Thật ra để mà nói thì thiếu niên vừa rời đi ban nãy hợp với gu thẩm mỹ của y hơn đấy.
Trông rất đẹp lại ôn nhu dịu dàng.
Nam sinh tóc dài gật gật đầu, thoạt nhìn hai người bọn họ đã đạt được sự thống nhất cuối cùng rồi, Tần Tri Thâm còn đang vô cùng thoả mãn vì đã giải quyết được phiền phức của bản thân mình, bỗng nhiên lại trông thấy thiếu niên xinh đẹp mà y vừa mới nghĩ đến kia đã quay lại rồi.
Ồ, cậu ấy đã trở lại?
Tần Tri Thâm có hơi bất ngờ, còn theo bản năng mà đưa mắt nhìn người kia thêm vài lần.
Và thứ càng làm cho y phải kinh ngạc hơn chính là phía sau ——
Vệ sĩ mặc đồ đen đi ngay sau thiếu niên, đồng thời cũng chính là vệ sĩ của Thời gia cung kính gọi người đang đi đằng trước một tiếng.
"Tiểu thiếu gia."
Tần Tri Thâm: "???"
Ai? Đang gọi thiếu gia nào cơ?
Đến khi nghe được vệ sĩ đang cung kính giới thiệu vài câu, bên tai Tần Tri Thâm cũng ong ong cả đi.
"Đây là Tần Tri Thâm - Tần thiếu, hai ngày trước khi ngài còn đang đi học thì cậu ấy đã đến nhà chúng ta làm khách.."
Thiếu niên nhìn về phía Tần Tri Thâm, vẻ mặt có hơi hiếu kỳ, sau đó cậu lập tức nở một nụ cười ôn hoà, đôi mắt sáng ngời chứa đầy sự ngọt ngào mềm mại.
"Xin chào, tôi là Thời Thanh Ninh."
Thiếu niên vừa mới cười nói với người kia một câu, một giây sau đó đã bị nam sinh tóc dài duỗi tay ra cản trước mặt.
Ngón tay thon thon dài của người kia lướt nhẹ một cái, màn hình điện thoại trong tay bị mở ra, giọng nói của Tần Tri Thâm cũng được tái hiện lại rất rõ ràng mạch lạc.
"...!Chuyện hôn ước từ nhỏ cũ rích chỉ là trò cười..."
"...!Thời đại nào rồi còn có cái chuyện hôn ước từ nhỏ, vốn cũng không hợp lẽ thường chút nào."
Cuối cùng đoạn ghi âm dừng lại ở câu khẳng định chắc nịch của Tần Tri Thâm.
"Mối quan hệ duy nhất giữa tôi và Thời nhị thiếu đơn giản chỉ là bạn cùng trường."
Một tràng này trực tiếp khiến cho Tần Tri Thâm cũng phải choáng váng đầu óc.
Tần Tri Thâm:...?????
———————
Editor:
Mấy bữa nay mình thấy truyện bắt đầu có view và viewer mới cũng tăng kha khá nên là muốn sửa lại những chương đầu edit non tay như quần què lắm lắm lắm nhưng thật sự không có thời gian, bận tối mắt tối mũi:(
Hi vọng mọi người đọc có thể thông cảm cho một con editor non tay như mình, mình hứa sau khi hoàn bộ truyện hoặc trong thời gian sớm nhất sẽ từ từ sửa lại toàn bộ chương đầu bộ truyện ạ, chứ mình là mình cũng ngứa tay lắm rồi huhu ????.