Editor: Mẹ Bầu
Nhưng mà phải nói là Tần Dật Hiên vô cùng may mắn, bởi vì anh còn có thể lợi dụng một thân phận khác của mình là anh trai của Tô Song Song, nếu không giữa anh và Tô Song Song thật sự sẽ không còn có bất cứ một sự ràng buộc nào nữa.
Những lời này xem ra đã thức tỉnh Tô Song Song. Rõ ràng cô và Tần Dật Hiên không có gì cả, tại sao lại phải để ý đến ánh mắt nhìn của người ngoài kia chứ. Nếu như mọi người đã tin tưởng đối với cô, thì bất kể như thế nào bọn họ cũng sẽ tin tưởng cô. Còn nếu như người ta đã không tin vào cô, thì cho dù cô có cố gắng thế nào đi nữa, cũng vẫn không thể tránh sự hiểu lầm của mọi người như cũ.
"Được rồi! Anh à, anh đang ở chỗ nào vậy, em sẽ đến tìm anh?" Tô Song Song đã nghĩ thông suốt, giọng nói cũng nhẹ nhõm không ít.
"Anh biết là hiện giờ em đang nhà cũ, để anh đến tìm em, em đỡ phải đi qua đi lại nhiều. Dưới chân núi có một quán cà phê, em đến chỗ đó để chờ anh là được." Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song chấp thuận liền thở phào nhẹ nhõm.
Tô Song Song liếc mắt nhìn đồng hồ,đoán chừng lúc này Tần Mặc đã đi làm, chắc anh cũng sẽ không tới tìm cô, mà cô cũng không bận việc gì, liền đồng ý: "Được, bây giờ em sẽ đi tới đó."
Thật ra thì Tô Song Song cũng cảm thấy, trong khoảng thời gian này chuyện hai người gặp mặt nhau không phải chỉ là chuyện đơn giản như vậy. Chỉ có điều, khổ nổi cô không có bất kỳ biện pháp nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn vận hạn lần lượt đánh tới như vậy. Hôm nay có cơ hội để giải thích, đương nhiên là cô không muốn bỏ qua.
Ông nội Tần tối hôm qua ngủ không ngon, lúc này vẫn còn chưa dậy. Tô Song Song vừa mới mở cửa phòng của Cô Tô Na ra, Cô Tô Na liền ngẩng đầu lên, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn ánh mắt như nước long lanh nhìn chằm chằm vào Tô Song Song.
"Tiểu Na, chị có việc cần đi ra ngoài một chuyến, chị sẽ lập tức trở lại nagy." Tô Song Song nói với Cô Tô Na một câu rằng mình cần phải đi ra ngoài, nhưng Cô Tô Na lại đứng lên, bước nhanh đi tới bên cạnh Tô Song Song.
"Chị dâu, có phải là chị phải đi tìm anh trai không, sau đó chị sẽ không trở lại đây nữa hả?" Khi nói lời này, Cô Tô Na nhìn Tô Song Song vẻ rất tội nghiệp, mà Tô Song Song cũng không biết phải trả lời cô gái nhỏ kia như thế nào.
"Không phải đâu, chị đi gặp một người…" Tô Song Song vừa định nói bạn thân, nhưng rồi cô lại nuốt hai chữ này trở về. Cô và Tần Dật Hiên không có gì phải thẹn với lương tâm, cũng không có gì phải giấu giếm. Nếu như cô lừa gạt, ngược lại, lại có vẻ như cô chột dạ.
"Chị đi gặp anh trai của chị, anh trai của chị đến tìm vì có chuyện cần phải giải quyết. Xong chuyện, chị sẽ lập tức trở lại ngay. Em cứ chuẩn bị bài vở trước đi, khi chị trở về tới sẽ tiếp tục giảng bài giúp cho em nhé!" Tô Song Song nói xong vỗ vỗ vào tay của Cô Tô Na.
Theo Tô Song Song, Cô Tô Na cũng là một con người rất tốt, chỉ có điều do cô bé đã quá thiếu hụt cảm giác an toàn, cho nên, một khi cô bé đã tin tưởng vào người nào đó, lập tức sẽ kề cận người đó. Chuyện này đã làm cho Tô Song Song có chút lo lắng, Cô Tô Na học lên đại học thì phải làm sao bây giờ.
"Là anh ruột của chị sao?" Cô Tô Na trừng tròng mắt hỏi Tô Song Son một câu. Tô Song Song lắc đầu một cái, giải thích cho Cô Tô Na nghe: "Anh trai này là do ba mẹ chị nhận nuôi thôi, nhưng mà anh ấy cũng giống như là trai ruột của chị vậy."
"Vậy sao… Chắc chắn là quan hệ của chị dâu và anh trai rất tốt, không giống như em và anh trai…" Cô Tô Na nói đến đây thì cúi đầu, nhưng mà cô bé lại ngẩng đầu lên rất nhanh, cười híp mắt nói: "Nhưng không sao, tiểu Na đã có chị dâu, như vậy là đủ rồi!"
Lời nói này đã làm cho Tô Song Song thấy trong lòng có chút ê ẩm. Cô vẫn cảm thấy Tần Mặc thật là quá đáng, đối mặt với một người em gái dễ thương như vậy, tại sao anh lại có thể ác tâm như vậy chứ!
"Em đó, con bé này!" Tô Song Song chỉ lớn hơn Cô Tô Na có hai tuổi, nhưng mà cô có cảm giác, cảm thấy cô gái đang ở trước mặt mình thật đơn thuần, tựa như một đứa trẻ nhỏ vậy, khiến cho Tô Song Song không khỏi có cảm giác muốn cưng chiều cô bé.
"Chị dâu, chị mau đi đi! Đừng làm cho anh trai của chị phải sốt ruột chờ đợi!" Cô Tô Na nói xong cười híp mắt, dáng vẻ làm cho người ta cảm thấy hết sức ưa thích vui mừng.
Tô Song Song liếc mắt nhìn đồng hồ, đi xuống núi còn phải cần một khoảng thời gian, quả thật cô không thể ở lại tán gẫu nữa rồi. Tô Song Song gật đầu một cái, nhưng cô vẫn cảm thấy không yên lòng, lại dặn dò Cô Tô Na một câu nữa, sau đó liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Tô Song Song cũng không để cho xe ô tô ở trong nhà cũ đưa cô đi, từ con đường nhỏ này đi xuống cũng chỉ mất có nửa canh giờ, cô cũng cần có quyền để làm cho bản thân mình tiêu tán hết nối sầu muộn.
Chẳng qua là Tô Song Song không ngờ rằng, cô vừa mới ra cửa, quay người đi sang con đường nhỏ, thì Tần Mặc cũng đã lái xe lên tới nơi, hai người một trước một sau vừa vặn bỏ lỡ dịp.
Tần Mặc vào nhà liền đi về phía gian phòng của Cô Tô Na. Căn phòng mở cửa, nhưng anh nhìn thấy Cô Tô Na chỉ có một mình. Anh đi lòng vòng xung quanh nhà một lúc, nhưng vẫn như cũ, không nhìn thấy Tô Song Song đâu cả. Lúc này anh mới lên tiếng hỏi một câu, giọng lạnh như băng: "Song Song đâu?"
Khi Tần Mặc mở cửa, trong nháy mắt đó, Cô Tô Na đứng bật dậy vẻ mặt lộ ra sự hoảng sợ. Tần Mặc vừa cất lời hỏi cô, cô đã bị dọa cho sợ đến mức cả người run lên. Cô Tô Na ngẩng đầu lên nhìn Tần Mặc, bộ dạng liền như muốn nói lại thôi.
Vốn dĩ Tần Mặc cũng không muốn hỏi nhiều lắm, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Cô Tô Na,anh đã cảm thấy nhất định Cô Tô Na có chuyện gì gạt mình.
Tần Mặc bất kể Cô Tô Na là chỉ giả bộ hay là đúng là sợ thật, hiện tại anh chỉ muốn biết Tô Song Song đang ở nơi nào, cho nên anh hỏi lại một câu: " Tô Song Song đang ở nơi nào?"
Lúc này giọng điệu câu hỏi của anh còn lạnh như băng hơn cả lúc nãy, làm cho người ta vừa nghe thấy, trong lòng liền phát run lên. Cô Tô Na lại càng run lên nhiều hơn nữa, cô cắn môi, cẩn thận từng ly từng tí, trả lời anh: "Chị dâu… Chị dâu đi gặp anh trai của chị ấy rồi, không đồng ý để cho tiểu Na nói..."
"Anh trai?" Tần Mặc vừa nghe thấy hai chữ này, con ngươi lập tức co rụt lại, hai hàm răng nghiến lại với nhau thật chặt, hai cánh tay buông rủ xuống ở hai bên người, hết nắm lại thật chặt, lại buông lỏng ra, phải lặp đi lặp lại mấy lần, Tần Mặc mới đè xuống được ngọn lửa giận ở trong lòng mình.
Anh lạnh lùng hỏi: "Cô có biết cô ấy đi tìm anh trai của mình để làm gì hay không?"
"Không… Không biết… Nhưng mà tiểu Na nhìn thấy chị dâu thật cao hứng, vốn dĩ tiểu Na còn tưởng rằng là chị ấy đi gặp anh trai, bởi vì tiểu Na nghe thấy chị dâu gọi trong điện thoại một tiếng anh…"
Cô Tô Na trợn tròn mắt nói mò, bộ dạng nói sống động y như thật, giống như Tô Song Song thật sự đã len lén đi gặp Tần Dật Hiên vậy.
Tần Mặc khẽ nheo mắt lại, nhìn một cái thật sâu vào Cô Tô Na. Cô Tô Na càng sợ hãi hơn, cô gái nhỏ lập tức lui về phía sau một bước, trong nháy mắt, trong tròng mắt của Cô Tô Na đã tràn đầy nước mắt, cô gái nhỏ tựa như lập tức đã sắp bật khóc lên vậy.
Tần Mặc thấy cái bộ dáng này của em gái mình, cảm thấy nếu như không phải cô đã nói những lời nói đúng sự thật, thì thực sự, kỹ thuật diễn xuất của cô gái này phải nói là diễn quá tốt, điều giả dối cũng có thể nói thành sự thật.
Nhưng là bất kể cô gái kia thuộc loại nào, Tần Mặc có thể khẳng định một chút, chính là Tô Song Song thật sự đã đi gặp Tần Dật Hiên rồi. Loại quan hệ này đã làm cho ngọn lửa giận ở trong lòng Tần Mặc, chỉ trong nháy mắt liền bốc cao lên ngùn ngụt.