Tô Song Song đi trên đường không dám ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh, suy nghĩ không biết Tần Mặc sẽ cư xử như thế nào, nhưng chưa kịp suy nghĩ ra điều gì thì đã đến trước văn phòng của anh.
Chiếc cửa cổ kính nặng nề mở ra, Tô Song Song hít một hơi sâu, khẽ ngẩng đầu, cố gắng đè nén sự lo lắng trong tim, chậm rãi đi vào.
“Tần Tổng, anh khỏe chứ? Tôi là Tô Song Song.” Tô Song Song nói xong ngẩng đầu nhìn Tần Mặc đang bình tĩnh ngồi trên chiếc ghế da màu đen ở phía trước, nhưng thật ra ngón tay của anh ở bên người khẽ run rẩy.
Tần Mặc nghe tiếng chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa lạnh lùng nhìn lướt qua Tô Song Song, rồi cúi đầu, không nói gì, giống như bình thường không hề quen biết, đưa tay chỉ về góc tường bên trái của văn phòng.
Tô Song Song vội vàng quay đầu nhìn, thấy ở đấy có đặt một chiếc bàn màu đen, ở trên có một đống tài liệu, cô liền hiểu, đó là bàn làm việc của mình.
Cô đứng đợi một chút, nhưng thấy Tần Mặc không có ý định nói gì nữa, cô cũng không muốn mở miệng trước, nên nhanh chóng xoay người đến bàn làm việc, dự định tự mình tìm việc để làm.
Thái độ Tần Mặc vẫn lạnh nhạt, trong nháy mắt kích động đến Tô Song Song, cô cắn răng, tròng lòng muốn nói: tuy rằng cô không có ý nghĩ trong sáng, nhưng quan trọng là cô vẫn có thể diện nha.
Nên trong lòng Tô Song Song hạ quyết tâm: cho dù trong lòng không yên, sẽ không biểu hiện gì ở trước mặt của Tần Mặc, khiến anh ta điên cuồng bùng nổ!
Tô Song Song vốn nghĩ sẽ phải làm cái gì, cô đang xem bản thảo trên bàn, có lẽ sẽ biết việc cần làm, nếu cô đoán không nhầm thì nhiệm vụ chính là đưa Tần Mặc những tờ giấy này để phê duyệt.
Trước tiên cô có thể biết trước được nội dung phần sau của “Thục Tiên Truyền”, cô hưng phấn đến nỗi quên rằng cô cùng Tần Mặc đang giận nhau, cũng quên mất sự hiện diện của anh, trên mặt không khống chế nỗi niềm vui sướng, cả người đều tập trung vào đoạn sau của bản vẽ.
Tô Song Song càng xem càng hưng phấn, trong lòng vốn đang tức giận Tần Mặc, nhưng khi xem bản vẽ chỉ còn lại %.
Bởi vì nội dung đoạn sau của “Thục Tiên Truyền” thật sự khiến cô kích động, nam chính vẫn lạn lùng như vậy, nhưng lại đi yêu một tiểu nha đầu mới xuất hiện ở tiên giới – Song Song, cũng chính là phiên bản của cô.
Tô Song Song kích động đến nỗi xém chút nữa ôn bản thảo gào thét lên, cũng may cuối cùng, chút lí trí cuối cùng của cô cũng thức tỉnh, khiến cô không mất mặt trước Tần Mặc.
Thật ra ánh mắt của anh luôn nhìn về phía cô, nhưng không nghĩ tới cô dù đang nhìn khúc sau của bản thảo, cũng không để ý đến mình.
Tâm tình của Tần Mặc càng thêm khó chịu, lúc giữa trưa, rốt cuộc không nhịn được, anh liền đứng dậy, đi ra ngoài, định sẽ hít thở không khí một chút cho thoải mái, nếu không anh sợ mình sẽ làm ra chuyện mất lí trí.
Tô Song Song còn đang vui sướng đắm mình vào nội dung bản thảo, nghe thấy động tĩnh, nhìn lên thì thấy Tần Mặc đang muốn ra ngoài.
Tổng giám đốc đi ra ngoài,cô là trợ lý đương nhiên phải đi theo, cô bối rối đứng lên, chỉ tiếc lúc cô đi ra, bên ngoài đã không thấy bóng dáng Tần Mặc đâu nữa.
Tô Song Song nghĩ rằng Tần Mặc không thèm để ý đến mình, trong lòng lập tức buồn bực, cúi đầu nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, bụng cô bắt đầu đói, vô đảo đảo mắt, định tìm Tô Mộ đến căn tin của nhân viên ăn cơm.