Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

chương 43: khuê mật xét duyệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bất quá Tô Song Song vẫn tự biết rõ, nàng thầm nghĩ ngợi một chút, tuy rằng nàng bình thường tùy tùy tiện tiện, thế nhưng ở vấn đề nguyên tắc vẫn rất có phân tấc.

Nàng cảm tạ nhìn Âu Dương Minh, sau đó quả quyết tuân theo tín niệm Vô công bất thụ lộc , uyển chuyển cự tuyệt: "Cảm tạ ngài, bạn tôi một chốc nữa sẽ mang tới thức ăn rồi, không dám làm phiền ngài."

Tô Song Song lúc nói chuyện, Tần Mặc mặc dù không có ngẩng đầu, thế nhưng khóe mắt lại nhìn chằm chằm vào Tô Song Song, thấy nàng không tiếp thụ sự ân cần kia của Âu Dương Minh, khóe môi vẫn khẽ nhếch lên một chút.

Tô Song Song cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường, vừa thấy điện thoại tắt thì vội vàng khởi động máy, điện thoại vừa lên nguồn thì đã có một cuộc gọi tới, Tô Song Song còn chưa kịp nhìn là ai thì đã theo bản năng bấm nghe.

Điện thoại vừa thông suốt, Tô Song Song không cần nhìn cũng liền biết là ai, bởi vì một tiếng rống đó cuar Tô Mộ thật sự là hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, không ai có thể bắt chước được.

"Mẹ nó! Tô Song Song, ngươi chết ở đâu rồi?" Một tiếng sư tử Hà Đông gầm lên, tiếng của Tô Mộ đột nhiên trở nên yếu ớt, bên đầu dây bên kia truyền đến một tiếng tiếng than thở, ngay sau đó giọng của Tô Mộ liền biến thành buồn buồn, "Sống liền kêu Á một tiếng nha!"

"Á!" Tô Song Song phỏng chừng đầu là thật bị đụng hoảng rồi, cũng không tự hỏi mà kêu lên.

Nàng trả lời xong, Tô Mộ đầu kia sửng sốt một chút, thấy Tô Song Song là thật không có chuyện gì, bắt đầu bắt đầu oanh tạc dữ dội, rung động khiến Tô Song Song liền giật điện thoại ra xa cái lỗ tai đáng thương và cái đầu đang ông ông đau nhức của mình.

"Tô Song Song ngươi có hay không cụt tay cụt chân? Công ty đồn là ngươi là được cáng đi, rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề?"

Tô Song Song nghe Tô Mộ im lặng, liền làm bộ đáng thương nhấc điện thoại bắt được bên lỗ tai mà, rầm rì nói: "Có chuyện gì không hả, chắc là chấn động não cộng thêm gãy xương."

Nàng nói xong ngừng một chút, biết là đã hù được Tô Mộ, sau đó liền nói một câu sảng khoái: "Chuyện nhỏ!"

"Con mẹ nó! Ngươi vốn ngốc, lại chấn động một cái, không có ngu hơn đâu! Nói! Thằng khốn nào làm? Xen bố có thu thập chết nó không!"

Tô Mộ vừa nghe, cũng đã không hề giận nữa, trong lòng quả thật thầm tự trách, nàng nếu như dặn một câu Tô Song Song cẩn thận thì tốt rồi, cũng không đến mức chịu vết thương nghiêm trọng như vậy.

Tô Song Song tuy đầu có chóng mặt, thế nhưng cũng có thể nghe ra Tô Mộ quan tâm tới nàng, trong lòng nàng tối nhu nhiên cùng nơi hình như bị một đôi tay ấm áp mạnh cầm.

Nàng nhất thời cảm thấy mủi mình êm ẩm, mắt cũng bắt đầu đỏ hoe, nàng hiện tại ngoại trừ Tứ gia mình ra thì rốt cuộc là một người cô đơn lẽ bóng, người thường xuyên quan tâm đến nàng cũng chỉ có Tô Mộ.

Nàng mở miệng nữa, ngậm ngùi: "Ta nào có đại sự gì đâu, Tô Tô, ta ở bệnh viện XX phòng bệnh , ngươi đến thăm ta nha! Đừng quên mang theo chút đồ ăn, I love you!"

Tô Mộ vừa nghe Tô Song Song vẫn chưa ăn, cũng biết nàng khẳng định chẳng có chuyện lớn gì, rốt cục "Hì hì" một tiếng nở nụ cười.

Nàng giả vờ ghét nói: "Ngươi khi đói mới nghĩ đến ta à. Hừ, ngươi chờ ta, ta mang một đống ngươi thèm ăn mà không ăn được, để ngươi nhìn đã đời, thèm chết ngươi!"

Tô Song Song cúp điện thoại, mới ý thức tới trong phòng còn có hai người đại nam nhân ni, nàng nhìn hai bên một chút, coi như nàng hiện tại đầu váng mắt hoa, cũng có thể cảm giác được lúc này giữa hai người đàn ông đang có bầu không khí quỷ dị .

Tô Song Song nói chuyện cái này cái kia nhạt như nước, suy nghĩ một chút, rất uyển chuyển bắt đầu đuổi khách.

"Cái kia. . . Ta nghĩ ta chắc là muốn ngủ một hồi, nếu không hai ngài đi về trước đổi một bộ y phục? Hay là cùng nhau ăn một bữa cơm? Chờ ta tốt rồi nhất định thật tốt cảm tạ các ngài!"

Chuyện mời ăn cơm là Tô Song Song thật ra là hỏi Tần Mặc, nàng không biết Tần Mặc rốt cuộc là nghĩ như thế nào, cho nên cũng không dám tùy ý vạch trần thân phận của hắn.

Thế nhưng theo Tô Song Song, Tần Mặc là Boss của công ty, mà Âu Dương Minh là Phó tổng tập đoàn Tần thị có tiền đồ tốt nhất ở công ty .

Bọn họ sớm muộn gì đều phải "Đối đầu trực diện", giờ khắc này ở bệnh của nàng phòng gặp nhau, Tần Mặc làm Boss, cùng mình thủ hạ đắc lực ăn một bữa cơm hẳn là rốt cuộc là phải phép rồi nha.

Chỉ tiếc Tô Song Song đã quên, đối với Tần Mặc mà nói, hắn chưa bao giờ làm chuyện dư thừa, loại này chuyện mượn hơi thủ hạ, hắn thấy căn bản là lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh.

Tần Mặc vừa nghe Tô Song Song ngay cả hắn cũng muốn đuổi ra khỏi phòng bệnh, cặp lông mày rậm rạp trong nháy mắt lại nhíu.

Tô Song Song khóe mắt đảo qua, vừa thấy Tần Mặc biến sắc, nhất thời biết mình nói sai, Boss người ta căn bản cũng không có ý tứ này nha.

Nàng vội vàng ha hả cười, nhìn về phía Tần Mặc, đổi giọng nói: "Nếu không ngài lưu lại nơi này mà, trông giúp tôi vô nước biển nhé?"

Hiện tại Tần Mặc là đang năm nhược điểm của Tô Song Song, là sếp của Tô Song Song nha, nàng đương nhiên không dám khiến hắn không vui.

Quả thực Tần Mặc vừa nghe Tô Song Song giữ lại hắn, tuy trên mặt vẫn vậy trong lòng nhưng thật ra thật cao hứng, hơn nữa mặc kệ Tô Song Song nói hay là không nói, boss Tần căn bản sẽ không chuyển sang địa phương khác .

Tô Song Song quay đầu nhìn về phía Âu Dương Minh, trong mắt lộ ra một chút áy náy, nàng hiện tại rốt cuộc hiểu, Tần Mặc và Âu Dương Minh là không thể cùng ở một phòng.

Âu Dương Minh mỉm cười hướng Tô Song Song gật đầu, một bộ dạng quan tâm chăm sóc, thanh âm nhu hòa phát ra như gió xuân thổi tới ôn nhu đáp: "Ta đây đi về trước, Song Song cẩn thận, có gì cần liền gọi điện thoại cho ta."

Hắn nói xong lại quay đầu nhìn về phía Tần Mặc vẫn còn đang im lặng, bộ dạng căn bản không hề muốn thấy mình, bèn dặn dò: "Làm phiền ngài chiếu cố Song Song."

Âu Dương Minh nói xong trực tiếp ly khai, thế nhưng những lời này kỳ thực lực sát thương rất lớn, trực tiếp khiến sắc mặt Tần Mặc của sạm đen hơn nữa.

Bộ dạng gợi đòn này của hắn trong mắt Tần Mặc chính là lời tuyên chiến không chính thức rồi. Bất quá boss Tần cũng không phải một bạo quân hay là một người không bình tĩnh khi bị người ta khiêu khích.

Hắn cúi đầu im lặng không đáp, trong lòng nhớ kỹ gã Âu Dương Minh này.

Tần Mặc không nói lời nào, Tô Song Song cũng không dám lên tiếng, Âu Dương Minh đi rồi, áp lực trong phòng cũng đã khôi phục bình thường. Tô Song Song trên gối mềm, thiếp đi.

"Cốc cốc cốc!" Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Tô Song Song bật người mở mắt, đôi mắt mong đợi nhìn ra cửa, nằm nửa ngày, kỳ thực bụng của nàng đã sớm đói meo.

"Vào đi!" Tần Mặc lãnh đạm thốt, cửa vừa mở ra, một mùi hương nhẹ nhàng bay tới, Tô Song Song đang truyền nước biển , trong miệng nhạt thếch khi nghe mùi hương nay liền thèm ăn dữ dội.

Chẳng qua là khi nàng người tiến vào không phải Tô Mộ mà là một bé trai giao thức ăn thì có chút không rõ, nhưng khi nhìn vào mấy cái hộp đó thì đôi mắt nàng liền trừng lên, nước bọt lại chảy ra đầm đìa.

Không biết vì sao Tô Song Song nghĩ ăn đồ của Âu Dương Minh là vô công bất thụ lộc, thế nhưng đổi thành ăn của Tần Mặc thì nàng lại ăn sướng ăn khoái, căn bản không hề có cảm giác khó chịu.

Tô Song Song trong lòng đang gầm thét: Lại là món ăn ở Hoàng ký a, là quán ăn xa xỉ nha, một chén cháo cũng đã đồng rồi, nhưng quả thật là ăn rất ngon nha.

Tuy rằng lúc này Tô Song Song trong lòng đang gào thét vui mừng thế nhưng trên mặt vẫn giả bộ rụt rè, nàng than nhẹ một tiếng, trưng ra bộ dạng do dự: "Boss, hình như bây giờ không tốt lắm?"

Đứa bé giao thức ăn nhanh vô cùng có tố chất, khuôn mặt mang nụ cười nhanh chóng bày cháo cùng với thức ăn sáng lên bàn xong xuôi.

Tần Mặc nghe Tô Song Song nói, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, em bé giao thức ăn giật mình, liền dừng lại, đứng sang một bên chờ.

Tô Song Song nhìn thức ăn đã dọn ra được phân nữa, chớp chớp mắt, không rõ Tần Mặc muốn gì. Tần Mặc im lặng lúc này cũng đã mở miệng: "Nếu không ăn thì thôi vậy!"

"Đừng nha!" Tô Song Song bật người múc một chén chào, giống như trẻ con giấu đồ ăn, nói: "Ăn nha! Boss mời khách tôi cầu còn không được, có cái gì không tốt đâu!"

Tần Mặc thấy nàng như vậy khóe miệng khẽ nhếch lên, nhấc tay xuống, em bé giao đồ ăn nhanh chóng bày hết thức ăn lên.

Em bé mang đồ ăn vừa mới bước ra cửa thì đã bị một cước của ai đó đá vào cánh cửa dội lại, Tô Mộ trực tiếp vọt vào, người chưa tới thì tiếng đã tới trước: "Song Song, ngươi xem ta mang đồ ăn ngon tới....!"

Ngay khi Tô Mộ thấy Tần Mặc ngồi trên ghế, ngây ngẩn cả người, gương mặt mang theo nụ cười bỉ ổi đều cứng lại.

Nàng vội vàng đứng thẳng, chuyển về mode thục nữ, sau đó thẹn thùng nhìn thoáng qua Tô Song Song, nhưng trong mắt thì chả có vẻ e thẹn nào cả.

Ánh mắt kia quả thực chính là giống như ăn thịt người vậy, rõ ràng biểu thị: Ngươi có bạn trai đẹp mà không nói cho chị biết, nếu chị bị mất hình tượng thì ngươi quả thật là đáng chết vạn phần nha.

Tô Song Song may mà vấn chưa ăn cháo, bằng không lúc này đã phun tất cả ra ngoài, một muỗng là đồng đó nha, nếu như phun ra ngoài thật thì nàng tiếc chết mất.

Nàng cẩn thận thả lại cái muỗng vào bát, quay đầu nhìn thoáng qua đang rất bình tĩnh Tần Mặc, đột nhiên không biết nên giới thiệu ra sao.

Ai biết là Tần Mặc lại tự mình đứng lên, nhìn Tô Mộ gật đầu, chào hỏi: "Ta là hàng xóm của Song Song ."

"À... À..!" Tô Mộ ý vị thâm trường lên tiếng, mặc dù nàng nỗ lực muốn giữ vững hình tượng thục nữ, nhưng là nụ cười của nàng lại càng lộ vẻ hèn mọn, Tô Song Song nhìn tóc gáy quả thực đều muốn dựng lên.

Tô Mộ lại nhìn lướt qua bàn bệnh nhân đầy thức ăn, vội dấu đi phần chào bình dân của mình, bộ dạng giống như ta không có mang đồ ăn gì cả, ngươi cẩn thận ăn phần cháo tim này nha.

"Cái kia. . . Ta nhớ ra ta còn phải cho chó nhà ta ăn nữa!" Tô Mộ nói như đùa xong giơ ra phần cháo giấu sau lưng, sau đó liền hoảng.

Ở Tô Song Song còn không có phản ứng nàng liền trốn, trước khi đi còn không quên rống nhất câu: "Song Song, nam phiếu cơm này quả thật không sai! Ngươi cũng có mắt nhìn đó!"

Tô Song Song nhất thời bị một câu đó của Tô Mộ nói cho mặt lúc xanh lúc đen, nàng bất đắc dĩ dựa người ra sau, đoạn nhìn Tần Mặc.

Nàng vừa định giải thích một chút, khiến hắn đừng hiểu lầm, không cho Boss giận dữ thì nàng liền máu chảy ngàn dặm, bất quá nàng quay lại nhìn thì Boss người ta cũng chả dể ý chút nào.

Tô Song Song nguyên bản hẳn là thở phào thế nhưng không biết vì sao đối mặt với Tần Mặc thờ ơ, trong lòng nàng ngược lại thì có chút hoảng.

Bất quá sau một khắc Tô Song Song liền đem cổ cảm giác không thoải mái đè xuống, bắt đầu tấn công chén cháo trước mặt, nàng cảm thấy chắc mình đói tới hoảng rồi mới xuất hiện loại này cảm giác quỷ dị này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio