Edit: Kỳ Vân
Người hầu trong biệt thự không phải chỉ có một mình bà, giờ phút này thấy người đàn bà kia ôm theo đứa nhỏ trở về, trên mặt tất cả mọi người đều kinh ngạc, không cần nói cũng biết, trong đó còn khó lòng có thể che dấu sự sợ hãi. Một người phụ nữ trong đám mặc trang phục hầu gái nhịn không được đè thấp giọng nói nhắc nhở: "Bác mất trí rồi sao? Người đó ở trên còn không có... Bác làm như vậy, sẽ không bảo toàn được tính mạng!"
Người đàn bà kia không nói gì, chỉ đem đứa nhỏ đặt trên sô pha, người phụ nữ ở một bên chưa kịp ngăn cản lại mở to mắt --
Người đó có thói quen ở sạch rất nghiêm trọng, bây giờ bà ấy làm vậy là đang tìm đường chết!
Nghĩ xong, bước chân không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Ngay lúc này đây, Hoa Khâm mở cửa phòng ngủ ra.
Người hầu ở một bên đang quét tước, sau khi ngước lên nhìn thấy hắn, thì khuôn mặt hoang mang, hoảng sợ.
Đây... Đây là ai?
Người đó tại sao lại... đi ra từ phòng này?
Tầm mắt Hoa Khâm nhàn nhạt quét về phía hầu gái, chậm rãi mở miệng, giọng nói từ tính có chút ám ách: "Như thế nào, sao còn không đi làm việc?"
Hầu gái mở to hai mắt nhìn, có chút không thể tin tưởng: "Hoa... Hoa tổng?"
Đáp lại cô chỉ là Hoa Khâm càng tăng thêm khí tràng lạnh băng.
Edit: Alesrisann
Người hầu bắt đầu luống cuống tay chân, thân thể không nhịn được mà phát run, còn chưa kịp nói gì thì nghe được dưới lầu vang lên tiếng ho khan kịch liệt.
Người hầu nguyên bản cuối thấp đầu, bây giờ càng thêm cuối thấp xuống nữa, phảng phất giống như đem đầu trốn xuống dưới khe đất, không bao giờ ra.
Trước kia, người đó luôn giữ một khuôn mặt ác ma, dữ tợn, chỉ khi bình tĩnh thì mới có khuôn mặt hoàn mỹ như vậy, nhưng dù cho có như vậy, thì bóng ma tâm lý của cô ta lại như cũ chưa từng mất.
Tàn bạo, điên cuồng, âm tình bất định --
Người đó chính là một người bệnh tâm thần, không có một chút khí chất nào của tầng lớp thượng lưu cả. Người đó giống như là người nhà giàu mới nổi, làm cho người ta nhìn càng thêm chán ghét, kính nhi viễn chi!
Lúc trước vừa nghe thấy âm thanh, người đó liền phát bệnh lên đánh người, đạp đổ mọi thứ, chắc lần này cũng không ngoại lệ?
Hầu gái sợ hãi, lại đối với người này càng thêm khinh thường, chán ghét.
Cô muốn chạy, lại không thể chạy được, chỉ có thể đứng ngốc ở chỗ này.
Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể tận lực giảm bớt đi sự tồn tại của mình khi hắn giận chó đánh mèo.
Hoa Khâm nhớ rất rõ ngày này.
Bởi vì trời mưa to liên tục ba ngày liên miên không dứt.
Bởi vì ngày này, đứa nhỏ kia phát sốt, nóng tới độ, sốt cao giằng co suốt một tuần, sau khi hắn tỉnh lại, lần đầu tiên không chút nào che dấu, biểu hiện ra hận ý của mình.
Trần trụi, hận không thể băm thây cô ra, hận không thể đào tâm cô.
Nghĩ lại, Hoa Khâm không khỏi thấp giọng cười một tiếng.
Đến tột cùng là ai nên hận ai, ngay cả chính cô cũng không thể làm sáng tỏ được.
Ngón tay thon dài trắng nõn, cốt cách rõ ràng, vuốt ve trên cúc áo sơmi, đáy mắt Hoa Khâm càng thêm lạnh lùng.
Edit: Kỳ Vân
Đôi tay này, khi còn chưa trưởng thành đã giết rất nhiều người.
Không nghĩ tới, cô là người độc ác như vậy, còn có thể sống lại một lần nữa.
Chẳng lẽ là bởi vì, con người càng thêm tham lam dối trá, đó là yêu cầu hỗ trợ cô xuống địa ngục sao?
Khóe môi Hoa Khâm cười càng thêm ôn nhuận như ngọc.
Mặc tốt áo sơmi xong, Hoa Khâm có chút gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy thân ảnh kia, vì thế cô nhẹ cong khóe môi, nở nụ cười nhạt, đi xuống lầu.
Trước mắt lập tức xuất hiện một cảnh tượng, thiếu niên thân thể kiều nhược nửa nằm trên sô pha, một bên dì Thanh đang lo lắng nhìn hắn --
Bà biết Hoa Khâm cô chính là một đại ác ma.
Nhưng hết thảy những cái đó không quan trọng bằng lúc này.
Hiện tại lực chú ý của bà, tất cả là Hoa Thuần một thân đầy nước đang nằm ở trên sô pha, nhưng không có một người nào chịu tiến lên giúp bà.
Thật là không ai đem bà để vào mắt.
Cuối cùng thân ảnh của cô cũng xuất hiện, dưới đại sảnh có không ít người cũng chú ý tới cô, nhưng đều là là vẻ mặt bị kinh diễm.
Hắn... là ai?
Không trách bọn họ không nhận ra được, Hoa Khâm ở đây một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ thì có ít nhất mười tám tiếng đồng hồ là phát bệnh, thời gian còn lại chính là ngủ, người ở biệt thự thấy cô, mỗi người đều cúi đầu không dám nhìn, nào biết Hoa Khâm đến tột cùng là trông như thế nào?
Bởi vậy, cũng không ai nghĩ đến, người tâm thần kia, lại có được một dung nhan trời cao ân sủng như vậy.
//
- --oOo---
Vân: Sau bao nhiêu ngày chờ đợi, chương thứ đã lên sàn...
Lại đăng lại...