Edit: Kỳ Vân
Hoa Khâm giống như nhìn ra được Thượng Dật Cảnh đang hưng phấn, cô không có lập tức trả lời, mà chỉ từng câu từng chữ sửa lại đúng từ ngữ cho hắn, thanh âm từ hoãn trầm thấp: "Gọi tôi là anh trai."
Anh trai.
Kêu người đã ngược đãi hắn là anh trai?
Thượng Dật Cảnh thiếu chút nữa cười nhạo ra tiếng, lại nhịn xuống, vì sợ Hoa Khâm cao hứng, cũng vì hắn thấy được một chút hy vọng nhỏ, cho nên, Thượng Dật Cảnh rất ngoan mà gọi một tiếng.
"Anh trai."
Khi Thượng Dật Cảnh gọi một tiếng anh trai này, đôi mắt của Hoa Khâm càng sâu thẳm như biển, cô không nói chuyện. Bộ dáng này, làm tức giận trong lòng Thượng Dật Cảnh càng thêm bùng phát.
Hắn gọi cũng đã gọi rồi, không cần nói với hắn, cái này bất quá là cô đang trêu chọc hắn!
Có lẽ là để xác minh những lời trong lòng hắn, Hoa Khâm đứng lên, ánh mắt có chút đen tối nhìn xuống Thượng Dật Cảnh, hơi hơi khom lưng.
Trán có chút lạnh.
Đồng tử Thượng Dật Cảnh không khỏi phóng đại, không hiểu được ý của Hoa Khâm.
"Em trai của Hoa Khâm tôi, muốn học trường nào cũng đều được, tôi sẽ sắp xếp, ngày mai sáu giờ rời giường được không?" Cái âm điệu cuối cùng kia, mang theo chút nghi vấn, rất gợi cảm.
"Dạ được, anh trai." Thượng Dật Cảnh áp chế nội tâm đang cuồng nhiệt kích động của mình lại, thuận theo hỏi đáp.
Cho dù là giả vờ, cũng nên làm cho cô ta cảm thấy sung sướng.
Edit: Alesrisann
Đôi mắt Hoa Khâm lộ ra một cổ sương mù, mông lung không rõ chân thật hay thanh tỉnh, chỉ là thân hình như cũ thanh quý ưu nhã, tiếng nói nhạt nhẽo ép xuống thấp nhất: "Đêm nay phải ngủ một giấc thật ngon." Nói xong, cô liền bước đôi chân thon dài đi ra khỏi phòng.
Tiểu gia hỏa mới này, có thể sẽ thú vị nhiều hơn so với trước kia.
Thượng Dật Cảnh nhìn Hoa Khâm đi ra khỏi phòng, lúc này biểu tình mới hơi thả lỏng, đôi mắt trầm xuống nảy sinh ra ác độc, hắn cắn răng, một tay gắt gao hướng tới trên trán nơi bị Hoa Khâm đụng nhẹ vào lau đi, hắn chỉ cảm thấy cả người đều bị một cổ cảm xúc ghê tởm vây quanh.
Ngày mai rất nhanh sẽ đến, hắn sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi Hoa gia... Như vậy thời gian này, còn phải nhẫn nhịn chuyện gì nữa?
Khuôn mặt còn đang bàng hoàng bởi vì thiếu dinh dưỡng mà có chút nhỏ, mang theo lạnh lùng có chút không hợp với độ tuổi.
Sáu giờ, Hoa Khâm từ trên giường đứng lên, ngũ quan tinh xảo tuyệt đẹp lộ ra một cổ lạnh băng mỏng manh và quạnh quẽ, làn da trắng nõn giống như trong suốt. Cô đã mặc xong quần áo đâu vào đấy, đứng trước gương nhìn vào bên trong, cả người lộ ra cổ tự phụ tựa như nam tử thân sĩ.
Edit: Kỳ Vân
Nếu nói là mặt nạ, thì gương mặt này của cô, chính là mặt nạ hoàn mỹ nhất.
Hoa Khâm đem áo màu đen ở bên ngoài sửa sang lại, trên mặt không có biểu tình gì, lộ ra một nụ cười nhạt.
Giống như một bút vẽ rồng điểm mắt, độ cung nơi khóe môi ôn nhu ưu nhã, cặp mắt phượng hẹp dài hơi nhếch lên, trong mắt giống như là có thủy quang nổi lên, có vẻ câu nhân lại diễm lệ. Nụ cười này, tựa như đem công tước quý tộc cao ngạo quạnh quẽ kéo xuống nhân gian, trở thành người có hương vị, thân thiết ôn hòa mà không mất đi vẻ ưu nhã, làm kinh diễm mọi người.
Người hầu gái đẩy cửa vào, vừa lúc thấy được một màn này, tức khắc, mọi động tác trong tay đều ngừng lại, trong ánh mắt thoáng hiện lên si mê.
Gương mặt này, thật sự quá mức hoàn mỹ.
Hoa Khâm từ trong gương nhìn thấy biểu tình của hầu gái, khóe môi cười lớn thêm vài phần, là ý vị trào phúng.
Mặc kệ là ai chán ghét cô đến cỡ nào, thì đều không phải giống nhau si mê với dung mạo tốt đẹp sao?
Thật là dối trá.
Đôi mắt Hoa Khâm càng thêm lạnh lẽo, ngữ khí lại cực kỳ ôn hòa: "Về sau không cần cô lên đây gọi tôi nữa, cảm ơn."
Ba ngày này, Hoa Khâm biến hóa thật sự rất lớn, cô hoàn toàn không giống trước kia dễ dàng bạo phát tức giận, ngược lại đối xử tôn trọng, ôn hòa với tất cả mọi người trong biệt thự, rất nhiều người có nhận thức mới đối với giá trị nhan giá của cô, những người còn lại thì hoài nghi.
Hoa tổng.... Thật sự là người tốt sao?
//
- --oOo---
Vân: Dạo này cảm thấy mình chăm vl /^