Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

chương 141

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Một kẻ giết người, cũng còn mặt mũi để nói cứu à!” Lục Văn Bân nhìn vào khuôn mặt của Dương Liễu đang bị axit ăn mòn, chỉ cảm thấy rất hạnh phúc. “Tôi phá hỏng khuôn mặt cáo già của cô, tôi xem cô làm cách nào để quyến rũ đàn ông nữa! Nói tôi là phế vật, thì tôi sẽ làm cô trở nên xấu xí!”

Lục Văn Bân đã không nhận ra rằng hành vi của mình đã là một tội ác, hoặc là nói rằng thần kinh của anh ta có chút vấn đề rồi. Sự hoang tưởng, giận dữ và thù hận khiến anh ta trở nên vô lý, anh ta đã gây thương tích trong đồn cảnh sát!

Nhưng anh ta vui là được.

“Đĩ điếm! Không phải là cô dựa vào chính khuôn mặt của mình để tỏ vẻ tội nghiệp và quyến rũ đàn ông đó sao? Tôi nói cho cô biết, axit mà tôi tạt lên mặt cô là tôi cố tình thanh lọc nó ra đó. Khuôn mặt này của cô, mãi mãi không phục hồi được nữa, hahaha để rồi xem, một người đàn bà xấu xí như vậy thì còn đàn ông nào thích cô nữa!

Không phải suy nghĩ rằng sau khi ly hôn với tôi thì tìm người tiếp theo sao? Mùa xuân của cô sẽ không bao giờ đến nữa đâu!

Tôi đã tìm thấy bằng chứng rồi, bằng chứng là cô đẩy mẹ tôi và đứa con của cô xuống lầu, tôi còn có cả bằng chứng cô dùng thẻ ngân hàng nước ngoài để đưa cho đại ca xã hội đen trong khu đèn đỏ một cọc tiền lớn, và số tiền này là dùng để hảm hại mẹ tôi!

Tiện nhân, cô chỉ chỗ cho họ để bạo hành mẹ tôi, đó cũng là một tội ác. Cô và các trai bao rách nát của cô cũng bị lục ra hết rồi, những hình ảnh cô ở nước ngoài cũng có người đã gửi bản sao cho tôi rồi. Cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng lịch sử của cô, cô hãy chờ đợi để chấp nhận hình phạt nghiêm khắc nhất với khuôn mặt xấu xí này đi! Hahaha”

Lục Văn Bân cười thật to, khiến người khác cảm thấy đáng sợ.

Dương Liễu lần đầu tiên nhận ra rằng Lục Văn Bân tệ hại đến như vậy. Anh ta điên lên và có thể tiêu diệt cô ta bất cứ lúc nào, là do cô ta đã có coi thường anh ta.

Tuy nhiên, đã muộn rồi!

Cảnh sát lao vào trong, giữ lấy Lục Văn Bân, vội vài đưa Dương Liễu đến bệnh viện.

Sau khi sơ cứu, tính mạng của Dương Liễu đã được cứu sống, nhưng khuôn mặt thì đã bị bỏng nặng bởi axit. Như những gì Lục Văn Bân nói, không thể nào hồi phục lại được nữa. Hơn nữa, tiếng hét mạnh mẽ của cô ta lúc nãy cũng khiến cho axit chảy vào mắt và miệng. Khiến cho mắt trái và cuốn họng đều bị đốt cháy, trở thành một người xấu tệ hại với giọng nói khàn khàn!

Bởi vì bằng chứng do Lục Văn Bân cung cấp được cho là rất chắc chắn và hiệu quả vì thế Dương Liễu đã chính thức bị giam giữ và cảnh sát bắt đầu thực hiện điều tra toàn diện. Đào sâu vào những thông tin, thậm chí đào ra những sự thật khiến người khác vô số lần hoảng hốt.

, Ngay khi Dương Liễu còn trẻ, cố tình cho cha mẹ ruột của mình chạy chiếc xe bị hư trên đường, khiến xảy ra bị tai nạn xe hơi và cả hai đều chết.—Cấu thành một vụ giết người gián tiếp.

, Dương Liễu trước khi cưới Lục Văn Bân đã có rất nhiều bạn trai. Muốn thu hút bạn trai giàu có thế hệ thứ hai vì thế đã lên kế hoạch gửi bạn gái của thiếu gia đó vào khu đèn đỏ để người khác hãm hiếp. Sau đó ra giá . bán cho kẻ buôn người, năm sau cô gái đó mới được cứu ra và đã bị rối loạn tinh thần!—Cấu thành chỉ định cho người khác gây bạo lực, hiếp dâm và buôn bán phụ nữ.

, Dương Liễu thường gửi các cô gái trông không đẹp mắt đến phố đèn đỏ và tổng cộng bán cô gái trước và sau đó. Một trong số họ đã kiên quyết chống cự, đã bị Dương Liễu và đồng bọn giết chết. Khi thi thể đã được tìm thấy trong bức tường tại cửa hàng “Hổ ca” thì nó đã trở thành bộ xương khô!—Cấu thành mối đe doạ bán gái mại dâm, giết người (Bao gồm Cao Thuý Lan)!

, Trong thời gian Dương Liễu ở nước ngoài, bán thông tin của các doanh nghiệp quan trọng trong nước, tham gia vào các tổ chức giáo phái và sử dụng mạng lưới để phát triển các thành viên trong nước.—Cấu thành tội phạm thương mại và tổ chức phát triển giáo phái.

, Dương Liễu hút cần, ma tuý, sau khi sinh đã bị nhiễm độc, tiếp xúc với các đường dây buôn bán ma tuý.—Cấu thành tội tham gia buôn bán và lưu hành ma tuý.

, Sau khi thông qua người hầu cũ của Vân gia và Vân Khuynh thì được xác định rằng Dương Liễu đã đẩy Vân lão phu nhân xuống cầu thang chết, nghi ngờ giết chết lão phu nhân.

, Dương Liễu đẩy Cao Thuý Lan và đứa trẻ từ bản công xuống.—Cấu thành tội giết người!

Các tội khác rơi vào tội đe doạ, an ninh công cộng, tội bán bí mật nhà nước, tội lừa đảo…vv…và một số tội kết hợp. Dương Liễu đã bị kết án tử hình! Thực thi ngay lập tức!

Đồng thời, Lục Văn Bân đã bị kết án năm tù vì làm biến dạng khuôn mặt Dương Liễu bằng axit tại đồn cảnh sát!

Khi tin tức kết án của Dương Liễu và Lục Văn Bân đưa ra, Vân Khuynh đang ở trong bếp cùng Hoắc Nhất Hàng chuẩn bị trưa, Hoắc Nhất Hàng bước vào báo cho cô ta biết tin tức, hành động của cô ấy dừng lại một lúc và thốt ra bốn từ: “Đắc tội phải chịu”

“Anh tưởng rằng em sẽ phấn khích hơn” Hoắc Nhất Hàng bước vào trong, tiện tay giúp nhặt rau và đặt vào trong thau sau đó dùng vòi nước rửa sạch, vừa rửa vừa nói: “Anh đề cập đến Dương Liễu đã bị kết án tử hình, cô ta giết chết bà của mình và sẽ phải trả giá cho mạng sống của mình.”

“Cô ấy nợ rất nhiều mạng người, mỗi một mạng người lại nợ nhiều mạng người như vậy, xem ra thực sự coi thường cô ta rồi!” Vân Khuynh nói: “Còn nữa, mạng của cô ta, dơ bẩn như vậy thì đâu thể nào so sánh với mạng sống của bà nội chứ?”

“Mạng sống của thứ bẩn thỉu đó tất nhiên là không thể so sánh với mạng sống của bà nội rồi.” Hoắc Nhất Hàng nhìn thấy Vân Khuynh hạ nét mặt, nhanh chóng tiếp tục nối theo lời cô ấy: “Nhưng mà, thù của bà nội cũng đã trả rồi, Khuynh Khuynh, em xem xem chúng ta có nên đến thăm ông bà nội không? Sẵn tiện nói với họ chúng ta sắp tổ chức đám cưới?”

“Được!” Vân Khuynh gật đầu, nét mặt dịu lại.

Hoắc Thành Quân nhìn chằm chằm vào Hoắc Nhất Hàng: “Đứa con trai này, nhắc đến thứ dơ bẩn đó làm gì? Việc đám cưới chuẩn bị như thế nào rồi? Mẹ cảnh cáo con nha, đây là chuyện trọng đại, không thể cẩu thả, nếu như xảy ra chuyện gì thì xem mẹ xử lý con như thế nào!”

“Vâng! Con sẽ làm theo chỉ định của mẹ đại nhân, con nhất định sẽ tổ chức đám cưới thật hoành tráng, hôn lễ của con, con không thể làm hết sức mình sao?” Hoắc Nhất Hàng cười và nói.

“Này, này, cậu ta là như thế đấy!” Hoắc Thành Quan quay đầu sang nói với Vân Khuynh: “Khả năng khác thì không có, chỉ còn sót lại cái miệng ngọt này. Cũng may là Khuynh Khuynh con không từ chối cậu ta. Nếu là người phụ nữ khác thì sớm đã từ bỏ cậu ta lâu rồi!”

Vân Khuynh cười có chút ngượng ngùng: “Mẹ, đây là mẹ đang an ủi con rồi, đâu có ai không biết rằng ở Vinh Thành Hoắc Tổng anh minh, đẹp trai, trẻ trung và đầy mạnh mẽ. Những người phụ nữ mà xem anh ta như bạn trai trong mộng không thì cũng phải . Nhưng anh ta lại thích một người đã kết hôn như con, không biết rằng có bao nhiêu người xứng đáng với anh ấy nữa!”

“Khuynh Khuynh, con đó, cứ khiêm tốn, bao che cậu ta! Đâu ai không biết rằng Khuynh Khuynh nhà ta hoàn hảo, cả Vinh Thành những người đàn ông đều muốn cưới con làm vợ? Nếu không, Giang gia đó cũng sẽ không đuổi theo muốn nhận con làm con gái nuôi, đây là vận may của thằng bé này, vận may thật tốt, không phí công sức cũng hái được báu vật!” Hoắc Thành Quân nói.

“Xem xem ngài nói gì, tôi đâu đâu phải không bỏ ra công sức mà nhận được báu vật đâu. Rõ ràng là phải mất rất nhiều nỗ lực để bắt kịp, đúng không Khuynh Khuynh.” Hoắc Nhất Hàng lặng lẽ đưa tay ra và nhẹ nhàng siết chặt Vân Khuynh. “Sáng tối con đều ra sức rồi.”

“Anh...” Vân Khuynh hiểu rõ những gì Hoắc Nhất Hà nói, mặt đã bắt đầu ửng đỏ.

Hoắc Thành Quân cũng có chút xấu hổ, nhún vai và nói: “Ây da da, hai người đang công khai chương trình tình yêu à, để bà lão này ở đâu chứ? Mẹ mặc kệ, trừng phạt hai đứa con nấu cơm cho mẹ ăn, mẹ ra ngoài đợi!”

Nói xong, Hoắc Thành Quân quay đầu và đi ra ngoài.

Không có Hoắc Thành Quân ở giữa, Hoắc Nhất Hàng lập tức di chuyển một bước, đưa một tay ra và ôm lấy eo Vân Khuynh. “Khuynh Khuynh, những gì anh nói lúc nãy không đúng sao? Anh ra sức vào buổi tối còn nhiều hơn buổi sáng nữa!”

Sau một hồi anh lại nói: “Nhưng mà, đây đã là những điều xảy ra trước đó rồi, thời gian này anh có thể chịu đựng. Nếu không thì, tối hôm nay…”

“Phạt anh nấu cơm trưa cho mẹ và em ăn, em ra ngoài đợi!” Vân Khuynh mượn câu nói lúc nãy của Hoắc Thành Quân và đặt các nguyên liệu đã chế biến xong để lên tủ, lau tay, cởi chiếc tạp dề và đeo lên cổ Hoắc Nhất Hàng. Sau đó, thanh lịch quay lại và bước ra khỏi bếp.

Hoắc Thành Quân nhìn thấy cô ấy ra ngoài, liền cười và giơ ngón tay cái lên: “Khuynh Khuynh, đứa trẻ này rất bướng, phải điều chỉnh, dạy dỗ lại!”

Sau khi ăn trưa, Hoắc Nhất Hàng dẫn Vân Khuynh ra ngoài.

“Đi đâu?” sau khi lên xe, Vân Khuynh hỏi.

“Đi đi rồi sẽ biết.” Hoắc Nhất Hàng cười và khởi động xe.

Mùa này đã là mùa xuân. Sau khi ăn xong cơm sẽ trở nên buồn ngủ. Vân Khuynh ngồi trên xe, chỉ một lúc sau không biết từ khi nào đã ngủ thiếp đi.

Thực ra, sau sự việc “bắt cóc” lần trước, cô ấy đã không thể ngủ ngon. Mặc dù trên bề mặt không có gì nhưng trong đáy lòng vẫn có một nỗi lo sợ lớn. Ngay cả khi chủ mưu Cao Thuý Lan bắt cóc cô đã chết nhưng cô ta vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt của những kẻ hung ác đó trong cơn mộng.

Đặc biệt là khi ở một mình, thậm chí dường như ngửi thấy hơi ẩm móc của căn nhà đó.

Chỉ khi ở bên cạnh Hoắc Nhất Hàng, cô ta mới cảm thấy an toàn và có thể an tâm ngủ ngon một lúc.

Hơn nữa trong thời gian này cô ấy và Hoắc Nhất Hàng luôn bận rộn để đối phó với Lục gia, không có nhiều thời gian bên cạnh nhau.

Hoắc Nhất Hàng nhìn thấy Vân Khuynh ngủ thiếp đi, anh ta tăng nhiệt độ trong xe lên hai độ và tiếp tục lái xe về phía trước….

Đợi đến khi Vân Khuynh tỉnh dậy, phát hiện ra xe đã dừng lại rồi, trong xe chỉ còn lại một mình cô. Cô ta lúc ấy có chút hoảng sợ và đi tìm Hoắc Nhất Hàng.

Vừa mở cửa xe ra, một mùi thơm ngọt ngào quyến rũ xuất hiện trên bề mặt, cô nhìn về phía trước nhìn thấy trước mắt là một cây hoa anh đào!

Thì ra là Hoắc Nhất Hàng lái xe đến một khu rừng cây anh đào.

Trong ánh nắng ấm áp, những bông hoa anh đào đang nở trên cành và không khí đầy hương thơm. Tâm trạng của mọi người dường như trở nên rõ ràng hơn.

“Khuynh Khuynh!” Giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau.

Vân Khuynh quay người, ngẩng đầu lên và tìm kiếm âm thanh thì mới phát hiện ra Hoắc Nhất Hàng đang ngồi trên một cây đào.

Giá trị khuôn mặt của Hoắc Nhất Hàng đã rất cao. Những cây hoa đầy bông đào khiến anh ta trông giống như một thần tiên. Nếu như trên người anh ta không phải mặc một bộ đồ hiện đại mà là mặc loại áo choàng rộng tay, có lẽ nó sẽ phù hợp với bối cảnh hơn.

Nhưng là như vậy, anh ta cũng là một chàng nam thần đẹp trai. Đặc biệt là một nụ cười càng khiến cho người khác không khỏi ấn tượng!

Truyện convert hay : Thái Cổ Long Tượng Quyết

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio