“Mày……”, Vân Bính Hoa tức đến run cả người, tiến đến, giơ bàn tay lên định tát Vân Khuynh.
Vân Khuynh nhanh chóng lách người qua, né được.
Cô lạnh lùng nói: “Mấy người đã từng đánh qua tôi rồi, lần này tôi không ngu ngốc đứng yên cho mấy người đánh nữa đâu!”
“Đã từng, ông đánh tôi, xem như ông không biết phân tốt xấu, tôi cũng nhịn nhục chịu ủy khuất, bởi vì lúc đó tôi còn xem ông là ba của tôi, nhưng từ giờ phút này trở đi, ông trong lòng tôi, đã chết rồi.”
Bà nội mất, không còn ai yêu thương chăm sóc bảo vệ cô, từ lúc đó cô đã phải học cách tự yêu thương, tự bảo vệ bản thân mình!
Cô sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào có thể khinh thường mình.
Mà người đã từng khinh thường cô, như Hoắc Nhất Hàng đã nói vậy, sớm muộn gì cô cũng sẽ từ từ trả lại!
“Mấy người không quan tâm tôi, thì xem như không có đứa con gái này cũng được, nhưng chỉ đơn giản tôi không phải con gái mấy người thôi, chứ tôi vẫn là người của Vân gia, vẫn là cháu ruột của bà nội, tôi nhất định không để những người không rõ lai lịch đó giẫm đạp lên tâm huyết của họ, càng không để cái thứ giả nhân giả nghĩa đó ung dung ngoài vòng pháp luật.”
Nói đến đây, Vân Khuynh nhìn về phía luật sư: “Luật sư Triệu là luật sư có danh tiếng trong giới, trước đây luôn một mực trung thành với ông nội, trước khi ông nội mất cũng đã tin tưởng ký di chúc trước mặt ông, chắc ông sẽ không phải vì thấy Vân Khuynh bây giờ trở thành cô bé mồ côi không nơi nương tựa liền cấu kết với hai con người này ức hiếp tôi, tự đập bỏ bảng hiệu của mình phải không?”
“Cái này......” luật sư Triệu có chút do dự.
Trên thực tế, lúc Vân lão gia tử lập di chúc đã có kèm theo một phần điều kiện, vì đề phòng cô con gái nuôi đó, thật không ngờ điều ông lo sợ nay đã thành sự thật, con trai và con dâu của mình vậy mà lại vì một đứa con gái nuôi, cấu kết nhau tính kế với Vân Khuynh.
Vân Khuynh này cũng thật thông minh, mà cũng đủ ác độc, có thể trở mặt đấu tranh quyết liệt với cha mẹ ruột của mình!
Chuyện trong gia đình Vân gia đúng là rất phức tạp……không biết lúc trước ông nhận làm di chúc cho Vân lão gia tử là họa hay là phúc?
Nhưng ông cũng không còn cách nào, trong nhà mẹ già bệnh nặng, tiền phẫu thuật cũng phải vạn, Vân Bính Hoa đã hứa sẽ cho ông số tiền này, chỉ cần ông nghĩ cách khiến Vân Khuynh từ bỏ số di sản % cổ phần đó.
Nếu như có thể khiến Vân Khuynh giao ra thêm % cổ phần cô đang nắm giữ sẽ đưa thêm cho ông vạn.
Có số tiền này, sau này ông không cần lo nghĩ gì nữa.
Trước khi đến đây, ông nghĩ vụ này sẽ rất đơn giản, một cô bé mới hơn tuổi đầu, có năng lực gì mà phải sợ?
Nhưng mà, hiện tại ông mới biết được mình nghĩ sai —— Vân Khuynh, khó đối phó hơn nhiều so với sức tưởng tượng của ông.
Cũng không biết Vân Bính Hoa với Tô Tương nghĩ gì, con gái nuôi dù tốt đến đâu cũng đâu thể so được với con gái ruột, sao lại bức ép cô ta tới mức này, ông đã gặp không ít thành phần bất nhân, nhưng gặp tình huống này cũng phải rùng mình!
Nhưng vẫn phải xử lý vụ này đã......
“Vân đại tiểu thư, ai cũng phải tuân theo huyết mạch thân tình, làm tròn chữ hiếu, cô không thể hành động theo cảm tính vậy được!
Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, cô với Vân tổng, Vân phu nhân cũng là người một nhà, bây giờ cô chuyển cổ phần cho họ, sau này họ già yếu thì cổ phẩn cũng là của cô thôi, trước sau gì cũng quay về tay cô mà.”
Mặc dù luật sư Triệu khuyên Vân Khuynh như vậy nhưng chính ông cũng không tin lời mình nói.
Vân Khuynh chỉ là hừ lạnh một tiếng, đạm bạc nói: “Bản chất của luật sư là sử dụng pháp luật để trừng trị cái ác, chứ không phải lợi dụng pháp luật để làm xằng làm bậy! Nếu như luật sư Triệu đã cấu kết với hai người này, đương nhiên tôi cũng không làm gì được, chỉ là tự cảm thấy bản thân may mắn được sinh sống trong một xã hội pháp trị đến vậy thôi, các vị, cửa bên này, mời đi cho!”
Trong lời nói đã thể hiện rất rõ, dù thế nào cô cũng không từ bỏ quyền lợi của mình, nếu bọn họ bức ép cô quá đáng thì là bọn họ đang phạm pháp, nếu muốn thử cương với pháp luật thì cô cũng chiều theo thôi!
“Mất dạy! Mày dám làm vậy?” Vân Bính Hoa biết Vân Khuynh sẽ không đồng ý nhưng không ngờ cô lại tỏ thái độ quyết liệt tới vậy.
Ông cắn răng một cái: “Tao nói cho mày biết, văn kiện từ bỏ hưởng tài sản này mày nhất định phải ký, % cổ phần cũng phải giao ra, nếu không đừng trách tao độc ác, đừng quên, không ký tên được thì có thể lăn dấu tay.”
Nói đến đây, Vân Bính Hoa nhìn mấy người vệ sĩ đi theo mình.
Đây là đang định nếu Vân Khuynh từ chối, liền trực tiếp động thủ?!
Bắt lấy tay của cô, ép cô lăn dấu tay lên văn kiện từ bỏ quyền hưởng tài sản và chuyển nhượng??
Ba của cô đúng là nghĩ đủ mọi cách lấy hết cổ phần trong tay cô!
“Bà nội, bà thấy chưa, không phải là con không muốn hiếu thảo với họ a, là do bọn họ ức hiếp con quá đáng!” Vân Khuynh phì cười nói, “Thi thể bà còn chưa lạnh, bọn họ tới không phải để thắp nhang đốt đồ cho bà, mà là tới để bức ép con!”
“Ông nội, ông quả là tiên đoán như thần, đúng là khiến con mở rộng tầm mắt, đã kịp thời để lại phần di chúc này, bây giờ nhìn xem, bọn họ ở trước mặt ông, giận tới nỗi chẳng khác gì mấy thằng hề đỏ mặt tím tai, ông có buồn không? Có giận không? Có đau lòng không?”
Nghe được những lời này của Vân Khuynh, Vân Bính Hoa cùng Tô Tương nhìn qua quan tài đen nhánh, lại nhìn qua bài vị của Vân lão gia tử, vẫn là không thể ra tay được.
Vân Bính Hoa tức giận chỉ có thể trừng mắt đe dọa Vân Khuynh: “Mày đúng là đồ lòng lang dạ sói, không có lương tâm! Đừng tưởng như vậy là tao bỏ qua cho mày, tao còn chưa chết đâu! Chuyện của Vân gia còn chưa tới phiên mày làm chủ! Hôm nay nể mặt bà mày vừa qua đời, đợi đến khi lo xong tang lễ cho bà nội mày tao sẽ từ từ dạy dỗ mày!”
Nói xong, Vân Bính Hoa xoay người, giận đùng đùng rời đi.
Tô Tương do dự một chút, cũng đi theo.
Nhìn hai bóng lưng đã đi xa, nước mắt trong mắt của Vân Khuynh liền không kiềm được nữa, rơi xuống.
Chỉ là, sẽ không ai nhìn thấy được......
Hai tiếng sau.
Lần lượt có người đem đồ tới, phụ giúp Vân Khuynh lo chuyện đám tang cho Vân lão phu nhân.
Vân Khuynh biết, đây là do Vân Bính Hoa và Tô Tương đưa tới, chỉ là bọn họ sẽ không đích thân đến đây.
Cô cũng không có bất kỳ mong đợi gì với họ, bọn họ cũng chỉ là sợ bị người ngoài dèm pha bêu rếu nên làm ra vẻ chút thôi.
Có chút bi thương.
Dù sao, mặc kệ thế nào, Vân Bính Hoa và Tô Tương cũng nhờ có sự che chở của Vân gia mới có thể yên ổn sinh sống, luôn canh chừng tài sản do lão gia tử và lão phu nhân để lại cho bọn họ, biết được lão phu nhân là do Dương Liễu hạ độc hại chết, vậy mà vẫn bao che cho hung thủ, đến cả đạo hiếu cuối cùng cũng không làm được!
Vân Khuynh chợt nhớ tới một câu nói của Hoắc Nhất Hàng —— Cô đúng là mắt bị mù rồi, nhưng không phải đối với cô, đối với ai, rất nhanh cô sẽ biết.
Hiện tại, cô đã biết —— Mình không chỉ có nhìn lầm Lục Văn Bân và Dương Liễu, mà còn đặt hy vọng sai chỗ ở Vân Bính Hoa và Tô Tương.
Màn đêm buông xuống.
Linh đường của Vân lão phu nhân đã dựng xong, khu vườn yên tĩnh giờ đã trở thành phần mộ, đến ban đêm, có một loại lạnh âm u, những người do Vân Bính Hoa và Tô Tương phái tới giúp đỡ, sợ là tiếp tục ở lại sẽ gặp phải chuyện gì đó, ai cũng tìm cớ đòi về.
Vân Khuynh không sợ, lão gia tử với lão phu nhân đều rất yêu thương cô, cho dù có hóa thành quỷ thật, cũng sẽ không làm hại cô!
Cô quỳ xuống bên linh đường đốt vàng mã, nước mắt đã khóc tới khô cạn, bây giờ trong cô chỉ có sự thù hận đang ngày càng lớn dần.
Bỗng nhiên có người đạp mạnh, cửa lớn mở ra, gió lạnh và không khí âm u tràn vào.
Năm người đàn ông mang giày đen, mặc vest xông vào.
Bên ngoài trời mưa to, bọn họ ai cũng cầm dù, đi vào trong nhà liền ném dù sang một bên, vẫn rất u nhã đi từ từ vào, dù không gập lại mà trực tiếp để trên sàn nhà để hong khô.
Vì muốn giúp Lục gia vượt qua khó khăn kinh tế, thời gian qua cô đã làm quen với không ít người, trong người này đã có người cô quen mặt.
Đi ở trước nhất, là con trai thứ của Phương gia – Phương Tam, không học thức cũng không tài cán gì, quanh năm luôn bị scandal bủa vây, không có minh tinh ca sĩ nào chưa từng qua tay anh ta!
Đi theo phía sau anh ta là Tiền tổng, đã qua bốn mươi tuổi, thích nhất bao nuôi những cô người mẫu trẻ tuổi, người tình của ông ta chắc phải xếp hàng hết cả con đường.
Phía sau là đạo diễn Tôn, lão già nổi tiếng háo sắc vô dụng trong giới nghệ sĩ, ỷ trong tay có chút quen biết với mấy bộ phim què, thường xuyên dụ dỗ những cô diễn viên trẻ mới vào nghề lên giường……
Vân Khuynh khẽ chau mày, trong lòng đầy cảnh giác.
Những người này đến đây, cô cũng không nghĩ là họ có ý tốt tới thăm viếng bà nội.
Bọn hắn muốn làm cái gì?
Tiền tổng lên tiếng trước: “Vân tiểu thư, chúng tôi biết được tin Vân lão phu nhân không may qua đời, cô hẳn là rất đau lòng, chúng tôi đều là bạn tốt của cô, đương nhiên phải tranh thủ qua an ủi cô rồi.”
Ông ta cố gắng nhấn mạnh hai chữ “an ủi”, nhìn cô bằng ánh mắt đầy tà dâm!
Tiền tổng nói không sai, Phương Tam tiếp lời nói: “Không biết Vân tiểu thư còn nhớ lần trước chúng ta gặp nhau ở đại hội châu báu không, tôi vừa gặp tiểu thư đã yêu, liền chuẩn bị một bộ trang sức định tặng cho tiểu thư, không ngờ tiểu thư đi nhanh quá, làm tôi lỡ mất cơ hội……lần này nghe tin Vân lão phu nhân qua đời, Vân tiểu thư mất đi chỗ dựa lớn nhất, tôi liền nhanh chóng đích thân lái xe tới đây để làm chỗ dựa cho tiểu thư.”
Đạo diễn Tôn cũng lên tiếng: “Vân tiểu thư trời sinh mỹ lệ, lại khí chất kiều diễm hơn người, anh đã nhiều lần ngỏ ý mời Vân tiểu thư tiến vào giới nghệ sĩ nhưng Vân tiểu thư luôn từ chối, lần này Vân tiểu thư chắc sẽ không từ chối anh nữa, chỉ cần Vân tiểu thư lên tiếng, ngày mai anh ngay lập tức thông báo với báo chí, nữ chính trong bộ phim sắp tới của anh sẽ là Vân Khuynh tiểu thư......”
Gã đàn ông bên cạnh Tiền tổng nói: “Mấy ông nói mấy lời này làm gì, giả dối quá! Tiểu Khuynh, hôm nay ông đây muốn thượng cô, cô tốt nhất là ngoan ngoan cho lão gia đây thượng cô, không thì ông sẽ đánh!”
“Đánh được đó!” Gã thứ năm lên tiếng, nở nụ cười dâm đãng, “Tôi chính là thích vị nặng như vậy!”
Truyện convert hay : Chớ Chọc Phúc Hắc Cuồng Phi