Xuất phát điểm của Hoắc Nhất Hàng rất cao, lần đầu tự mở một doanh nghiệp độc lập thì đã mang lại khoản lãi ròng triệu nhân dân tệ cho anh ta. Trước khi anh kinh doanh, trong ví tiền chỉ có một tờ mệnh giá đồng Euro và hai tờ đô một tờ đô la Mỹ.
Lúc đầu, anh ta cũng quan tâm đến việc mình kiếm được bao nhiêu tiền. Việc kinh doanh nào phải đền bù hàng trăm ngàn cũng sẽ bận tâm đến, rút ra bài học và tổng hợp kinh nghiệm để tránh các vấn đề trong lần tới…Dần dần, số tiền càng kiếm được càng nhiều, tiền trong mắt anh cũng dần trở thành một chuỗi số trên báo cáo tài chính.
Khi đủ sức mạnh, anh ta quay trở về Vinh Thành, bắt đầu lập kế hoạch lấy về Lục gia.
Mục tiêu trong cuộc sống đã không còn là tiền. Nhưng lần này, anh thấy rằng Vân Khuynh rất quan tâm đến tiền thì mới nảy ra một ý tưởng như thế.
“Anh….anh muốn đưa hết số tiền cho em?” Đôi mắt Vân Khuynh mở to, có chút sốc.
Cô ấy còn chưa kết hôn với Hoắc Nhất Hàng, Hoắc Nhất Hàng có thể tin tưởng cô ấy?
Anh ta thực sự tin tưởng cô? Hay là đang thử lòng cô?
Nếu như là người đến sau, hẳn là trong lòng cô ta cảm thấy hơi khó chịu, cô và Hoắc Nhất Hàng hợp tác chỉ là sợ rằng một mình chiến đấu sẽ không đấu lại người của Cao Thuý Lan. Không hề có bất kỳ suy nghĩ nào để đạt được lợi nhuận từ Hoắc Nhất Hàng.
Nếu như là người đến trước.
“Chỉ cần em sẵn sàng quản lý, thì tất cả đều cho em.” Trong mắt Hoắc Nhất Hàng lộ ra dáng vẻ yêu thương: “Tất nhiên nếu em làm việc thì sẽ có lương, muốn nhận tiền lương bao nhiêu thì em có thể tự lấy. Mỗi tháng chỉ cần cho anh một khoản tiền tiêu vặt, không cần quá nhiều, đủ mua vài bộ quần áo và ăn một vài bữa với đối tác kinh doanh là đủ. Anh cũng chẳng có sở thích nào khác, nếu như có một số vấn đề cần sử dụng tiền thì anh sẽ xin từ em, thế nào?”
Người đàn ông này nói với cô ta….đều là thật?
Một công ty lớn như Hoắc Thị, mỗi ngày đều thu về hàng triệu đô la? Cụ thể là nghe nói rằng Hoắc thị không phải là một công ty cổ phần mà là công ty tư nhân. Nói cách khác, ông chủ duy nhất của công ty chỉ có Hoắc Nhất Hàng, số tiền kiếm được đều là của Hoắc Nhất Hàng.
“Anh….anh tin tưởng em như vậy sao? Không sợ rằng em lấy tiền anh và bỏ chạy sao?” Vân Khuynh hỏi điều này.
“Lấy tiền bỏ chạy cũng chẳng sao.” Miệng Hoắc Nhất Hàng nhếch lên, cúi đầu xuống và nói bên tai Vân Khuynh: “Em nhớ phải lấy luôn anh để cùng bỏ chạy, anh thích nhất là em đưa anh…chạy lên giường!”
“Anh….anh lại không nghiêm túc rồi!” Mặt Vân Khuynh đỏ lên và lùi cơ thể về phía sau.
“Nhưng mà, anh hiểu lầm rồi, em chưa có ý định tiết kiệm tiền cho anh. Em đã nói qua, tiền xử lý vụ ly hôn là do em tự chi, triệu thì triệu. Trong thẻ của em vẫn còn triệu, được thôi.”
Lông mày của Hoắc Nhất Hàng hơi nhăn và có chút khó chịu.
Bản thân cô ta?
Người phụ nữ này chưa hoàn toàn đặt cô và anh ấy vào chung với nhau….
Vân Khuynh không chú đến vẻ kỳ lạ trên mặt của Hoắc Nhất Hàng, khi nói về tiền thì cô nghĩ đến % cổ phần đã bị Vân Bính Hoa lấy đi.
Cô ta hỏi: “Hoắc Nhất Hàng, anh biết rằng Vân Bính Hoa đưa ra mức giá bao nhiêu cho % cổ phần đó không?”
“Ông ta muốn bán cao hơn giá thị trường!” Hoắc Nhất Hàng nói: “Nhưng ngay cả thấp hơn giá thị trường thì cũng không ai mua.”
“Điều này là chắc chắn rồi, bà nội qua đời, chuyện ly hôn giữa em và Lục Văn Bân lại gây ra quá lớn. Cổ phiếu của Vân thị đang giảm dần, giảm xuống bao nhiêu thì ngay cả em cũng không biết. Những người đầu cơ đó sẽ không dám mua nó đâu.
“Ngay cả khi họ muốn mua, thì cũng không có cơ hội đó.” Hoắc Nhất Hàng nheo mắt và nói tiếp: “Anh sẽ ra tay vào thời điểm thích hợp nhất, đưa ra số tiền thấp nhất cho họ và mua về số cổ phiếu này. Đến khi em quay về kiếm họ để lấy lại thì cơ hội mà họ đưa ra sẽ rất ít.”
Và khi cần lấy ra mà họ không thể lấy được thì kết thúc sẽ tồi tệ hơn….
“Được, em biết rồi.” Vân Khuynh gật đầu: “Chuyện này, vất vả anh bỏ ra công sức rồi.”
“Không vất vả” Hoắc Nhất Hàng cười và nói: “Anh bỏ ra công sức, lại bỏ ra một chút công sức trong cơ thể mình là lấy chúng lại từ em những gì mà anh muốn. như thế anh rất hài lòng rồi.”
Câu nói này có ý nghĩa gì đó, mặt Vân Khuynh lại ửng đỏ lên rồi.
“Không phải anh nói rằng một lần…thay cho ba lần.”
“Ừm, anh nói là anh làm.” Hoắc Nhất Hàng nói: “ Trước khi cùng em lấy được giấy chứng nhận kết hôn, anh sẽ không còn yêu cầu đó nữa.”
Đợi khi cô ấy lấy được chứng nhận ly hôn, anh lập tức đăng ký kết hôn với cô ta.
Đến lúc đó “ăn thịt hợp pháp”, muốn ăn bao nhiêu lần thì ăn bấy nhiêu lần!
“Một chút nữa anh có một số việc cần phải giải quyết, tối hôm nay em ngủ sớm, sáng mai dậy sớm chúng ta sẽ tràn đầy năng lượng để đối phó với những người đó!” Hoắc Nhất Hàng nói xong những lời này, quả nhiên đã buông Vân Khuynh ra, chỉnh chu quần áo của bản thân để chuẩn bị đi.
“Bên ngoài lạnh, đừng ở ngoài đường quá lâu.” Vân Khuynh thản nhiên nói một câu.
Hoắc Nhất Hàng sững sờ, cô ta bắt đầu quan tâm đến anh? Đột nhiên tâm trạng trở nên tốt và nhếch khoé miệng cười, vui vẻ ra ngoài.
Tối hôm nay, Vân Khuynh có thể ngủ một giấc ngon lành.
Cao Thuý Lan, Lục Văn Bân, Lục Lợi Quần, Lục Bác Dương, Dương Liễu, Vân Bính Hoa và Tô Tương thậm chí không nhắm được mắt.
Họ nhìn chằm chằm vào tin tức phát sóng trên truyền hình, liên tục lướt các bình luận bên dưới. Trong lòng đang nghĩ về việc khi nào Vân Khuynh sẽ phản đòn lại sau đó họ sẽ bắt lấy thời cơ và “đánh trở lại!”
Mắt của Cao Thuý Lan mang theo chức năng “bộ lọc”, không thể thấy những bình luận nghi ngờ là video giả mạo, chỉ có thể thấy những bình luận chửi mắng Vân Khuynh.
Bà ta mỉm cười trong sự tự mãn: “Tôi không tin lần này, không nhấn chìm chết cái con tiểu tiện nhân Vân Khuynh đó!”
“Cho dù cô ta đang tìm kiếm lý do gì, cũng đừng tưởng bở rằng sẽ xoá bỏ được danh hiệu lăng loàng thời trung học!”
“Những người đối đầu với Cao Thuý thì chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp! Tôi phải xem cái con tiểu tiện nhân đó sẽ quỳ trước mặt tôi như thế nào, cầu xin sự thương xót!”
Tô Tương cau mày, trong lòng có chút khó chịu.
Mặc dù bà lấy đã lựa chọn Dương Liễu và hy sinh Vân Khuynh. Nhưng suy cho cùng Vân Khuynh vẫn là đứa con gái mà bà ta đã mang trên mình tháng. Cao Thuý Lan luôn miệng gọi là “tiểu tiện nhân” thì bà ta cũng không thể thờ ơ cho qua.
Bà ta không thể không nói: “Cao phu nhân, miễn là Vân Khuynh chấp nhận và ngoan ngoãn ly hôn với Lục Văn Bân thì một số chuyện khác không cần phải làm quá đáng đến mức đó chứ?”
“Quá đáng?” nét mặt Cao Thuý Lan chìm xuống: “Bà nghĩ rằng tôi quá đáng với Vân Khuynh? Đây là có ý gì?”
“Chẳng lẽ, Tô phu nhân cảm thấy thương xót con tiểu tiện nhân đó rồi?”
“Cũng đúng, con tiểu tiện nhân đó vẫn là do Tô phu nhân sinh ra!”
“Nhưng mà Tô phu nhân, làm người thì đừng nên tham lam như vậy, Lục Văn Bân của chúng tôi bên cạnh chỉ có một vị trí, bà đã lựa chọn Dương Liễu thì phải hoàn toàn từ bỏ Vân Khuynh. Luôn trong tình trạng không kiên định này, tôi e rằng điều đó sẽ làm tổn thương đến Dương Liễu.”
Lời nói này, rõ ràng là mang theo tính khiêu khích.
Dương Liễu vô thức nhìn Tô Tương, lại nhanh chóng hạ mí mắt xuống, nhẹ nhàng và nói: “Dương Liễu sẽ không tổn thương, Dương Liễu biết rằng mẹ rất tốt bụng. Tiếc nuối chị hai, nếu như chị hai không quá bướng bỉnh, khiến tất cả mọi người đều khó chịu thì con cũng không đổ lỗi cho chị. Nói cho cùng, về vấn đề của Văn Bân thì do con ích kỷ, nhưng mà con cũng không còn cách khác, con và đứa con của Văn Bân không thể nào không có một gia đình hoàn chỉnh…”
Dương Liễu nói trong sự bao dung, rộng lượng, nhưng trong lòng cô ta lại không nghĩ rằng như thế.
Sự khiêu khích của Cao Thuý Lan đã thành công một nửa, bà ta đã có ác cảm với Vân Bính Hoa và Tô Tương. Giờ đây, thậm chí còn nhiều hơn.
Nhưng cô ta không hề buồn chút nào, cô ta chỉ hung hăng chửi trong lòng: Hơ! Sớm đã biết rằng trong lòng bà ta vẫn còn có đứa con ruột của mình. Đừng lo, đợi tôi lấy được tiền của Vân gia, ngồi vào vị trí đại thiếu phu nhân của lục gia. Hai người ngu ngốc này, không liên quan đến tôi! Sau đó trực tiếp đuổi cổ các ngươi!
“Dương Liễu, việc này không đổ lỗi cho con” Vân Bính Hoa không biết âm mưu đen tối trong lòng của Dương Liễu, ông ta lập tức nói: “Chỉ là trái tim mẹ con quá yếu đuối. Đối với con thú vô ơn đó còn có những kỷ niệm gì để lưu giữ? Ba ghét đến có thể để cô ta chết ngay lập tức mới được!”
Tô Tương nắm chặt tay, không nói thêm một lời.
Đợi đến ba giờ sáng, Vân Khuynh vẫn chưa có bất kỳ phản ứng nào (Tất nhiên là không có phản ứng rồi, cô ấy đang ngủ một giấc ngon lành.) Lục Lợi Quần không chịu được và cúi mặt xuống, lấy cây gậy và đi lên lầu ngủ.
Lão gia tử vừa bước vào trong phòng, Lục Bác Dương liền hỏi Cao Thuý Lan: “Chuyện gì đã xảy ra? Không phải nói là đều sắp xếp xong hết rồi sao? Tại sao ở chỗ Vân Khuynh không có phản ứng gì vậy? Có phải cô ta không thấy video?”
“Không thể nào!” Cao Thuý Lan nói: “Cái con tiện nhân đó rất nặng lòng, làm sao có thể không quan tâm tin tức đến từ phía chúng ta? Vả lại, sau khi phát đoạn video đó tôi đã cử người @ tag tên cô ta rất nhiều lần, chắc chắn cô ta đã thấy! Nhưng tại sao cô ta không có phản ứng….có phải là cô ta không còn cách nữa?”
Cao Thuý Lan mỉm cười trong vui sướng, nói tiếp: “Nên biết là khi tôi tìm thấy Châu Trường Phát tôi cũng cảm thấy khá bất ngờ. Trên đời này tại sao lại có một người tốt như vậy, vợ thì không biết là ai, đã mất tích. Còn dắt theo một đứa trẻ, đặc biệt tên đứa đứa trẻ là Châu Vân, haha, đơn giản là ông trời giúp chúng ta an bài.
Vân Khuynh không phải là người dễ đối phó, cô ta không dễ dàng bỏ qua. Nhưng sự việc của Châu Trường Phát và con gái của cậu ta giống như một cái búa lớn, có thể sẽ làm choáng cô ta. Tôi nghĩ, ngay lúc này cô ta đang khẩn trương đi qua đi lại!”
Cao Thuý Lan nói như thế, mọi người đã an tâm hơn rồi, tiếp tục đợi Vân Khuynh “xuất chiêu”.
Nhưng họ đợi cho đến khi trời sáng, chưa ai thấy Vân Khuynh “xuất chiêu” gì. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai quầng thâm lớn, một ánh mắt mệt mỏi.
“Xem ra, con tiện nhân Vân Khuynh đó lần này đã hết cách rồi. Tôi tiếp tục sắp xếp Châu Trường Phát và con gái anh ta tiếp tục nói xấu Vân Khuynh. Tôi tin rằng, Vân Khuynh sẽ sớm chủ động tìm đến cầu xin chúng ta rồi.” Cao Thuý Lan tiếp tục thuyết phục bản thân và những người khác.
Lục Bác Dương cảm thấy sự việc có gì đó không ổn, nhưng nghĩ qua nghĩ lại cũng không nghĩ ra bất kỳ vấn đề nào. Ông ta chỉ có thể nghe lời của Cao Thuý Lan nói.
Sau cả đêm, mọi người trong Lục gia cũng như Vân Bính Hoa và Tô Tương đều thư giãn vào lúc bình minh.
Vân Bính Hoa và Tô Tương bị sắp xếp nghỉ ngơi trong phòng khác, những người còn lại đều có phòng riêng của mình để nghỉ ngơi.
Ngay khi họ vừa vào giấc ngủ, Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh bắt đầu tấn công!
Truyện convert hay : Vô Địch Thiên Đế